“Chờ một chút!”
Thành Ca quyết định vẫn là nên an bài thỏa đáng.
Không thể một lòng trông cậy vào sự khôi phục cài đặt gốc của mình sau khi
được hệ thống hồi sinh, ngộ nhỡ không chết ở bên trong?
Cái quy tắc vận mệnh kia cũng coi như thôi đi, nhưng hắn phải đề phòng quy
tắc luân hồi một chút.
Vì thế hắn bấm mở hệ thống Thương thành, tiêu 3000 công đức đổi một mảnh
vỡ quy tắc cấp năm, đổi quy tắc luân hồi tới cảnh giới đại viên mãn.
Đây đã là mức độ lĩnh ngộ quy tắc ở cấp độ của tiên đế.
“Xong rồi, đại công cáo thành, tiến vào thôi!”
Hai người ngồi xếp bằng, tiên hồn thoát ra khỏi cơ thể, thả lỏng khống chế.
Một lực hấp dẫn mạnh mẽ từ bánh xe vận mệnh truyền đến, hai luồng ánh sáng
biến mất ngay tại chỗ.
Sau khu xuất hiện trở lại, Thành Ca đã đứng trên cánh đồng, đội mũ, xắn quần,
vác cái quốc.
Nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, nghe tiếng ve kêu truyền tới từ khu rừng
cách đó không xa, hắn hơi sững sờ.
Như này cũng quá cực đoan rồi?
Bánh xe vận mệnh trực tiếp biến mình từ Tiên nhân thành nông phu?
“Tiểu Khương, ngươi phát ngốc gì đó, lại lười rồi?”
Một tiếng quát to đã kéo hắn về thực tại, phía sau một lão nông vừa dùng khăn
trùm đầu lau mồ hôi vừa lườm hắn.
Những người khác trên đồng ruộng cũng phá lên cười.
“Đã thi rớt ba lần rồi, nên thu tâm lại đi!”
“Ha ha ha, ta đoán là hắn đang nhớ tới Thúy Chi ở thôn kế bên…”
Thi rớt ba lần là cái quỷ gì?
Thành Ca vô cùng may mắn, trước khi hắn tiến vào đã thăng quy tắc luân hồi
tới đại viên mãn.
Vì lý do này, hắn chống đỡ được ảnh hưởng của Luân Hồi Kính, tiên hồn cũng
không bị phong ấn, còn giữ lại trí nhớ.
Nếu không với cuộc sống nông thôn yên bình hiện tại, hắn trông cậy vào thao
tác hồi sinh và khôi phục trí nhớ sau khi bị giết, thật đúng là không dễ thực hiện
như vậy.
Nên làm chính sự sớm một chút để thông quan!
Thúy Chi ở thôn kế bên kia, chẳng lẽ chính là thân phận mới của Mâu Vũ sau
khi luân hồi?
Thần niệm tản ra, hắn nhanh chóng đã xem kỹ nhất cử nhất động trong phạm vi
ngàn dặm.
Tuy nhiên, sau khi sàng lọc trong phạm vi rộng lớn này vô số lần, cũng không
phát hiện được người có đặc điểm giống với Mâu Vũ.
Hắn chỉ có thể tiếp tục tản ra thần niệm, cảm nhận ở nơi xa hơn.
Thế giới này cũng không lớn, cũng chỉ trong phạm vi mấy mươi ngàn dặm.
Hơn nữa vốn không có linh khí, đó là một thế giới võ công siêu thấp, ngay cả
một tu chân cũng chưa từng xuất hiện.
Hắn rất nhanh đã tìm được Mâu Vũ bên trong thâm cung với những bức tường
đỏ và ngói xanh.
Hoàn toàn không cần phân biết, dáng vẻ của người kia và nàng giống nhau như
đúc, đều là Thiên tiên khuynh quốc khuynh thành.
Lúc này, nàng đang ngồi sau một bức rèm, xung quanh là một đoàn cung nữ chờ
phía sau.
Mà bên ngoài bức rèm, có mười mấy thanh niên tuấn tú đang đứng.
“Mâu Vũ công chúa, đại hội văn thao võ lược đã kết thúc, những người biểu
hiện xuất sắc đều ở đây cả!”
“Bệ hạ có chỉ, ngươi tự chọn phò mã cho mình…”
Con mẹ nó, Thành Ca suýt nữa mắng ra tiếng.
Khảo nghiệm này của tiên thụ là cố tình không muốn người ta hoàn thành à?
Ngay từ đầu nữ nhân này đã muốn chọn phò mã thành thân, vậy sau này còn
hoàn thành khảo nghiệm tình chi quy tắc cái rắm à?
Hơn nữa, khoảng cách khởi đầu của mình và nàng cũng quá xa rồi.
Một người là nông phu, một người là công chúa được được sủng ái.
Nếu mình không khôi phục trí nhớ, vậy sau đó làm sao mới có thể ở bên nhau?
Thành Ca thật sự không nghĩ ra.
Hắn chỉ biết là, dù có thể gặp được nhau thì cũng đã phải trải qua muôn vàn khó
khăn, hoạn nạn.
Hắn không có hứng thú dựa theo cái loại kịch bản này.
Định bay vào trong hoàng cung, trực tiếp tìm Mâu Vũ thổ lộ, hoàn thành quy
tắc Tình.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện nàng đã biến mất trong hoàng cung.
Thành Ca suýt nữa không nhịn được mà dụi mắt, điều này sao có thể?
Với cấp độ tiên hồn của hắn, một công chúa ở thế giới võ công siêu thấp, có thể
biến mất trước mắt hắn?
Thần niệm đã phát hiện ra cách bờ ruộng mấy trăm thước, có một mỹ nữ tuyệt
sắc mặc cung trang váy dài tím nhạt chầm chậm đi tới.
Nàng bước trên con đường đất, đầy cỏ dại, vô cùng thích thú nhìn cảnh vật xung
quanh.
Vẫn còn đó một nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng
Với sự xuất hiện của nàng, tất cả các nông phu ở trên đồng đều dừng công việc
đang làm lại.
Tất cả mọi người nhìn thấy nàng lần đầu, đã giống như bị cướp mất hồn.
Không chỉ bởi vì quá xinh đẹp, mà còn bởi vì khí chất đó khiến người ta bất
giác cảm thấy xấu hổ, trong lòng nổi lên một nỗi khốn cùng.
Bởi vì sự xuất hiện của nàng, nơi này giống như biến thành hoàng cung của
nàng, còn những người khác mới là xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.
Cô gái này, chính là công chúa Mâu Vũ đó sau khi Mâu Vũ luân hồi.
Thành Ca gần như ngay lập tức hiểu được, nữ nhân này cũng chiến thắng ảnh
hưởng của quy tắc luân hồi kia, hoàn toàn không bị phong ấn trí nhớ!
Trong thế giới võ công siêu thấp này, cũng chỉ có mình nàng mới có thể nháy
mắt từ thâm cung xuất hiện ở đây.
Không phải chứ, không phải chứ?
Tiên thụ nhân gia này ra trận lớn như vậy, chẳng qua là để tạo ra luân hồi oán lữ
chìm đắm trong niềm vui và nỗi buồn chia ly… làm rung động tâm can.
Kết quả, hai người đi vào đều mở Thiên Nhãn, tương đương với gian lận!
Hai người cũng chưa mất trí nhớ, vậy còn trầm luân cái quái gì?
Rõ ràng Mẫu Vũ có suy nghĩ giống hắn, cũng lười tham gia quá trình quen biết
dài lâu phải trải qua gian nan và trùng hợp, thay vào đó là trực tiếp một bước
đến đây, chủ động vọt đến trước mặt hắn.
Mình có cần đi tới, hai người nhận nhau không?
Như thế có thể bị phán nhiệm vụ thất bại hay không?
Thành Ca cũng không chắc.
Chỉ có thể chọn cách giả vờ giống các nông phu khác ở xung quanh, trợn mắt há
mồm, chảy nước miếng, mong chờ tiên nữ đến gần mình.
“Ta là Mâu Vũ công chúa, ngươi đã định trước có một đoạn tình duyên với ta,
đi theo ta nhé.”
“Hả, hả?”
Vẻ mặt Thành Ca đơ ra, em gái ngươi đúng là thẳng quá.
Nếu mình thật sự mất trí nhớ, nên làm cái biểu hiện gì bây giờ?
Hẳn là nên mừng rỡ như điên, hay là lúng ta lúng túng?
Dưới ánh mắt hâm mộ, ghen tị của những nông phu khác ở bên cạnh, Mâu Vũ
nắm lấy tay hắn, hai người cùng rời khỏi chỗ này.
Thành Ca quyết định đóng vai một hình tượng nông phu bình thường.
Về phần làm sao sinh ra tình cảm, thông qua khảo nghiệm của quy tắc Tình, vấn
đề khó này cứ giao cho Mâu Vũ một mình cố gắng làm là được.
Những ngày sau đó, cả hai đã đi nhiều nơi và làm rất nhiều việc.
Thành Ca vốn tưởng rằng đường đường là Tiên Vương quản lí Thiên khu các,
chắc chắn không biết mấy thứ nữ nhi tình trường này.
Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, Mâu Vũ không phải biết, mà là biết rất rõ.
Nàng biết đưa mình đến nhiều nơi khác nhau trên thế giới này để “hẹn hò”,
thỉnh thoảng nàng sẽ tạo ra những bất ngờ nho nhỏ, nàng cũng biết làm sao để
tạo nên rung động.
Nàng hoàn toàn chính là một cao thủ yêu đương, cực kỳ hiếm thấy trong số các
tu sĩ!
Hơn nữa, bản thân nàng đã đẹp hoàn hảo, lúc nào cũng toát ra vẻ quyến rũ hấp
dẫn kẻ khác.
Thành Ca để tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình không rõ sự tình, thật sự là
một nông phu mất trí nhớ, vậy sớm đã bị nàng trêu chọc tình cảm, bản thân khó
kiềm chế mà quyết một lòng với nàng.
Dựa theo quy tắc chỉ cần một bên có tình cảm xem như là qua.
Nhưng mà thật đáng tiếc, tự mình biết đây chỉ là đang diễn trò…
Thậm chí thi thoảng hắn hơi hối hận khi thăng quy tắc luân hồi tới đại viên
mãn, nếu thật sự mất trí nhớ không phải là qua rồi sao.
Bản thân làm như vậy, ngược lại lại lãng phí sự cố gắng của nàng.
“Ngươi không thích ta sao?”
Nàng cúi xuống, hơi thở nhè nhẹ mang theo hương vị thơm mát, đôi mi cong
vút như đang lời tỏ tình.
Thành Ca bị đặt ở phía dưới, cảm thấy hơi bị động.
“Thích … ”
“Ngươi nói dối, ngươi hoàn toàn không có tình cảm với ta!”
Nói xong, nàng phất tay, thế giới này nhanh chóng sụp đổ, tiêu tan