Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 339




Tất cả mọi người đều tập chung lại đây, hơn nữa tam đại Ma Vương là Tiêu

Hỗn, Sát Lợi và Xá Lan, càng gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiên đan kia, mắt

mở to.

Đan dược này là ước mong của bọn hắn.

“Nếu như các ngươi muốn, vậy thì cầm lấy đi!”

Thất Mệnh Nguyên Ma Đan này không thể dùng để gia tăng tu vi, Thành Ca

cũng rất rộng lượng, dứt khoát chia cho ba người, mỗi người sáu viên.

Ba người vô cùng vui mừng, liên tục nói lời cảm ơn.

Ngay cả ba vị trưởng lão của Thiên Khu các cũng có chút ngưỡng mộ.

Thiên Khu các đúng là có Thất Mệnh Nguyên Ma Đan, nhưng mà không có loại

phẩm chất cao như này.

Đám người Tịch Vân Vô Quyết ở bên bĩu môi chua xót, đáng tiếc bản thân

không phải ma tu, chỉ có thể nói mấy lời nguội lạnh.

“Ba người các ngươi không biết xấu hổ sao?”

“Đúng vậy, tất cả mình Khương chưởng môn làm, các ngươi không hiếu kính

với lão nhân gia hắn cũng thôi đi, còn không biết xấu hổ đòi đan dược của

hắn?”

“Thật đúng là quá tham lam, không biết phải trái, lão phu khinh bỉ các ngươi!”

“Nếu không sao gọi là ma tu?”

Ba người Tiêu Hỗn, Sát Lợi và Xá Lan có được đan dược còn đang vui sướng

nên cũng không giận.

Ngược lại cố tình vui vẻ lấy đan dược ra khoe lần nữa.

“Các ngươi ghen tị có ích sao?”

“Đây là Khương chưởng môn thưởng, bọn ta sao có thể không nhận, không

nhận vậy chẳng phải là không nể mặt lão nhân gia hắn à?

“Việc ban tặng này, cho thấy sự khác biệt của về vị trí giữa bọn ta và các ngươi

trong lòng của Khương chưởng môn, ha ha ha!”

Lúc này, Mâu Vũ bỗng nhiên lên tiếng.

“Cửa này vẫn còn.”

Những lời này giống như dội xuống một gáo nước lạnh, khiến mọi người nhanh

chóng tỉnh táo lại.

“Đúng vậy!”

“Sao vẫn chưa qua cửa?”

Cảnh tượng nơi này cũng không thay đổi.

Đan lô vẫn còn, xung quanh vẫn còn không ít nguyên liệu quý giá.

“Chẳng lẽ Tiên đan Thất phẩm cũng không được sao?”

“Đây đã là tinh phẩm trong thất phẩm rồi!”

“Lẽ nào lại cần bát phẩm?”

Ngay cả Độ Trần Tiên Vương đều không nhịn được, gào rít lên: “Điều này cũng

quá thái quá rồi? Tiên đan sư bát phẩm hoàn toàn không tồn tại trong Trung

Tiên Giới!”

“Cửa này vốn không định cho người ta qua à?”

“Đáng hận, nên làm gì bây giờ?”

Nhìn thấy Tiên đan Thất phẩm mà không thể thông qua, Thành Ca cũng cạn lời.

Bản thân hắn đã bận rộn mất bảy bảy bốn mươi chín ngày cơ đấy!

Lúc trước làm màu nhiều lần như vậy, cũng chưa có lần nào cố gắng như lần

này, kết quả là như thế này?

Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn là quyết định ra lại ra tay một lần nữa.

Với luyện đan thuật của hắn, Tiên đan bát phẩm cũng không khó.

Điều khiến hắn đau đầu thật sự đó chính là thời gian, thủ pháp nhanh nhất cũng

phải tám tám sáu tư ngày.

Trên thực tế, với Luyện dược sư khác mà nói, động một tí đến lò luyện tiên đan

đều cần mấy năm, mười mấy năm, cũng coi như là vô cùng ngắn rồi, cầu cũng

không được tốc độ này.

“Haizzz, xem ra ta phải bỏ chút sức nữa rồi!”

Những người khác không biết phải sao, cho đến khi thấy hắn lại bay đến bên

đan lô.

Vẻ mặt Độ Trần lộ vẻ khó tin: “Khương chưởng môn, lẽ nào ngươi có thể luyện

Tiên đan bát phẩm?”

“Biết sơ sơ một chút.”

Lại là biết sơ sơ một chút?

Vừa rồi khi luyện Tiên đan Thất phẩm cũng nói giống như vậy, kết quả lại thành

công.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến vui mừng.

“Xem ra thật sự là có thể!”

“Thật không thể tin được, hắn lại thật sự là Tiên dược sư bát phẩm?”

Đám người Tiêu Hỗn và Vô Quyết vô cùng phấn khích.

“Đúng vậy, mỗi lần Khương chưởng môn quyết định ra tay, chắc chắn là nắm

chắc tuyệt đối!”

“Ha ha lần này ổn rồi ổn rồi!”

“Quả nhiên, bất cứ lúc nào Khương chưởng môn cũng có thể tạo ra kỳ tích…”

Khương chưởng môn đắm chìm trong sự tâng bốc “Xì hơi cầu vồng”(*), cuối

cùng cũng nhiệt tình hơn một tí.

Lại hì hục cố gắng một lần nữa.

Từng ngày trôi qua.

Sau tám tám sáu tư ngày, ngày thành đan đã tới.

24 viên Thái Hồn Hồi Trần đan bát phẩm ra lò dưới ánh sáng lấp lánh của dị

tượng đất trời.

Cũng ngay tại giờ khắc này, cảnh tượng xung quanh thay đổi, mọi người đã xuất

hiện ở bên ngoài cảnh thứ bảy.

Cuối cùng cũng qua cửa này!

“Lại thành công rồi!”

“Tiên đan bát phẩm lại có thể một lần đã thành công!”

“Khương chưởng môn đúng là thần.”

“Nếu không có lão nhân gia hắn ở cửa này, thật là không thể tưởng tượng

được.”

“Đúng vậy, cho dù lão thất phu Lưu Duyến kia ở đây, hắn cũng không thể luyện

được Tiên đan bát phẩm…”

Đây là cường thế gánh team trăm phần trăm.

Không có Thành Ca chắc chắn không qua được.

Trong một khoảng thời gian, đám người Độ Trần, Cực Minh bọn người đều đi

tới nói lời cảm ơn.

Nhưng mà lúc nói lời cảm ơn, từ đầu tới cuối, ánh mắt bọn họ lại không thể rời

khỏi Tiên đan bát phẩm kia.

Thái Hồn Hồi Trần Tiên đan, là dùng để chữa trị tiên hồn.

Một viên có thể trực tiếp chữa Tiên Vương từ trạng thái nguy hiểm tổn hại tiên

hồn trở về trạng thái nguyên vẹn.

Phải biết rằng, tiên hồn gặp chuyện không may thường đều là chuyện khó giải

quyết vô cùng.

Nhẹ thì ảnh hưởng đến cảnh giới, nặng thì giống như Mạc Trần năm đó bị đánh

rớt xuống trần.

Có thể nói, thêm một viên Thái Hồn Hồi Trần Tiên đan, là tương đương với

thêm một phần bảo đảm tính mạng.

Trung Tiên Giới hoàn toàn không tồn tại đan dược phẩm cấp này.

Lúc trước, Tiên đan Thất phẩm bọn họ còn có thể duy trì sự bình tĩnh, bát phẩm

lần này, bọn họ thật sự không bình tĩnh được nữa.

Nhưng mà đám người bọn họ còn chưa mở lời, Thành Ca đã tùy ý chia 24 viên

Tiên đan này cho bốn vị Tiên Vương là Tịch Vân, Hoa m, Vô Quyết và Tinh

Vũ.

Đan dược này cũng không phải dùng để tăng lên tu vi, hắn chả xem là gì.

Thật ra hắn muốn luyện chế Tiên đan tăng lên tu vi, nhưng nguyên liệu cung

cấp vừa rồi không thể luyện chế được.

Vẫn là mỗi người sáu viên như cũ, xử lý sự việc công bằng.

Bốn người nhận đan dược hơi mơ hồ, không dám tin Tiên đan bát phẩm quý giá

như vậy, lại dễ dàng thưởng cho mình.

Tam đại Ma Vương là Tiêu Hỗn, Sát Lợi và Xá Lan còn dương dương tự đắc

vừa nãy, nhất thời lại đố kị.

Mình được thưởng thất phẩm, mấy tên này lại có thể chiếm được bát phẩm!

So sánh như vậy là hơi mất cân bằng.

Chỉ đáng tiếc là, Tiên đan này ma tu không dùng được.

Vì thế Sát Lợi Ma Vương bên cạnh chỉ có thể buông lời gièm pha: “Khương

chưởng môn, Tiên đan bát phẩm rất quý giá, không thể tùy tiện thưởng!”

Tiêu Hỗn cũng khẽ khàng xúi giục: “Mấy người bọn họ hoàn toàn không xứng

được ban thưởng như vậy chút nào, hay là ngươi đổi lại cái khác thấp hơn chút

được không?”

Cuối cùng, đám người Tịch Vân và Vô Quyết đang mừng như điên cũng tỉnh

táo lại.

Nghe vậy tức giận đến suýt nữa xảy ra đánh nhau.

“Khương chưởng môn làm việc như thế nào, còn cần các ngươi phải dạy?”

“Đúng, đây là lão nhân gia hắn thưởng, cho dù, tiểu lão nhân không có mặt mũi

nhận lấy, cũng không dám không cần…”

“Lão nhân gia hắn thưởng cho chúng ta Tiên đan bát phẩm, vậy chứng tỏ hắn rất

đồng tình, rất xem trọng chúng ta!”

Kể cả Hoa âm Tiên Vương thủ lĩnh của U Minh lời lẽ cũng chính nghĩa, phân rõ

giới hạn với bọn họ: “Các ngươi ba cái tà ma ngoại đạo chớ có nhiều lời,

Khương chưởng môn há là người các ngươi có thể mê hoặc?”

Mặt khác, Độ Trần, Cực Minh và những người còn lại khác của Thiên khu các

bên kia xoa tay, cười tủm tỉm đi tới trước mặt bốn người.

“Này, Tịch Vân Tiên Vương, không biết ngươi có bằng lòng bán Tiên đan này

hay không?”

“Giá cả chắc chắn khiến ngươi vừa lòng, Vô Quyết Tiên Vương ngươi có thể

cân nhắc một chút không?”

“Khương chưởng môn thưởng, chúng ta phải trân trọng, sao có thể bán đi?”

Dọc đường đi, mấy người ngược lại vui vẻ lạ thường.

Mà Thành Ca lại bị Mâu tiên nữ tìm đến.

“Rốt cuộc, làm sao ngươi làm được?”

Lúc trước, nàng còn nghi ngờ phải chăng trước kia Khương Thành đã tới nơi

này hay không, nhưng luyện Tiên đan lần này, không phải là “không cần đoán

cũng biết” gì đó, đây là năng lực chân chính.

Lúc trước đã ăn cắp bản quyền trí tuệ của em gái này, thật ra Thành Ca hơi áy

náy, vì thế khó lắm mới nghiêm túc được một lần: “Như ngươi đã thấy, ta là

Luyện dược sư, làm được chuyện này là đương nhiên.”

“Ngay cả Thượng Tiên Giới cũng sẽ chủ động chiêu mộ Tiên dược sư bát phẩm,

ngươi sớm đã nổi danh cả tiên giới! Nhưng trước kia ta chưa từng nghe nói tới

ngươi.”

“Đó là bởi vì con người của ta khiêm tốn, không cần hư danh gì đó.”

Mâu Vũ thầm nghĩ ngươi lừa quỷ à, không ai thích khoe khoang hơn ngươi ở

đây cả.