“Sao Thương Tật lại đến đây?”
Là người đứng thứ ba trong đại hội Vạn Yêu lần trước, lão Thương Long vẫn
rất có danh tiếng.
Vừa hiện thân là đã bị nhận ra.
“Không phải Thương Long tộc đã bị đuổi ra khỏi yêu giới rồi sao?”
“Ta nghe nói bọn họ đã giết chết sứ giả của tiên giới.”
“Không chỉ có vậy, còn cướp bóc Kỳ Lân tộc!”
“Ha ha, thật đúng là vô cùng can đảm!”
Tuy rằng bây giờ Vạn Yêu Cung bị Kỳ Lân tộc độc chiếm quyền lực, cũng có
không ít Yêu tộc phụ thuộc vào bọn họ, nhưng đối với chuyện của Thương
Long tộc, rất nhiều Yêu tộc lén lút không cho là đúng.
Vốn dĩ có thâm cừu đại hận với tiên giới, giết chết sứ giả Tiên minh, ngược lại
bọn họ còn cảm thấy hả giận.
Chỉ là không dám nói thẳng ra mà thôi.
So với chuyện này, bọn họ càng tò mò hơn chính là Thành ca.
“Đây chính là Thương Long Đại Đế mới nhậm chức sao?”
“Chỉ là Chuẩn Đế sơ kỳ, hắn chạy tới đây làm gì?”
“Không phải là định tham gia đại hội Vạn Yêu đấy chứ?”
“Chuẩn Đế sơ kỳ có vẻ hơi kém đấy.”
“Nếu như Đại Đế của tộc bị đánh trọng thương, vậy thì cả tộc đều bị mất mặt,
đặc biệt Thương Long tộc còn là hoàng tộc viễn cổ.”
“Ha ha ha, xem ra có chuyện vui để xem rồi.”
Trong tiếng nghị luận hỗn loạn ở đây, một bầy Long tộc trước mặt vội vàng lên
nghênh đón.
Dẫn đầu chính là Thanh Long Đại Đế.
Đi theo phía sau hắn chính là Chuẩn Đế hậu kỳ Huyền Hải của Thanh Long tộc,
cũng là tuyển thủ tham chiến lần này của Thanh Long tộc.
Ngoài ra, Ngao Dương - người được Ngao Thiên Chuẩn Đế của Kim Long tộc
tín nhiệm tộc, cũng theo hắn đến đây.
“Thương Tật, Thương Thành, hai người các ngươi chạy đến đây làm gì?”
Thanh Long Đại Đế vừa gặp nhau đã giận tím mặt: “Đây là đại hội Vạn Yêu,
Kỳ Lân tộc đang nén uất ức không muốn tìm các ngươi gây chuyện, các ngươi
không được làm loạn!”
Thương Tật vui tươi hớn hở cười: “Bọn ta không đến làm loạn mà. Đại Đế của
tộc ta đến đây là để tham gia đại hội Vạn Yêu.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thanh Long Đại Đế trợn tròn mắt: “Hắn tham chiến?”
“Thương Tật, là Thương Long cốc các ngươi điên hay là ta điên rồi?”
“Cửu Văn huyết mạch cùng với Thủy Nguyên Long Cốt kia rất thần kỳ, nhưng
lần tham chiến này người nào mà không có chút lai lịch chứ?”
Hắn không ngừng lắc đầu: “Chỉ dựa vào huyết mạch và Long Cốt này, ngươi
trông cậy vào hắn có thể vượt hai cấp quyết đấu với Chuẩn Đế hậu kì sao?”
Thành ca cười như không cười nói: “Chẳng lẽ không được sao?”
“Đương nhiên không được!”
Huyền Minh nổi nóng nói: “Long Đế của tam đại Long Cốc có thân phận ra
sao? Nếu ngươi bị đánh bại ở đây, Thanh Long Đại Đế ta cũng sẽ bị sỉ nhục
theo.”
“Nếu phái Dực Không và Mặc Ương đến đây, ta đã không nói gì.”
“Duy nhất hắn là không được!”
“Còn không mau về đi!”
Ở trong mắt hắn, Long Đế bị thua là chuyện sẽ khiến cả Long tộc hổ thẹn.
Thành ca cũng cạn lời, con mẹ nó ngươi quản rộng thật đấy, thật sự coi bản thân
như cha của cả Long tộc sao?
“Huyền Minh, chuyện này ngươi không quản nổi đâu!”
Cả chuyến hành trình, Thương Long Nữ Đế đều lười nói chuyện, giờ lại trực
tiếp bốp chát lại.
“Ta nói hắn được là được, cho dù mất mặt thì cũng là mất mặt của ta.”
Mặc dù nàng chỉ là một tia tàn niệm, nhưng cũng ngang vai ngang vế với Thanh
Long Đại Đế.
Nàng vừa xuất hiện, Huyền Minh cũng không thể dùng thân phận để áp chế
người nữa.
Chỉ có thể lạnh lùng nói: “Thương Linh, nếu ngươi có thể thay đổi thói quen
thích hoang tưởng này, Thương Long tộc cũng sẽ không lưu lạc đến hoàn cảnh
như hiện tại.”
Thương Linh cười khẽ một tiếng: “Ai đúng ai sai, bây giờ vẫn chưa nói chắc
được…”
Trong khi hai vị đại lão đang cãi nhau ở đây, Kim Long Vương Ngao Dương
cũng đang tò mò quan sát Thành ca.
Trong thân thể Thương Long, hắn không nhận ra là Khương chưởng môn.
Nhưng mà sau lần xuất quan này, cũng có nghe qua đại danh Thương Thành.
Huyết mạch Cửu Văn Thương Long, nghe nói cũng là đến từ hạ giới, vừa đến
thì đã làm rất nhiều “chuyện lớn”.
“Lão đại, ngươi xuất quan rồi?”
Lão Sơn Dương Sơn Canh lặng lẽ truyền âm cho hắn.
Năm đó đều là người của Thiên Yêu vực, tuy rằng không cùng một tộc, nhưng
tương đối có chút cảm giác đồng hương gặp đồng hương.
Nhiều năm không gặp, Ngao Dương cũng có chút xúc động: “Ngươi cũng là
Chuẩn Đế trung kỳ rồi, không tệ đâu!”
“Ha ha đúng vậy, lần này người xuất chiến của Kim Long tộc chính là ngươi
sao?”
“Đúng vậy!”
“Lão đại ngươi đã là Chuẩn Đế hậu kì, lần này rất có triển vọng! Dựa vào huyết
mạch Bát Trảo Kim Long của ngươi, lọt vào top tám là điều chắc chắn như đinh
đóng cột rồi!”
“Khó nói lắm, cường giả của yêu giới nhiều như cây rừng, không giống như
Thiên Yêu vực năm đó.”
Ngao Dương lắc lắc đầu, hắn vẫn khiêm tốn thật đấy.
“Đặc biệt là Kỳ Lân tộc kia, không chỉ được trời ưu ái, còn có rất nhiều đồng
minh mở đường. Trước tiên tiến vào top ba mươi hai, lấy được tư cách Địa bộ
rồi hãy nói sau.”
Sơn Canh cười nói: “Không sao, dù sao thì lần này Kỳ Lân tộc cũng sắp bị một
vố đau rồi.”
Câu nói này làm cho Ngao Dương ngớ ra: “Làm sao ngươi biết được?”
Hiện tại Kỳ Lân tộc đang phất lên như diều gặp gió, ai có thể cạnh tranh với bọn
họ đây?
Sơn Canh còn tưởng rằng hắn đã biết đến sự tồn tại của Thành ca từ lâu rồi,
đương nhiên nói: “Có Khương chưởng môn ở đây, sao có thể còn chuyện của
Kỳ Lân tộc bọn họ chứ?”
“Khương chưởng môn?”
Ngao Dương sửng sốt, thân rồng to lớn chợt chấn động.
“Khương chưởng môn nào?”
“Còn có thể là Khương chưởng môn nào, đương nhiên là Khương Thành
Khương chưởng môn, lão đại ngươi vậy mà lại không biết rõ tình hình sao?”
Nét mặt Sơn Canh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngao Dương rốt cuộc cũng không thể giữ được bình tình nữa.
Hắn trực tiếp bay ra từ trong Kim Long tộc, vọt tới trước mặt Sơn Canh, vội
vàng lôi hắn ra phía xa.
Làm đến nổi khiến Giác Cùng Chuẩn Đế của Dương tộc phải vội vàng đề
phòng, còn tưởng rằng hắn muốn đánh nhau.
Dù sao thì trường hợp Yêu tộc một lời không hợp liền đánh nhau cũng chẳng lạ
lùng gì.
Thanh Long Đại Đế đứng ở một bên thấy thế, vội vàng giải thích một câu:
“Giác Cùng Chuẩn Đế chớ hoảng sợ, Ngao Dương là tuyệt thế thiên tài của Kim
Long tộc, hắn không giống như Thương Thành kia con sâu làm rầu nồi canh,
hắn làm việc có chừng có mực lắm.”
Nhắc đến Ngao Dương, hắn vui vẻ yên tâm hơn rất nhiều.
Nhân tài mới xuất hiện này của Kim Long tộc, không chỉ có thiên phú vô song.
Mà còn làm việc tiến hoặc lùi đều có cơ sở nhất định, lòng dạ rất sâu, thận trọng
đến không thể tưởng tượng nổi.
Ngày đầu tiên lên đây đã đặc biệt khiến cho những Long tộc cấp cao như bọn
họ bớt lo.
Hắn – vị Đại Đế tự xưng là cha đẻ của Long tộc, thậm chí có đôi khi còn ghen tị
với Kim Long tộc có một người nối nghiệp xuất sắc như vậy.
Mặc dù lần này Thanh Long tộc phái Huyền Hải Chuẩn Đế hậu kỳ đi, nhưng
người hắn càng xem trọng hơn lại chính là Ngao Dương này của Kim Long tộc.
Không có lý do nào khác, Đại Đế đã nhìn thấy phong thái hoàng giả lâu nay
trên người hắn.
Đại hội lần này, thể diện của Long tộc liền trông cậy vào hắn.
Mà ở bên kia, Ngao Dương cũng cực kỳ hiếm thấy mà kích động không thôi.
“Ngươi đã gặp Khương chưởng môn?”
“Hắn đang ở đâu vậy?”
“Đã biến mất một trăm triệu năm, sao ngươi có thể tìm được hắn?”
Vẻ mặt của Sơn Canh cạn lời.
“Lão đại, ngươi cách hắn gần nhất, vậy mà vẫn không hay biết gì sao?”
“Ta cách hắn gần nhất?”
“Chính là vị Cửu Văn Thương Long Đại Đế mới nhậm chức kia, ta còn tưởng
rằng ngươi đã biết từ lâu rồi cơ. Khó trách vừa rồi ngươi nhìn thấy hắn cũng
không đến chào hỏi.”
“Cái gì!”
Ngao Dương vô cùng kinh ngạc.
“Hắn chính là Khương chưởng môn? Không phải Khương chưởng môn là nhân
tộc sao? Sao có thể?”
“Khương chưởng môn là thần nhân gì vậy trời?”
Sơn Canh cười khổ không ngừng: “Lão nhân gia hắn có những thủ đoạn phi
phường, căn bản ngươi và ta không nhìn thấu được đâu, đúng không nhỉ?”
“Đừng nói là hóa thân thành Cửu Văn Thương Long, cho dù hắn có hóa thân
thành Đại Đế của Linh giới, Tử giới cũng không kỳ lạ.”
Lần nói chuyện này, khiến Ngao Dương cũng nhớ lại một màn thần tích của
năm đó.
Hắn không thể không thừa nhận, Sơn Canh nói không sai.
Bất kể người đó làm ra chuyện gì, cũng vô cùng bình thường.
Nghĩ đến đây, sao hắn có thể còn có nửa điểm nghi ngờ và do dự?
Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để bay lại trước mặt Thành ca, sau đó hạ Long
thủ xuống, cung kính hành đại lễ.
“Khương chưởng môn, ngươi trở lại rồi, sao không nói sớm một chút cho ta
biết?”
“Hại ta suýt nữa thì đã bỏ mất dịp may!”