Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 476




“Tiên giới cũng có chút bản lĩnh đấy!”

Thành ca hướng về phía đối diện giơ ngón tay cái.

Làm cho bốn vị Chuẩn Đế Bạch Kỳ không nhịn được muốn phỉ nhổ.

Rốt cuộc ngươi ở phe nào đấy hả?

“Vậy thì xin hỏi một chút, một đại trận mạnh như thế, tại sao trước đây lại bị

phá vỡ vậy, Hồ cảnh chủ?

Bạch Kỳ ngẩn ra, sau đó mới nhận ra Thành ca đang hỏi mình.

Nhất thời mặt nhăn nhó.

Mẹ nó chứ, mặc dù lão tử đây là Hồ Tộc, nhưng không phải họ Hồ nhá!

Đối mặt với câu hỏi của chủ Địa Bộ, hắn vẫn không thể không trả lời.

Chỉ đành rầu rĩ đáp: “Bọn ta có Huyết Sát Yêu Đài, có thể tăng cường sức mạnh

huyết mạch của toàn thể yêu tộc và cường độ của yêu thể.”

“Thế còn không mau đem ra để chúng ta mở mang tầm mắt?”

“Cái này, Hoàng Diệp lĩnh chúng ta không có Huyết Sát Yêu Đài…”

Thành ca vừa nghe đã biết đây là đang đùn đẩy, chẳng qua là hắn lười chẳng

muốn nói gì.

Vốn dĩ cũng định làm màu một mình rồi nên cũng không trông chờ gì ở bọn họ.

Dực Không ở bên cạnh đột nhiên nói: “Thật ra đại trận này không thể rời khỏi

phạm vi của Đăng Nguyên cảnh, nên bọn họ không xông đến đây được.”

“Hơn nữa, bản thân việc bày trận cũng sẽ làm bọn họ bị tiêu hao sức mạnh.”

“Chỉ cần bây giờ chúng ta trông chừng, chờ đợi như thế này, sớm muộn gì bọn

họ cũng không cầm cự được nữa.”

Đám La Viễn và Tiêu Hỗn ở phía sau cũng cười, nói: “Đúng thế, chúng ta hoàn

toàn có thể không đánh, bọn họ cứ thế mà tự tiêu hao.”

“Bọn ở đối diện kia đúng là ngu, còn sớm như thế đã bày bố trận pháp rồi.”

“Chúng ta hoàn toàn có thể xem kịch nha!”

Thanh ca bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đại trận này còn có khuyết điểm như thế.

Nhưng mà, hắn không muốn đợi.

Dựa theo tính cách của mấy tiên nhân này, tùy tiện đợi một chút, nói không

chừng chính là đợi mấy trăm năm, mấy nghìn năm ấy chứ.

“Lẽ nào, chúng ta không thể tấn công sao?”

“Đối phương bày thế trận ra, ta lại muốn trốn tránh, không muốn đánh, hoàn

toàn không phù hợp với hình tượng to lớn của chủ Địa Bộ nha!”

Nhìn thấy hắn mài đao ken két, có tư thế tự động tấn công đám Thương Tật,

Thương Khung và Kỷ Linh Hàm, La Viễn suýt chút nữa cạn lời.

Vội vàng nháo nhào xông lên ngăn cản.

“Đại Đế à, không được đâu!”

“Tấn công là tự chui đầu vào lưới đấy.”

“Bất kỳ Chuẩn Đế nào cũng không thể sống sót trong sự đàn áp và tàn phá của

đại trận này.”

“Chúng ta sẽ bị thương vong nặng nề đấy.”

“Đợi ba ngàn năm sau, đại trận này từ tan vỡ, đến lúc đó một lần xung phong

liều chết, tự nhiên có thể được thắng lợi!”

Trong lòng Thành ca nghĩ, đợi ba ngàn năm, món hoa kim châm cũng nguội rồi.

“Ý ta đã quyết!”

Không đợi đám Thương Tật khuyên bảo lần nữa, Bạch Kỳ là người đầu tiên

nhảy ra cổ vũ.

“Những điều chủ Địa Bộ nói là hoàn toàn chính xác!”

“Đối diện với kẻ địch lại sợ bóng sợ gió, đường đường là yêu giới há có thể yếu

ớt như thế?”

Hắn hy vọng Thành ca bại trận nặng nề, tốt nhất là Thương Long cốc và Phi

Tiên môn toàn quân bại trận, thất bại hoàn toàn.

Còn về việc yêu giới thua trận này, thì có vấn đề gì chứ.

Dù sao thì người chết cũng không phải là Hồ tộc và trận doanh Kỳ Lân.

Hắn chỉ mong sao Thanh ca xông lên mà tìm đường chết đi.

Ngoài ra tam đại Chuẩn Đế, Hùng, Báo, Sa cũng không ngớt lời phụ họa.

“Đúng, đúng, đúng, chúng ta nên tấn công!”

“Chủ Địa Bộ khí phách hào hùng!”

“Anh tuấn bất phàm, là tấm gương cho yêu giới!”

Thành ca vô cùng vui sướng, sau đó đưa ra một đề nghị khiến bọn họ suýt chút

nữa thì thổ huyết.

“Vậy chi bằng, các ngươi cùng xông lên phá trận với bọn ta đi?”

Bạch Kỳ thầm nghĩ trong lòng, ta không muốn chết đâu.

Vội vàng lắc đầu xua tay: “Không không không, bọn ta không phù hợp đâu.”

“Đúng thế, đúng thế, bọn ta mới là Chuẩn Đế sơ kỳ, không động đến nổi cái đại

trận đó đâu.”

“Hơn nữa, những nơi hiểm yếu trong trận địa của phe chúng ta cũng cần phải

canh phòng, bảo vệ, nhỡ đâu cảnh chủ khác của đối phương nhân cơ hội vòng ra

phía sau, tập kích bất ngờ hậu phương của chúng ta, thế há chẳng phải địch còn

chưa đánh đến nội bộ chúng ta đã loạn rồi sao?”

Thành ca gật đầu: “Các ngươi nói cũng đúng, vậy các ngươi về trông nhà đi!”

Dễ nói chuyện như thế sao?

Bạch Kỳ vui mừng khôn xiết.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng vị chủ Địa Bộ này sẽ ép mình xông pha chiến đấu

cùng, nếu như thế còn phải nghĩ cách bảo toàn tính mạng của mình nữa.

Không ngờ, Thành ca lại sắp xếp cho hắn nhiệm vụ ẩn náu canh chừng ở hậu

phương.

Còn gì tốt đẹp hơn chuyện này nữa cơ chứ.

Các ngươi cứ ở tiền tuyến từ từ tìm chết đi, bọn ta không nhặt xác cho đâu.

Hắn suýt chút nữa thì buột miệng nói ra hai từ cảm ơn.

“Tuân lệnh chủ Địa Bộ!”

“Mau mau mau, về trông nhà thôi!”

Đến tận lúc bọn họ lùi về bên yêu giới, Thành ca mới lắc lắc đầu.

Hắn không phải là không nhìn ra ý nghĩ của đám người đó, chẳng qua là lười

không muốn vạch trần mà thôi.

“Được rồi, tiếp theo các ngươi cứ chờ ở đây.”

“Ta đi phá trận trước.”

“Trước khi trận bị phá, bất kỳ ai cũng không được làm xằng làm bậy, kẻ nào vi

phạm sẽ bị xử lý bằng quân luật!”

“Say khi trận bị phá, tất cả các ngươi hãy lợi dụng cơ hội đó mà xông lên!”

“Bên phía nhân tộc thì Kỷ Linh Hàm làm chủ, Mạc Trần hỗ trợ, bên phía yêu

tộc thì Thương Tật làm chủ, Ngạo Dương hỗ trợ!”

“Nhất định phải phối hợp một cách thỏa đáng!”

“Cuối cùng, chiến lợi phẩm giành được đều thuộc về các ngươi, phải xem các

ngươi có thể giết được bao nhiêu rồi.”

Hắn của giờ phút này, hồ đồ chỗ nào chứ, rõ ràng là vô cùng tỉnh táo.

Mà sau khi hắn nói câu này, đám Mạc Trần, Ngạo Dương, Tiêu Hỗn, Nha Thử

Vương, tất cả đều mừng khôn kể xiết!

Quả nhiên, Khương chưởng môn lại muốn xuất đại chiêu rồi!

Cái gì mà trận không thể nào phá được, cái gì mà chỉ có con đường chết?

Nếu như hắn đã mở miệng, thì nhất định có thể làm được.

Theo sau hắn nhặt món hời là được rồi.

Thế nhưng, đám Thương Tật, Dực Không, Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, La Viễn

thì hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được nữa.

“Đại Đế tuyệt đối đừng bốc đồng!”

“Không được làm ẩu làm càn!”

“Các ngươi là Đại Đế hay ta là Đại Đế?”

Sắc mặt Thành ca trầm xuống, đừng cản trở lão tử làm màu!

Sau đó, hắn một mình xông lên.

Thân thể Thương Long nhanh biết bao, huyết mạch bốc lên, anh linh chồng

chất, trong chớp mắt hắn đã lao vào trong đại trận.

Phía đối diện, Vũ Tu Chuẩn Đế ở trong trận, vốn đã đem mười tám đời tông hai

vị Chuẩn Đế của Vô Cực Động Thiên ra chửi cho một trận rồi.

Cái đại trần rành rành ra thế này, có thằng ngu mới xông vào tìm chết.

Bây giờ bên mình đã bày đại trận rồi, đâm lao thì phải theo lao, cưỡi trên lưng

hổ rồi thì khó xuống.

Đối phương nắm quyền chủ động, chỉ việc đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công,

còn đánh cái rắm à?

Thế nhưng, vào lúc hắn đang tuyệt vọng, thì hắn nhận ra đại trận đột nhiên rung

chuyển, giống như hồ nước bị ném một tảng đá lớn xuống vậy.

Mặt hồ gợn lên những làn sóng lớn.

Cả đại trận bởi vì điều này mà tăng nhanh tốc độ vận chuyển.

Với tư cách là một trong ba tam đại trận nhãn, hắn ngay lập tức phát hiện ra

thân phận của kẻ thâm nhập - Thương Long Đại Đế!

Vãi chưởng?

Hắn không nhìn nhầm đấy chứ?

Hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà dụi dụi mắt.

Đại trận chỉ có con đường chết bày ra thế này, thế mà vẫn có kẻ đần độn muốn

xông vào trong sao?

Hơn nữa còn là chủ soái của đối phương, chủ Địa Bộ?

“Mau giết hắn!”

“Nhanh nhanh nhanh!”

“Hắn chính là kẻ cầm đầu!”

Trận mà Thành ca xông vào chính là Hôi trận của Tam Tuyệt Thanh Khư trận,

đây là phạm vi mà Vũ Tu Đại Đế chủ trì, có thể nói là khiến cho hai vị Chuẩn

Đế hậu kỳ của vô Cực Động Thiên sốt ruột muốn chết luôn.

“Tụ!”

Vũ Tu Chuẩn Dế đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Lệnh kỳ vừa lay động, tất cả các cao thủ ẩn náu trong không gian của trận pháp

đều nhận được mệnh lệnh.

Đầu tiên là Chuẩn Đế của 9 tiểu trận nhãn trong Hôi trận thúc giục lạc ấn quy

tắc, sau đó đến tất cả Tiên Vương cửu phẩm trên 27 quan khiếu thúc giục tiên

quốc.

3600 vị Tiên Vương và Tiên Tôn cửu phẩm còn lại hướng về quan khiếu của

mình, điên cuồng rót linh lực của mình vào.

Lúc này, mặt đất của Đăng Nguyên cảnh lại nhanh chóng lột xác biến thành

màu bạc óng ánh, sau đó lại biến thành màu vàng óng ả.

Dường như trải đầy những viên gạch bằng vàng.

Lúc này địa mạch cũng vì sự huy động sức mạnh mà phát sáng.

“Không…”

Thương Tật từ xa nhìn thấy thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa phát điên ngay

tại trận.

“Đại Đế!”

Vẻ mặt của đám Thương Khung, Dực Không, Mặc Ương cũng gần như sụp đổ.

Nếu như không phải vừa nãy Thành ca đã ra lệnh, sợ là bây giờ bọn họ đều

không nhịn được mà xông hết lên rồi.

Nhất lời, tất cả Long Tộc của Thương Long cốc đều bắt đầu than khóc!

Bọn họ phảng phất dường như nhìn thấy cảnh tượng Đại Đế chết đi.

Tam Nhãn Hổ đang nhàn rỗi chải chải mấy sợi lông trên trán, bĩu bĩu môi, đúng

là một đám rồng chưa trải sự đời bao giờ.

Bọn ta đã quen từ lâu rồi, có được không hả?