“Vậy là các ngươi vẫn chưa hỏi được gì sao?”
Vẻ mặt của mấy người họ đều có chút xấu hổ.
Hiếm khi được Khương chưởng môn giao cho nhiệm vụ, vậy mà mình lại làm
không tốt.
“Ai, xem ra ta đành phải tự thân xuất mã thôi!” Thành ca thất vọng thở dài.
Mấy người họ càng thêm xấu hổ hơn nữa.
Vì muốn vãn hồi lại một chút mặt mũi, Tiêu Hỗn miễn cưỡng nói: “Đáng tiếc,
những người trên cấp Thiên Tiên, tiên hồn quá mức vững chắc nên không thể
sưu hồn được. Nếu không ngay cả mười tám đời tổ tông của bọn họ ta đều sẽ
tìm thấy.”
“Chậc, vậy mà các ngươi lại có thể làm được chuyện như vậy sao? Thật là
không văn minh.”
Thành ca bĩu môi, khinh thường nói: “Người ta lại không đắc tội với chúng ta,
chỉ là không trả lời mà thôi. Nhìn lại sự tàn bạo của các ngươi xem.”
Sưu hồn sẽ tạo thành những vết thương không thể chữa khỏi, nhẹ thì tiên hồn
tổn hại, cả đời không thể tiến thêm được nữa, nặng thì trở thành kẻ ngu, thậm
chí là chết.
Đệ nhất lão ma chỉ có thể gãi đầu cười gượng: “Ha ha, đó chỉ là do ta không còn
cách nào khác mà…”
Một đám tiên tu Tịch Vân, Vô Quyết ở bên cạnh nhân cơ hội bỏ đá xuống
giếng: “Nhìn xem những kẻ tà ma ngoại đạo này đi, quả nhiên không có một
người nào là người tốt cả!”
“Cũng may Khương chưởng môn không gần mực thì đen, bị các ngươi ảnh
hưởng đến.”
“Mấy cái ma tu các ngươi đều trừng lớn mắt chó mà nhìn kỹ xem Khương
chưởng môn hỏi thông tin như nào, học tập một chút đi!”
Ở trong mắt bọn họ, Khương chưởng môn nhất định sẽ có thủ đoạn gì đó vô
cùng thần kỳ.
Ví dụ như dưới tình huống thần không biết quỷ không hay mà thi triển ra thuật
pháp gì đó, khiến cho người khác thổ lộ ra lời nói thật lòng chẳng hạn.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Khương chưởng môn bay lên không trung.
Ngay lập tức, một đám liền ngước mắt trông lên, biểu hiện ra vẻ mặt của một
đám fanboy xem thần tượng biểu diễn.
“Thuật pháp này long trọng như vậy sao?”
“Chẳng lẽ không cần tiếp xúc mà trực tiếp thi triển luôn ở trên không?”
“Ta dám đánh cược, sau khi Khương chưởng môn thi pháp xong, sẽ có người thi
nhau nói cho hắn…”
“Ta đoán là ý niệm trấn áp, trong bất tri bất giác, ý niệm của mình đã bị hắn
khống chế!”
“Trí tưởng tượng của các ngươi thật thiếu sáng tạo. Ta đoán Khương chưởng
môn sau khi thi pháp xong, toàn thành đều sẽ trở thành Thi khôi của hắn!”
“Cút đi! Thi tộc các ngươi cả ngày chỉ biết nghĩ biến người ta thành Thi Khôi,
mẹ nó thật kinh tởm!”
Sau khi Khương chưởng môn bay lên không trung cũng không thu hút được quá
nhiều sự chú ý.
Suy cho cùng, tiên nhân nào mà chẳng biết bay, hơn nữa bản thân tòa tiên thành
này đều đang lơ lửng trên không trung.
Nhìn đám người phía dưới giống như những con kiến đang đi tới đi lui, hắn
hắng giọng, tiên lực quán chú, thanh âm xa xa truyền ra.
“Chư vị, đều dừng bước!”
“Chúng ta có một vấn đề muốn hỏi mọi người một chút…”
Thanh âm này có lực xuyên thấu vô cùng mạnh, trong nháy mắt đã truyền ra
khắp cả toà thành khổng lồ. Lỗ tai của rất nhiều người đều bị ù đi, suýt chút nữa
thì ngất xỉu.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Các ngươi có biết, hiện tại Phi Tiên môn ra sao rồi không?”
“Biết bọn họ đang ở nơi nào không?”
Không chờ mọi người phản ứng lại, hắn liền lấy ra mười vạn tiên tinh thượng
phẩm từ nhẫn trữ vật ra.
“Nếu ai có thể nói cho ta biết thì đống tiên tinh này sẽ thuộc về người đó!”
Vì muốn mau chóng tìm được các đệ tử đáng yêu mà Thành ca hiếm khi mới có
thể rộng rãi được một lần như vậy.
Bịch! Bịch!
Đám người Tiêu Hỗn, Vô Quyết ngã xuống tại chỗ.
Ông trời của ta ơi, đây là biện pháp của ngươi à?
Trực tiếp lớn tiếng dò hỏi ngay trước mặt mọi người ở toàn thành?
Lại còn dự định chơi trò “đáp đúng sẽ có thưởng” nữa?
Quả thật đống tiên tinh kia rất nhiều, đối với phần lớn tiên nhân dưới cấp Tiên
Tôn, tuyệt đối có thể xem như là một phen phát tài.
Nhưng vấn đề là ai dám trả lời?
Toàn thành trên dưới đều đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, mọi người hoặc là nhanh chóng đóng cửa sổ, hoặc là vội vàng
chạy ra tứ phía ngoài thành.
Tư thế kia thoạt nhìn giống như là thiên tai sắp xảy ra, mọi người mau chóng
chạy nhanh trốn đi!
“Này, mọi người đừng đi mà!”
Thành ca nóng nảy, vội vàng lại lấy ra mấy cái chai lọ và một thanh tiên khí
yhất giai.
“Các ngươi nếu chê ít, ta còn có thể tăng giá mà!”
“Tăng giá còn chưa đủ sao?”
“Mấy bình tiên đan thất phẩm này, còn có tiên khí thất giai này các ngươi đều
không muốn sao?”
Nghe thấy mấy câu nói đó, những người phía dưới càng đi nhanh hơn.
“Đù má!”
Thành ca có chút kinh ngạc, nhịn không được mà chửi tục.
“Người ở thượng tiên giới giàu có như vậy sao? Mấy thứ này đều không vừa
mắt hả?”
12 người phía dưới bao gồm cả Tịch Vân, Vô Quyết cuối cùng cũng phản ứng
lại, vội vàng bay lên trời, cầu lão nhân gia hắn mau thu hồi thần thông.
Mọi người đều sắp không chịu nổi rồi!
“Khương chưởng môn, không thể làm như vậy được đâu!”
“Đúng vậy, ngài làm như vậy sẽ làm cho mọi việc trở nên rắc rối hơn…”
Bọn họ thật sự rầu thúi ruột.
Trước đó, vì sao bọn họ mà không tùy tiện bắt cóc vài người ở trên đường cái,
sau đó ép hỏi họ?
Cũng bởi vì tiên thành bình thường đều có đại trận giám thị, bọn họ lo lắng làm
như vậy sẽ khiến cho Tiên Vương bên trong thành chú ý.
Nơi này là địa bàn của tiên giới, vốn dĩ chính là trận doanh của kẻ thù.
Mặc dù tất cả mọi người đều chỉ là mới đến, nhưng đều là người từng trải, biết
rõ đạo lý hành sự khiêm tốn.
Giờ thì lại hay rồi, Thành ca làm ra trò như vậy, muốn không phô trương cũng
không được.
Nhưng mà, Thành ca lại không cho là đúng.
“Vì sao lại phải khiêm tốn?”
“Chúng ta làm chuyện xấu gì mà phải xấu hổ?”
Hắn có khả năng sống lại, sợ cái lông à.
“Đây không phải là vấn đề xấu hổ hay không? Mấu chốt là nếu làm lớn, khả
năng sẽ thu hút Chuẩn đế, thậm chí Tiên Đế tới đây!”
“Ta giống như là người sẽ sợ hãi Tiên Đế hay sao?”
À việc này?
Ngươi mạnh mẽ thật đấy!
Mấy người thành thật im miệng, chỉ có thể phóng lao đành phải theo lao mà
thôi.
Lúc này, ở phía xa cũng có một đám người đang bay tới.
Cầm đầu có hai gã Tiên Vương, phía sau là một đám Tiên Tôn.
Nhìn dáng vẻ thì những người này chính là người thống trị của tòa tiên thành
này.
Đám người Tiêu Hỗn chưa phóng khí tức của Ma Vương ra, vì thế nhóm người
này thật can đảm mà bao vây bọn họ.
“Vừa mới nãy là ngươi đang hỏi Phi Tiên môn ở đâu hả?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Thành ca gật đầu, vô cùng tự nhiên thừa nhận mình đã nói, còn mang vẻ mặt
chờ mong mà hỏi.
“Ngươi biết tình huống của bọn họ sao? Có thể nói cho ta biết hay không, đống
thù lao này sẽ là của ngươi!”
Vẻ mặt đám người Tịch Vân, Vô Quyết, Minh Trì ở phía sau thể hiện ra sự bất
lực.
Lão đại, phong cách làm việc của ngươi thật đặc biệt.
Nhưng mà, vấn đề là nhóm người này vừa nhìn đã biết là địch nhân, ngươi còn
trông cậy vào việc bọn họ sẽ hợp tác với ngươi?
Quả nhiên, ngay cả đám người ở phía đối diện đều có chút bối rối, nhìn đống
‘thù lao’ kia thiếu chút nữa không phản ứng lại.
Sau một thoáng kinh ngạc, hai gã Tiên Vương cầm đầu cười lạnh.
“Nói như vậy, ngươi là đồng bọn của bọn họ rồi?”
Ở chỗ này, chỉ cần ngươi mang lên chiếc mũ đồng bọn với Phi Tiên môn là sẽ
trở thành kẻ thù của cả tiên giới, về cơ bản là xong đời rồi.
“Không!”
Thành ca nghiêm túc mà sửa lại lời của bọn họ: “Không phải đồng bọn, mà là
người một nhà!”
Hai vị Tiên Vương ở đối diện suýt chút nữa không thể theo kịp mạch não của
hắn.
Suy nghĩ lại một chút, cái này còn nghiêm trọng hơn cả đồng bọn đúng không?
Hai người suy nghĩ lại, lúc này mới lại ra vẻ thần bí lần nữa mà liên tục cười
lạnh.
“Người nhà? Ý của ngươi là ngươi và Phi Tiên môn rất quen thuộc?”
Thành ca vỗ bộ ngực, tự hào nói: “Vô cùng quen!”
“Vậy sao? Vậy ngươi nhất định có liên hệ với đám dư nghiệt kia rồi?”
“Đám dư nghiệt kia ở đâu? Nói ra, có lẽ ngươi còn có thể lưu điều tàn hồn mà
đi đầu thai!”
Nụ cười của Thành ca dần biến mất.
“Cho nên, các ngươi cũng không biết bọn họ ở đâu?”
Hắn bực bội: “Nếu các ngươi cũng không biết thì các ngươi còn ở đây lảm
nhảm cái con khỉ à?”
“Thật là lãng phí tình cảm của lão tử!”
Vừa nói, hắn vừa không kiên nhẫn mà lấy Hồng Tuyệt Tiên Kiếm ra.