Với bất kỳ ai mà nói, thăng cấp Tiên Vương đều là một cửa ải vô cùng khó
nhằn.
Không có ai dám nói trước bản thân chắc chắn có thể thành công thăng cấp.
Trừ sự tin của Thành ca.
Toàn bộ quy tắc chủ đã là cấp Viên Mãn, cảm ngộ võ đạo được cũng đã lên cấp
Tiên Vương từ lâu rồi, phẩm chất của Tiên Hồn vượt qua cả cấp Vạn Cổ, bốn
chữ “tích luỹ đầy đủ” cũng không thể dùng để hình dung ra hắn.
Huống chi còn có Hỗn Độn Ma Thể và Tiên Thể mạnh nhất.
Chỉ là hắn thiếu chút tích lũy tu vi mà thôi.
Sau khi ăn sạch đan dược được đổi từ mười vạn công đức cuối cùng, hắn đã từ
Tiên Tôn cửu phẩm vọt tới giới hạn đỉnh cao của Tiên Tôn, trước mắt bước vào
cửa ải của Tiên Vương.
Đạo tâm kia không ngừng xoay tròn, dần dần bốc hơi thành một đám sương mù,
sau đó không ngừng mở rộng ra.
Lúc này, tiên hồn bên trong hắn đã có thể xuất hiện một vùng trời sao treo
ngược.
Đó không phải là một thứ tồn tại chân thật mà là một điềm báo thần kỳ.
Trong lòng Thành ca hơi thả lỏng.
Vừa rồi, một vài Tiên Vương cũng phổ cập kiến thức cho hắn về đạo cơ bẩm
sinh.
Nhìn thấy một vùng trời sao treo ngược, nghĩa là cấp thấp nhất để hình thành
nên tiên quốc cuối cùng cũng sẽ là cấp bậc Xuất Trần!
Ít nhất là Xuất Trần sẽ không thua kém bọn họ.
Ngay sau đó, tất cả ngôi sao trong vùng trời sao treo ngược bỗng dưng tỏa ra
ánh sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống…
Đù, ít nhất cũng phải là cấp bậc Vũ Hóa ấy chứ?
Thành ca mừng rỡ!
Xem ra cả quá trình vô cùng thuận lợi, thanh thế lại càng to lớn đến khác
thường.
Nếu không phải bản thân Thiên Khu các có tiên trận ngăn cách thì e rằng sẽ sẽ
dẫn đến việc vô số người đến vây xem rồi.
Thế mà khoảnh khắc sắp hình thành ở tiên quốc, hắn lại gặp phải tình huống thế
này.
Sáng lập tiên quốc, cần một vật làm trung tâm.
Nếu không đạo tâm không có nền móng, tiên quốc cũng không thể hình thành
một cách chân chính được.
Quý nhân Thành ca quá bận rộn, hắn quên khuấy mất việc này.
Nhưng thật ra cũng không cần lo lắng, bây giờ vẫn kịp.
Hắn không hề do dự rút thanh tiên kiếm cửu giai Hồng Tuyệt kia ra.
Tiên khí này khiến cho vô số người đỏ mắt ghen tị, nếu vứt nó ở thượng tiên
giới thì cũng dẫn đến cảnh tượng cạnh tranh hệt như vậy.
Nhưng trong mắt hắn, nó chẳng là cái thá gì cả.
Thậm chí vì nó đã đoạt mấy danh tiếng mấy lần của hắn, cho nên hắn không sao
yêu thích nó nổi.
Cho nên để nó làm vật trung tâm, hắn chẳng đau lòng chút nào hết.
Muốn dùng thì phải dùng bảo vật đáng giá nhất, nếu không làm sao xứng với
thân phận của Thành ca được?
Tiên quốc rung chuyển như mây gặp mặt trời, một thanh tiên kiếm cực kỳ chói
lọi chậm rãi hạ xuống, sương mù mà đạo tâm hoá thành rất nhanh không ngừng
xoay tròn xung quanh nó.
Càng lúc càng nhanh, tiên kiếm như ẩn như hiện.
Mắt thấy dáng vẻ sắp thành công, bỗng nhiên cả tiên quốc chấn động mạnh, tiên
kiếm loé lên rồi biến mất, bị loại trừ ra!
Bởi vì đạo tâm của hắn và vật ký thác hoàn toàn không chịu phối hợp, cho nên
quá trình dung hợp lần này thất bại.
Cũng may sau khi thất bại, tiên kiếm trở về trong tay hắn vẹn toàn không tổn
hao gì.
Thật ra hắn cũng không tổn thất gì.
Cái này…
Chuyện quái gì thế này?
Thành ca sửng sốt, không hề phản ứng lại.
Vậy mà cũng có thể thất bại được hả.
Không phải nói là cái gì cũng có thể làm vật ký thác sao?
Cho dù là một ngọn cỏ, một cái cây, một hạt cát, một hòn đá, thậm chí một tia ý
niệm tình cảm của hư vô đều được sao, mà đương nhiên dùng pháp bảo tiên khí
cũng không có vấn đề gì hết.
Chẳng lẽ là tiên kiếm cửu giai quá cao cấp?
Hắn chưa từng nghe nói đến cái này đâu.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể thử đồ vật giá trị thấp một chút, tuỳ ý chọn
một tiên tinh thượng phẩm đặt vào trung tâm tiên quốc, này cũng làm bừa lắm
rồi đấy nhá.
Lần này thất bại còn nhanh hơn lần trước.
Sau khi đặt mảnh tiên tinh vào, chưa quá một giây, lập tức đã bị loại trừ ra
ngoài.
“Đù, cái này cũng không được?”
Trong thời gian sau đó, Thành ca thử ít nhất mấy trăm vật ký thác.
Lớn thì tiên khí thất giai, tiên khí lục giai, pháp bảo cực phẩm, Tiên Bảo Vạn
Tiên Huyễn Tiên Bình…
Nhỏ thì tiên khí nhất giai, thánh khí, linh khí, thiên tài địa bảo, tiên đan, linh
đan, trận bàn, linh thạch, bàn ghế trong phòng, cành cây, mảnh vải, đá, giọt
nước mưa, tóc, lông trên cơ thể…
Trừ những thứ đó ra, còn thử cả ý niệm hư vô, hồi ức, cảm ngộ…
Nhưng mà không có cái nào có thể thành công được.
Hắn cũng được xem như là một đoá hoa hiếm thấy, thất bại nhiều lần như vậy
mà tiên quốc chưa thành hình lại vẫn có thể kiên trì gắn bó mà không sụp đổ.
Mãi cho đến cuối cùng thật sự tìm không thấy cái gì có thể thử nữa, hắn mới
phẫn nộ dừng quá trình đột phá lại.
Dưới tình huống không có trung tâm, duy trì tiên quốc bán thành phẩm cũng rất
tốn công.
“Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy?”
Thành ca không nghĩ ra nổi!
“Tư chất của anh đây tốt như vậy mà!”
“Đi đến đâu cũng có hào quang của nhân vật chính chiếu rọi.”
“Còn có cả hệ thống hack!”
“Quan trọng nhất là đẹp trai không gì sánh bằng…”
“Chẳng hợp lý tí nào, đáng lẽ người xuất sắc như ta phải tạm biệt với hai chữ
“thất bại” từ lâu rồi mới đúng chứ?”
Hắn sờ sờ cằm, suy tư hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể rút ra được một kết luận.
“Chẳng lẽ là trời cao đố kị với thiên tài ư?”
Thành ca cuối cùng quyết định đi tìm mỹ nữ kia thỉnh giáo một chút.
Cốc cốc!
Khi Mâu Vũ nghe được tiếng đập cửa là đã trực tiếp có cảm nhận Khương
chưởng môn ở ngoài cửa.
Không phải giao dịch hợp tác đã bàn bạc ổn thoả rồi sao, chẳng lẽ người này
còn chưa hài lòng?
Nàng không khỏi nhíu mày.
Sau khi vào cửa, Thành ca nhìn trái phải, phát hiện bên trong căn phòng lớn như
vậy mà không có ai khác, lúc này mới thở phào một hơi
“Mâu tiểu thư…”
Hai người ngồi thẳng chính diện, vẻ mặt Mâu Vũ bình tĩnh như nước.
“Ta không phải họ Mâu.”
“Được rồi Vũ tiểu thư, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Đối mặt người này, nàng chỉ có thể bỏ qua vấn đề xưng hô.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta muốn hỏi ngươi, vật ký thác trung tâm để thăng cấp lên Tiên Vương có gì
cần phải chú ý không?”
Hắn lựa chọn tìm đến Mâu Vũ hỏi thăm chuyện thăng cấp, cũng là do hết cách
rồi.
Đám người Vô Quyết Tiên Vương và tam đại Thi Vương đều tôn thờ mình như
Tiên Đế, chạy tới hỏi họ thăng cấp Tiên Vương như nào thì không phải là quá
hài hước sao?
Mâu Vũ thì khác, nàng nhìn ra mình không phải Tiên Vương, cho nên không có
gì mất mặt hết.
Quan trọng nhất là ngay cả Diệp Dương Tiên Vương cũng nghe lệnh nàng, nữ
nhân này chắc chắn biết mọi thứ.
“Vừa rồi ngươi thăng cấp Tiên Vương thất bại rồi?
Mâu Vũ thực sự không nói nên lời.
Tại sao ngươi lại coi việc đến tìm ta thỉnh giáo là điều tất nhiên vậy?
Chúng ta thân quen lắm hả?
Mặc dù tạm thời hợp tác liên minh, nhưng cho dù là đồng minh thật sự, cũng
không thể đến mức thảo luận tu luyện thân thiết thế chứ?
Nàng liếc mắt nhìn một cái, khí tức của Khương Thành đã mạnh hơn trước đây
rất nhiều.
Nhưng mà vẫn chưa đột phá được giới hạn đó hệt như cũ.
“Đúng vậy, thất bại rồi.”
“Điều này rất bình thường, thăng cấp Tiên Vương vốn không hề dễ dàng thành
công như vậy.”
“Đúng vậy.”
Thành ca nhún vai: “Ta thử rất nhiều vật ký thác, nhưng toàn bộ đều bị loại trừ,
thật sự là chẳng biết tại sao…”
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Ánh mắt ban đầu còn không chịu bằng lòng của Mâu Vũ giờ đây nheo lại, đột
nhiên lớn tiếng nói
“Ngươi nói ngươi thất bại là bởi vì vật ký thác bị loại trừ ư?”
Thành ca gật đầu, âm thầm oán trách, sao em gái ngươi phải lớn tiếng thế?
Cố ý châm biếm anh đây sao?
“Sao có thể như vậy được…”
Mâu Vũ chậm rãi đứng lên, dáng người yểu điệu mang theo vẻ đẹp rung động
lòng người.
Chỉ thấy nàng đi đến bên cửa sổ, trầm lặng rất lâu, đột nhiên quay đầu hỏi lại.
“Ngươi biết chuyện này có nghĩa là gì không?”
“Có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là cấp bậc của những vật ký thác đó quá thấp, không phối hợp với
quy tắc chủ của ngươi được, căn bản không xứng được gọi là trung tâm của bọn
nó.”
Hai mắt nàng nhìn thẳng vào Thành ca giống như muốn nhìn thấu nội tâm hắn.
“Số lượng quy tắc chủ dưới 15 điều thì sẽ không xuất hiện tình huống này.”
“Hơn nữa ngươi vừa nói ngươi thử rất nhiều loại đều thất bại, vậy thì ít nhất
ngươi phải có hơn 20 điều quy tắc chủ ư?”