Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 343




Vừa tiến vào bên trong trung tâm của Tiên Thụ kia, Thành ca đã cảm thấy cả

người mình giống như đột nhiên bị hòa tan.

Ý thức đang không ngừng biến mất.

Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy đứa con trai ngoan của mình đang không ngừng rơi

vào bên trong khung cảnh bao la màu xanh biếc kia.

Lúc này Tiểu Bạch đã sớm không còn ý thức.

Trong một khắc này hệ thống cũng phát ra cảnh báo.

“Nguy hiểm!”

“Kí chủ sắp hóa thành một bộ phận của thế giới căn nguyên!”

“Tình huống này không thuộc loại tử vong, không thể hồi sinh!”

Thành ca hoảng sợ, nhanh chóng chui ra từ bên trong trung tâm Tiên Thụ kia.

Nên làm gì bây giờ?

Hắn chỉ có thể điều động ra kỹ năng đảo ngược thời gian, hy vọng đảo ngược về

một khắc lúc Tiểu Bạch chưa bị nuốt vào.

Nhưng mà màn hình của hệ thống lại nhắc nhở: Lần này đảo ngược thời gian

cần một trăm triệu công đức.

Trước mắt công đức của hắn còn không đến hai triệu, đập nồi bán sắt cũng

không thể gom đủ.

“Sao lại thành như vậy?”

“Chỉ là trở lại khoảng khắc lúc trước thôi mà!”

Hệ thống đưa ra câu trả lời: “Đảo ngược thời gian sẽ can thiệp vào quỹ đạo vốn

có của tất cả mục tiêu ở đây. Bởi vì cấp bậc của căn nguyên trung tâm rất cao,

cái giá để hồi tưởng cũng cực cao.”

Chuyện này…

Thành ca kiểm tra thử tất cả các kỹ năng mà mình biết, không có loại nào có thể

giải quyết được cục diện trước mắt.

Nguyên nhân rất đơn giản, cấp bậc của trung tâm Tiên Thụ này quá cao rồi.

Cao đến nổi khiến người khác căn bản không còn cách nào cả…

Đợi chút, cấp bậc quá cao?

Đột nhiên Thành ca chợt lóe lên một ý, nghĩ tới cái gì đó.

Giây tiếp theo, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu đột phá đến Tiên Vương.

Lần trước hắn thăng lên Tiên Vương thất bại là bởi vì vật phẩm làm trung tâm

để dựa vào có cấp bậc quá thấp, căn bản không chịu nổi Đạo Tâm của chín trăm

chín mươi hai quy tắc chủ.

Ngay cả Kiếm tiên cửu giai và tiên bảo cũng không đủ tư cách, hắn nghĩ nếu

muốn tìm được bảo vật thích hợp ở tiên giới thì thật sự khó như lên trời.

Hiện tại phẩm giai của trung tâm Tiên Thụ này đủ cao rồi nhỉ?

Cao đến nỗi hệ thống muốn đảo ngược thời gian một lần, cũng phải trả một cái

giá thật lớn.

Dùng làm vật để dựa vào, chắc sẽ không xuất hiện lại tình huống phẩm giai

không đủ nhỉ?

Khương chưởng môn gan to ngút trời, không có gì mà hắn không dám nghĩ cả.

Chỉ cần biến thứ này thành trung tâm Tiên quốc, vậy thì nó sẽ chịu sự khống

chế của chính mình, đến lúc đó muốn cứu Tiểu Bạch ra thật đơn giản!

Nghĩ là làm ngay, rất nhanh hắn đã tiến tới bước gửi vào trung tâm.

Chín trăm chín mươi hai quy tắc đều hướng về căn nguyên Tiên Thụ kia, giống

như màn sao dày đặc quay xung quanh mặt trời chói chang.

Dải ánh sáng xanh biếc lại rung động mãnh liệt một lần nữa, giống như đang cố

gắng giãy giụa.

Thành ca liều mạng muốn kéo nó vào Tiên quốc vẫn chưa thành hình của chính

mình, nhưng mà quá trình này lại khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của

hắn.

Lúc này cả Tiên Thụ lại rung động thêm một lần nữa.

Tất cả Tiên Vương đang tu luyện đều không thể không dừng lại.

Thành ca cảm thấy bản thân giống như là một con kiến đang lôi một ngọn núi

vậy!

Chín trăm chín mươi hai quy tắc chủ giống như sợi dây thừng đang quấn quanh

trên ngọn núi lớn.

Hắn căn bản kéo không nổi.

Chuyện này thoạt nhìn đúng là con kiến đang rung chuyển cây, căn bản không

có bất cứ khả năng nào để thành công.

Đây thực tế là chuyện đương nhiên, Tiên thụ căn bản không thuộc về hắn.

Nếu thấy cái gì cũng có thể trở thành trung tâm Tiên quốc của bản thân, vậy thì

có chút không hợp lẽ thường.

Thời khắc mấu chốt, A Hoàng nhảy tung tăng đến bên cạnh dải ánh sáng kia.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”

“Muốn hấp thu nó sao?

“Vậy ngươi phải luyện hóa nó trước nha!”

Trong lòng Thành ca nói nếu ta có thể luyện hóa, vậy đơn giản rồi.

Một khi luyện hóa, nó sẽ chân chính thuộc về hắn, đến lúc đó ngọn núi có nặng

hơn nữa thì đối với hắn mà nói cũng sẽ nhẹ như mây bay.

Nhưng vấn đề là sự chống cự của căn nguyên Tiên Thụ này rất mãnh liệt, vượt

xa thực lực trước mắt của hắn.

Hắn không bị nó nuốt ngược lại cũng đã là không tệ rồi.

“Ta đến giúp mẹ!”

Đôi mắt đen láy của A Hoàng chuyển quanh, bàn tay nhỏ bé đột nhiên duỗi vào

bên trong quả cầu ánh sáng xanh biếc kia.

Trong chốc im lặng, căn nguyên Tiên Thụ vốn dĩ còn đang kịch liệt giãy dụa

bỗng dịu xuống.

Không biết sau bao lâu, nó giống như rơi vào giấc ngủ say, không còn phản

kháng nữa.

Giờ khắc này, Thành ca suýt nữa đã muốn ôm lấy A Hoàng nồng nhiệt hôn một

vài cái.

Đứa con gái ngoan này thật thân thiết!

Hơn nữa, nàng cũng quá mạnh mẽ, đến ngay cả thần vật cấp bậc này mà cũng

có thể can dự?

Tiên Thụ không còn phản kháng, vậy thì hắn có thể luyện hóa rồi.

Nghĩ đến đây, hắn tạm thời bỏ qua cho việc đột phá Tiên Vương, chuyển sang

luyện hóa căn nguyên Tiên Thụ này.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua từng ngày.

Khương Thành rơi vào trong lần “tu luyện” lâu nhất, nếu chuyện này cũng coi

như là đang tu luyện.

Theo thời gian trôi, các Tiên Vương phân tán ở các vị trí khác nhau của Tiên

Thụ dần dần cảm nhận được khác thường.

Căn nguyên lực ở tất cả các vị trí của bọn họ càng ngày càng loãng.

“Sao lại như vậy?”

“Căn nguyên của Tiên Thụ còn có thể yếu đi sao?”

“Chưa từng nghe qua chuyện này!”

“Hay là, chúng ta đi cảnh tiếp theo?”

“Nếu chọn sai lối vào thì phải làm sao?”

“Vì cơ duyên lớn hơn, lăn xả một lần!”

Các cuộc đối thoại tương tự cũng xảy ra giữa các Tiên Vương trong các khu vực

khác nhau.

Rất nhanh, càng có nhiều Tiên Vương đứng lên hướng về phía trước tiếp tục

thăm dò.

Đám người Tiêu Hỗn, Tịch Vân, Minh Trì, Lưu Duyên khá may mắn, lúc đó khi

bọn họ dừng lại, có thể xác định được lối vào kế tiếp mà Khương chưởng môn

chọn là đúng.

Mà lối vào kia đó được chọn ở trước mặt bọn họ.

Cho nên, ít nhất bọn họ cũng có thể vững vàng tiến vào cửa ải phía trước.

Còn những tu sĩ khác thì khó nói, rất nhiều người chọn sai, sau đó cứ mãi quanh

quẩn trong một khu vực.

Thời gian tiếp tục trôi qua, căn nguyên lực của Tiên Thụ càng ngày càng yếu đi.

Hơn mười năm sau, hầu hết các khu vực đều đã bị Thành ca luyện hóa.

Cuối cùng hắn cũng nắm được quyền khống chế một bộ phận căn nguyên Tiên

Thụ, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra Tiểu Bạch đã sớm không thấy đâu.

Đây là chuyện gì?

Lòng hắn trầm xuống, chẳng lẽ đứa nhỏ đó đã hòa hợp với căn nguyên Tiên Thụ

thành một thể, biến mất khỏi thế gian rồi sao?

Nghĩ đến cảnh hắn từng kêu mình đi khiêu chiến mỗi ngày, lần đầu tiên Khương

Thành có cảm giản bi thương.

“Không!”

“Lão tử không chấp nhận số mệnh!”

“Nhất định còn có thể cứu hắn!”

Hắn không ngừng tìm kiếm bên trong căn nguyên…

Mãi đến một ngày nào đó, rốt cuộc cũng tìm được một tia hơi thở mong manh

còn sót lại ở bên trong.

“Còn may!”

Hắn trực tiếp sử dụng kỹ năng hồi sinh đối với một tia hơi thở kia!

Lần hồi sinh này đắt đến nổi trước nay chưa từng có, ước chừng tiêu hao hết

một triệu hai trăm ngàn công đức, so với lúc trước chỉ cần hơn trăm điểm tích

lũy đã không thể so sánh được!

Kỹ năng có hiệu lực, Tiểu Bạch lại một lần nữa xuất hiện rõ ràng ở trước mặt

hắn.

Vừa xuất hiện, đứa nhỏ này liền ôm ngực vui mừng không ngớt.

“Ba, là ngươi đã cứu ta phải không?”

“Oa, tỷ tỷ vậy mà lại có lòng tốt như vậy?”

“Ngươi tưởng là ai? Đã sớm nói hai tỷ đệ các ngươi phải tương thân tương ái,

hỗ giúp đỡ lẫn nhau!” Thành ca an lòng.

Hắn cũng không biết, lần hồi sinh này mang ý nghĩa gì.

Những mảnh vỡ căn nguyên vốn dĩ của Tiểu Bạch đã sớm bị căn nguyên Tiên

Thụ nuốt và dung hợp.

Bây giờ hồi sinh lại, những mảnh vỡ cấu tạo nên thân thể hắn là hoàn toàn mới.

Khi thời gian bước sang năm thứ bảy mươi hai, quá trình luyện hóa của hắn

cũng tới hồi kết thúc.

Cả căn nguyên đều trở thành vật tư hữu của hắn!

Khoảnh khắc luyện hóa hoàn thành triệt để, ngộ đạo Tiên Thụ cực lớn im lặng

biến mất.

Những Tiên Vương và Ma Vương vốn đang tu luyện ở bên trong đột nhiên đều

bị bài xích ra ngoài!

Rất nhiều người không hiểu vì sao, kinh ngạc vô cùng.

“Lần này ngộ đạo Tiên Thụ liên tục xuất hiện hiện tượng dị thường, rốt cuộc là

đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy, vốn dĩ không phải là mở ra trong tám mươi mốt năm sao? Vì sao

thời gian chưa tới thì đã đóng lại rồi?”

“Lão phu có một loại dự cảm, Tiên Thụ này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa…”

“Ta cũng có loại dự cảm này!”