Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 401




Thành ca bị nàng ấy xoay cho mòng mòng, đề xuất này sáng tạo quá đấy.

Chỉ là hắn đều không xác định quan hệ rõ ràng với cả Kỷ Linh Hàm hay Lam

Đề, bây giờ nghĩ đến việc lập hậu cung thì thật sự quá xa vời.

Nhất là còn chưa tìm được Lam Đề, làm sao bản thân mà có thể nghĩ như thế

được.

Ôi xấu hổ chết mất!

Đột nhiên hắn nghĩ tới Mâu Vũ.

Nhớ đến khoảng thời gian hai người ngầm hiểu lẫn nhau đó, “oán niệm luân

hồi” chôn sâu trong lòng.

“Bỏ đi, sứ mệnh của ta là làm màu trang bức.”

“Chuyện khác thuận theo tự nhiên vậy.”

Sau khi Ấn Tuyết Nhi mặc quần áo tử tế, Thành ca mới phất tay bỏ cấm chế.

Ba người đã đợi ở ngoài từ lâu, nhìn thấy nàng thì kinh ngạc chạy đến.

“Sư tỷ, người sống lại rồi!”

“Ha ha ha, tốt quá rồi.”

“Ồ, các ngươi vẫn còn ở đây hả?”

Sau khi đoàn tụ, mọi người lại ôm đầu thở dài.

Sau đó không hề ngoài ý muốn mà bước vào giai đoạn nịnh nọt Khương chưởng

môn.

“Khương chưởng môn thật sự đúng là thần thông quảng đại, người chết hơn 70

triệu năm rồi mà vẫn còn hồi sinh được.”

“Thật sự không tin nổi, đúng là kỳ tích.”

“Có Khương chưởng môn dẫn dắt, mẹ cũng không lo lắng con đường sau này

của ta nữa rồi.”

“Người nói cái gì vậy, đã qua bảy nghìn vạn năm rồi ư?”

Ấn Tuyết Nhi sửng sốt, sau đó nhìn kỹ cảnh giới của ba người kia thì lập tức

hoang mang.

“Đù má, hai người Đan Thái, Ngụy Miêu đã là Ma Vương cửu phẩm rồi ư?”

“Còn lão Mạc, sao mà ta lại không nhìn thấy cảnh giới của người vậy?”

“Không lẽ là Chuẩn Đế?”

“He he, lão phu cũng chỉ là Chuẩn Đế trung kỳ mà thôi, thăng tiến chậm…”

Mạc tiên nhân cũng rất biết cách làm màu, rõ ràng là khoe khoang, còn cố ý nói

mình không tốt lắm.

Điều này khiến cho Ấn Tuyết Nhi chịu đả kích lớn.

Chịu không nổi mất!

Năm đó trong Phi Tiên Môn nhiều người như vậy, cũng chỉ có ba người là Kỷ

Linh Hàm, Lâm Ninh, Mạc Trần còn có thể mạnh hơn nàng một bậc.

Tiếp đến đội thứ hai thì là nàng và La Viễn, Đường Như, Lục Phàm và bốn kẻ

lấy được kịch bản của nhân vậy chính kia.

Lúc chết, nàng đã là Ma Vương lục phẩm, Đan Thái mới chỉ là Ma Vương nhị

phẩm thôi!

“Chưởng môn, người phải làm chủ cho ta.”

Đau lòng xong, nàng nhìn chằm chằm vào Khương chưởng môn.

“Tất cả đều do ngươi gây ra.”

Thành ca ngơ ngác: “Mắc mớ gì tới ta?”

“Ai bảo người không hồi sinh sớm hơn, nếu người hồi sinh sớm chút thì đã là

Chuẩn Đế rồi.”

“Không được, ngươi phải đền cho ta.”

Trong lòng Thành ca thầm mắng, ngươi còn vô lý hơn được nữa không hả?

Ngay sau đó, Ấn Tuyết Nhi có phát hiện mới.

“Oa không phải chứ? Ba người họ đều có tiên khí bát giai và tiên bảo cực phẩm

kìa.”

“Chương môn ngươi tặng đây mà.”

Nàng không ngốc, liếc mắt một cái là nhìn rõ rồi.

Mạc trưởng lão thì cũng thôi đi, chỉ dựa vào đám hàng loại hai như Đan Thái và

Ngụy Miêu mà cũng được thay toàn bộ trang bị lên bát giai như vậy ư?

“Chưởng môn, ngươi không ngại sao?”

“Người ta mới hồi sinh, hai bàn tay trắng, không có cái gì cả…”

Nhìn dáng vẻ đáng thương nước mắt rơi lã chã của nàng, Thành ca khóc không

ra nước mắt.

Trang bị đó có được bằng cách tiêu diệt năm Chuẩn Đế của Vô Cực Động

Thiên, bây giờ hắn đã tặng bốn bộ đi rồi.

Bộ cuối cùng để để dành cho Lâm Ninh, nhưng xem ra bây giờ không giữ được

nữa rồi.

Dưới ánh mắt tình thương mến thương phẫn uất của em gái kia, hắn chỉ đành

giao bộ tiên giáp, tiên khí bát giai và tiên bảo cực phẩm.

Không còn cách nào khác, Thành ca là kẻ phàm phu tục tử, đành phải chịu thua

nàng thôi.

Cuối cùng còn đưa cho nàng hàng trăm bình tiên dược bát giai, đền bù cho “tổn

thất” bảy nghìn vạn năm của nàng.

Có thể vơ vét hết đồ trong tay Khương chưởng môn, đúng thật là chỉ có nàng.

Ba người ở bên kia sửng sốt, đúng là Khương chưởng môn súng ải dung túng

cho Ấn sư tỷ thật đấy.

Sau đó Khương chưởng môn bắt đầu hồi sinh những người khác.

Hầu hết những môn đồ này đã ngã xuống năm nghìn đến bảy nghìn vạn triệu

năm.

Cái giá hồi sinh cũng không hề thấp, tầm khoảng năm vạn đến bảy vạn công

đức.

Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà sau khi đến thượng tiên giới đã

tiêu diệt Vô Cực Động Thiên trước.

Không chỉ nhận được công đức để hồi sinh mà còn nhận được trang bị.

Tính như vậy, Vô Cực Động Thiên vừa vặn lấp đi thâm hụt lần này.

Các đệ tử lần lượt được hồi sinh.

“Chương môn, sao lại là ngươi?”

“Oa oa oa, cuối cùng ngươi cũng quay về rồi!”

“Bọn ta nhớ ngươi muốn chết đi được…”

“Biết ngay nhất định có thể gặp lại ngươi mà.”

“Khương chương môn đã báo thù cho chúng ta, giết chết Hàn Nhạc Chuẩn Đế -

chưởng môn của Vô Cực Động Thiên rồi.”

Thành ca không ngẩng đầu, chuyển tiếp: “Ồ ngươi nói hắn hả, ta xử lý xong hắn

rồi.”

“Hả? Không phải sao?”

“Được rồi được rồi, ở đó đi, ta đang bận.”

Người được hồi sinh ngày càng nhiều, dường như lần nào Thành ca cũng đều bị

ôm một cái, hắn cũng quen dần rồi

Dù sao những đệ tử đó không kìm chế được sự phấn khích vui sướng.

“Diệp sư tỷ, người cũng sống lại rồi, tốt quá!”

“Năm đó khi biết tin ngươi chết, ta còn cố ý đánh đến Sâm La Huyết điện để

báo thù cho ngươi, kết quả lại…”

“Mục sư đệ, đa tạ ngươi rất nhiều.”

Trong sơn động lớn như vậy, mọi người quây quần bên nhau vừa khóc vừa cười,

không khí vô cùng ấm áp.

Khi biết được đã đã năm sáu nghìn vạn năm đã trôi qua, ai cũng luyến tiếc cảnh

giới bị thụt lùi, nhưng chẳng mấy chốc đã vực lại tinh thần.

“Ha ha bây giờ Khương chưởng môn đã trở lại, chúng ta không còn phải sợ cái

gì nữa.”

“Đúng vậy, có lão nhân gia ngươi ở đây, chúng ta sẽ bắt kịp nhanh thôi.”

“Đúng thế, chúng ta lại có thêm cái đùi để ôm.”

“E hèm, các ngươi không nên lười biếng.”

Mạc Trần ngắt lời, nói một cách nghiêm túc: “Chưởng môn hy vọng mọi người

có ý chí tiến thủ, giống như năm đó, hãy dựa vào chính mình nhiều hơn.”

Hắn ta vừa nói, mọi người mới đổ dồn chú ý tới cái thân đầy trang bị hào

nhoáng kia.

Bỗng chốc, trợn tròn mắt nhìn.

“Ủa, Đan Thái sư thúc và Ngụy Miêu sư huynh đã có tiên khí bát giai rồi?”

“Lẽ nào Phi Tiên môn của chúng ta phát đạt rồi sao?”

“Không đúng, ngay cả Ấn sư thúc cũng có.”

“Đúng rồi, ta nhớ Ấn sư tỷ ngã xuống sớm hơn chúng ta mà.”

“Có phải đây là…”

Mọi người cùng quay đầu nhìn về nơi hồi sinh đang bị cấm chế ngăn cách kia.

Khỏi đoán cũng biết, đều là Khương chưởng môn tặng.

Lúc này Thành ca đã hồi sinh đệ tử cuối cùng.

867 người, không thiếu người nào, tất cả đều đã hồi sinh.

“Tốt rồi, bây giờ tất cả mọi người đều đã sống lại.”

Nhìn đám đệ tử vừa thân quen vừa đáng yêu, Thành ca trở nên phấn khích.

“Ta có vài lời muốn nói.”

“Mỗi người hãy nhỏ ra một giọt máu phong ấn nó, sau đó muốn làm gì cũng

được.”

“Nhưng ta cần phải nói trước, ở bên ngoài bị người khác bắt được, nếu chưa

chết thì hồi sinh sẽ không có hiệu lực.”

Thành ca xua tay.

“Ấn Tuyết Nhi, việc này giao cho ngươi quản lý.”

Đối mặt với lời giao phó của hắn, Ấn Tuyết Nhi vô cùng nghiêm túc.

Mọi người còn tưởng hắn sẽ ban bố quy tắc mới, ai ngờ lại nói ngụ ý là các

ngươi cứ chơi bời thoải mái, có chuyện gì thì cứ để ta lo.

Mọi người đều nghiêm túc lắng nghe lời dạy bảo của chưởng môn.

Người chưởng môn như thế này tìm ở đâu đây?

“Ha ha mấy lời này đúng là bá đạo.”

“Vậy nhất định phải theo Khương chưởng môn, chèo thuyền xưa nay không cần

mái chèo, dựa hết vào sóng được chứ?”