Trong trận phân biệt rõ ràng.
Như là Cửu Vĩ Yêu Đế, Khổng Tước Yêu Đế, Vạn Phệ Yêu Đế đều vây xung
quanh hai vị đại đế Mặc Lân và Ngọc Lân.
Bầu không khí sôi nổi hẳn lên.
Các Đại Đế lén lút tụ họp cùng nhau, cũng không phải là thảo luận về đại sự của
Yêu tộc.
Ngọc Lân Yêu Đế để lộ ra yêu thể to lớn, trên cổ đeo Cửu Sắc Trân Châu to lớn
như núi, rung đùi đắc ý khác thường.
Mặc Lân Yêu Đế ở một bên vô cùng đỏ mắt.
Trên cổ hắn treo chỉ là túc cầu lớn mà thôi, so sánh với nhau thì đúng là mất mặt
thật đấy.
Các Yêu Đế khác đều cùng nhau khen ngợi.
“Trân châu này, thật sự đã đột phá những thứ mà bản đế từng nhìn thấy và nghe
thấy!”
“Vậy mà thế gian lại có trân châu chất lượng như vậy, quá hiếm thấy quá hiếm
thấy…”
“Trân châu như thế, cũng chỉ có hai vị Đại Đế mới có đủ tư cách đeo.”
“Đó là điều đương nhiên, đây chính là hoàng đế của các loại trân châu mà!”
Thực tế thì, các Yêu tộc khác cũng không có sở thích đặc biệt gì đối với trân
châu, nói lời này cũng chỉ là vì muốn lấy lòng một chút.
Suy cho cùng thì bọn họ đều xem như là phe cánh của Kỳ Lân tộc.
Ngoài ra, trân châu lớn như vậy cũng thực sự rất hiếm lạ, rất bắt mắt.
Đến ngay cả mấy vị Đại Đế như Băng Phượng, Bạch Hổ, Côn Bằng một mình
đứng sừng sững ở ngoài xa, cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Chuyện này cũng khiến Ngọc Lân Yêu Đế càng thêm đắc ý.
“Ha ha ha, trân châu này đã không còn ở đâu có nữa nữa, giá trị đã không còn
có thể nhận định nữa rồi.”
“Vì để lấy được nó, bản đế đã phải trả một cái giá không nhỏ!”
“Từ nay về sau, trân châu của thế gian đã không thể làm vừa mắt ta nữa.”
Lúc hắn nói những lời này, còn cố ý liếc mắt Mặc Lân Yêu Đế một cái, rõ ràng
chính là khoe khoang.
“Sao Huyền Quy Đại Đế vẫn chưa đến?”
Mặc Lân Yêu Đế vừa tức vừa vội.
Cuộc giao dịch trân châu lần trước kia hắn không bắt kịp, chờ đến khi hắn biết,
mới phát hiện trân châu mà bản thân có được, còn kém hơn nhiều so với Chuẩn
Đế trong tộc.
Sao có thể chịu được đây?
Đường đường là chủ Thiên bộ, thể diện đều bị mất hết.
Nếu không phải vừa rồi Ngọc Lân nói cho hắn biết, Huyền Quy Đại Đế để lại
cho hắn một viên, chỉ sợ hắn đã nhịn không được mà xuống tay tranh đoạt với
mấy Chuẩn Đế trong tộc này.
Mà lúc này, người hắn hằng mong đợi Huyền Quy Đại Đế rốt cuộc cũng thong
dong đến trễ.
“Mặc Lân Ngọc Lân, hai người các ngươi ở đây!”
Khoảng thời gian trước hắn bị Thành ca đạp một cước, vết thương vẫn chưa
khỏi hẳn.
Nhưng mà giọng nói này, vẫn làm kinh động đến tất cả Yêu Đế có mặt ở đây.
“Huyền Quy… À không, Tuấn Soái Đại Đế, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”
Ngọc Lân Yêu Đế vẫn còn nhớ rõ cách xưng hô đặc biệt lần trước.
Mặc Lân Đại Đế còn nhanh hơn hắn, trong nháy mắt, đã vội vàng đi đến trước
mặt Huyền Quy Đại Đế.
“Quy huynh, trân châu của ta đâu?”
“Còn không mau lấy ra!”
“Trân châu của ngươi?”
Huyền Quy Đại Đế còn đang muốn có một lời giải thích cho những chuyện liên
tiếp lần trước như Giải Bành bị giết, chính mình bị thương, trân châu bị cướp.
Kết quả đối phương lại còn đổ ập xuống một câu như vậy.
Trân châu gì?
“Thế nào, ngươi cướp sạch trân châu của Kim Hải ta, bây giờ còn muốn tiếp tục
vơ vét sao?”
Hắn tức giận đến mức cười nhạo liên tục: “Kỳ Lân tộc các ngươi thật đúng là bá
đạo!”
“Thật như xem Kim Hải Yêu tộc ta là chó của các ngươi?”
Sự oán giận này khiến cho tất cả các Yêu Đế có mặt ở đây đều có chút lờ mờ.
Cho dù là Băng Phượng, Côn Bằng, Bạch Hổ và Thanh Long Đại Đế vừa mới
đến tất cả đều bị mù mờ.
Không phải Huyền Quy Đại Đế là đồng minh đáng tin cậy nhất của hai vị Kỳ
Lân Đại Đế sao?
Sau khi cuộc đại chiến Tiên Yêu kết thúc, người thứ nhất đứng về phía Kỳ Lân
tộc chính là hắn!
Trước kia hai vị Kỳ Lân Đại Đế nói cái gì, hắn đều sẽ hùa theo, giống y như
một kẻ phụ họa.
Hôm nay làm sao vậy?
“Huyền Quy Đại Đế, ngươi có ý gì?”
“Cướp cái gì?”
Ngọc Lân Đại Đế trầm mặt xuống.
“Chúng ta đã đưa yêu nguyên tinh rồi!”
Quanh thân của Mặc Lân Đại Đế lặng lẽ tràn ngập một luồng hắc khí tai hoạ
đáng sợ, tỏ rõ sự tức giận của hắn.
“Huyền Quy Đại Đế, trân châu cấp Thần Tôn mà ngươi nợ ta, nếu không muốn
đưa thì cứ nói thẳng ra!”
“Đừng bịa ra một vài lý do!”
“Ha ha!”
Huyền Quy Đại Đế nhìn kỹ hai tên Kỳ Lân rõ ràng đã đâm chính mình mấy
đao, còn quật ngược lại, đột nhiên cảm thấy bọn họ thật ghê tởm.
“Ha ha ha ha…”
“Trân châu mà ta nợ các ngươi ư?”
“Các ngươi tưởng bản thân mình là ai, tùy tiện đòi lấy ở chỗ ta ư?”
“Trân châu cấp Thần Tôn cớt chó gì chứ, còn đưa yêu nguyên tinh? Sao ta
không nhìn thấy?”
“Rõ ràng là các ngươi chạy đến Kim Hải ta cướp bóc trắng trợn, còn tàn nhẫn
giết chết Giải Bành Chuẩn Đế!”
“Trước đây ta thật sự có mắt như mù nên mới ủng hộ các ngươi như vậy!”
Cái gì?
Kỳ Lân tộc chạy đến Kim Hải giết chết Giải Bành Chuẩn Đế?
Trước kia trân châu đều là do Giải Bành Chuẩn Đế bán, điểm này tất cả các Yêu
Đế ở đây đều có nghe nói.
Hóa ra trân châu siêu quý trên người của Ngọc Lân Yêu Đế và những Chuẩn Đế
dưới trướng này của hắn, đều do cướp mà có?
Không phải chứ?
Chuyện này cũng quá đáng rồi.
Tốt xấu gì thì Huyền Quy Yêu Đế cũng là đồng minh của các ngươi, không xem
trọng hắn đến như vậy sao?
Kết hợp với tác phong duy ngã độc tôn trong mấy trăm triệu năm gần đây của
Kỳ Lân tộc, cũng không phải không có khả năng…
Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn hai vị Kỳ Lân Đại Đế của rất nhiều Yêu Đế
liền lặng lẽ thay đổi.
Nét mặt của đám Yêu Đế Băng Phượng và Bạch Hổ, Côn Bằng đầy vẻ kinh
thường và chán ghét.
Còn đám Cửu Vĩ Yêu Đế, Khổng Tước Yêu Đế, Vạn Phệ Yêu Đế cũng cố gắng
ngậm miệng lại, quyết định chờ xem thế nào.
Trái lại Thanh Long Đại Đế nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hai vị Kỳ Lân Đại Đế suýt nữa đã bị Huyền Quy Đại Đế chọc giận đến mức
hôn mê.
Rõ ràng lần trước là ngươi tự mình đến cửa bán, lúc đó thu nhiều yêu nguyên
tinh như vậy, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
Sao bây giờ lại đột nhiên trở mặt?
Còn bịa ra tội danh cướp bóc đánh giết gì đó, chuyện này có hơi quá đáng rồi!
“Huyền Quy Yêu Đế, ngươi đừng ngậm máu phun người!”
“Bọn ta giết chết Giải Bành Chuẩn Đế lúc nào?”
“Các ngươi không có ư?”
Huyền Quy Đại Đế cười nhạo không ngừng: “Nếu không thì bây giờ ta mang
theo mọi người cùng nhau đi xem xác chết của Giai Bành Chuẩn Đế?”
“Kỳ Lân tộc các ngươi thật hung ác, thật chuyên nghiệp, đến ngay cả đôi kìm
lớn của hắn cũng bị tháo dỡ!”
“Bọn ta căn bản không biết ngươi đang nói cái gì, không hiểu ra sao cả.”
Ngọc Lân Đại Đế tức giận đến mức cả người đều phát run: “Họa là từ ở miệng
mà ra, Huyền Quy Yêu Đế, tốt nhất ngươi nên quản chặt miệng mình!”
Thật sự là quá đáng, tiểu đệ trước kia, vậy mà lại dám xông xáo trước mặt hắn.
Còn Mặc Lân Đại Đế, hắn lại càng thêm tức giận.
Tha thiết trông chờ trân châu cấp “Thần Tôn”, không có được thì cũng thôi đi,
còn bị vả mặt một cái, ai có thể chịu nổi?
“Ngươi có tin dưới cơn phẫn nộ của chúng ta, san bằng cả Kim Hải của ngươi
hay không!”
“Được nhỉ!”
Huyền Quy Đại Đế lập tức nhảy dựng lên, không ngừng hét lên với các Yêu Đế
khác: “Các ngươi đã muốn làm như vậy từ lâu rồi nhỉ?”
“Cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng!”
“Ha ha ha, mọi người nhìn xem, Kỳ Lân tộc này ngang ngược bá đạo đến cỡ
nào!”
Hai vị Kỳ Lân Đại Đế không thể nhịn được nữa.
Ra tay ngay tại chỗ.
Nhưng Huyền Quy Đại Đế cũng không phải là con cừu con đợi làm thịt.
Ầm!
Quy tắc loạn lưu ở giữa sân dữ dội nổ tung, làm cho bầy yêu ở phía dưới vô
cùng kinh sợ, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Dừng tay!”
“Tất cả dừng tay lại!”
Đám Yêu Đế Cửu Vĩ và Khổng Tước, Vạn Phệ, Hùng Bì, Nhĩ Thử thuộc phe
cánh của Kỳ Lân tộc đều vào sân, tách hai bên ra.
Điều này khiến cho đám Đại Đế Thanh Long và Côn Bằng đang ở một bên xem
náo nhiệt thầm hô đáng tiếc.
Sao lại không tiếp tục đánh tiếp đi!