Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 478




Đối diện với đòn đánh dốc toàn lực này, Thành ca thiếu chút nữa đã hỏi thăm cả

nhà hệ thống một lượt.

Hack mà ngươi bật cho anh đây đâu?

Tại sao phía đối diện kia một tí xíu thay đổi cũng không thấy?

Mà ta cũng chẳng tăng thêm được tí tẹo sức mạnh nào?

Thế này nếu như bị đánh trúng, chẳng phải là vẫn chết hay sao?

Hắn vừa bất chấp tất cả ném 49 đạo lạc ấn quy tắc ra, vừa giơ cao “Loan Trận

lệnh”.

“Mau hiển linh đi!”

“Đừng có chơi xỏ lão tử nữa!”

Có lẽ “câu thần chú” này đã phát huy tác dụng.

Ngay sau đó, trong lúc hốt hoảng, hắn đã nghe thấy một đoạn âm thanh thông

báo như có như không của hệ thống.

“Lừa bịp thành công… Tam Tuyệt Thanh Khư trận nhầm ngươi thành một phần

của đại trận, chủ động giúp ngươi gánh chịu lần tấn công này.”

Ố ồ!

Đại trận giúp hắn chịu đòn này?

Niềm vui này cũng lớn đấy!

Thành ca cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, giống như lần trước, 49 đạo lạc ấn quy tắc

đã bị đánh cho tan tác.

Sự tấn công từ phía đối diện, cũng chính thức dội lên người của hắn.

Sau đó, trong đại trận này bạo phát một trận oanh tạc bùng nổ đủ để hủy diệt vô

số Tiểu Thế Giới!

Tất cả tiên nhân trong các trận nhãn chính, tiểu trận nhãn, quan khiếu, điểm chết

chóc, vào thời khắc này đều gặp phải đả kích chí mạng.

Đòn dốc toàn lực này, là bọn họ tập hợp sức mạnh của chính mình, sau đó lợi

dụng tốc độ tăng trưởng của đại trận để tung ra.

Bây giờ bọn họ đã là một phần của đại trận, có phúc cùng hưởng, có họa cùng

chịu.

Mà sau khi đại trận bị lừa, lại coi Thành ca trở thành đối tượng phải bảo vệ, chủ

động giúp hắn gánh chịu đòn này.

Cho nên bây giờ, đòn này cũng phải do bọn họ tự mình gánh chịu.

Cũng tương đương với tự mình tấn công rồi lại tự mình ngăn chặn.

Đòn tấn công chí mạng này, cho dù là Tiên Đế cũng phải né tránh, đến Thành ca

cũng có thể giết được, huống hồ là bọn họ?

Cũng may mà bọn họ nhiều người, sự tấn công của đại trận cũng phân tán đi rất

nhiều, nếu không thì bọn họ đã chết ngay lập tức, đến vụn cũng chẳng còn ấy

chứ.

Nhưng, hậu quả mà nó tạo thành vẫn gần như mang tính huỷ diệt như cũ.

Vũ Tu Chuẩn Đế và hai vị Chuẩn Đế hậu kỳ của Vô Cực Động Thiên, cùng

phun đầy máu tươi.

Sự phản phệ của sức mạnh quy tắc đã khiến mối quan hệ của bọn họ và lạc ấn

quy tắc tạm thời gián đoạn.

Tình hình của các Chuẩn Đế trung kỳ và sơ kỳ trên 27 tiểu trận nhãn còn thảm

hơn bọn họ, căn cơ của tiên quốc đều bị lung lay.

Tiên thể xuất hiện vết nứt khắp nơi, sợ là không có mấy trăm triệu năm thì cũng

không phục hồi lại được.

Mà các Tiên Vương cửu phẩm trên 81 quan khiếu thì thảm đến không nỡ nhìn,

tất cả các tiên quốc đều sụp đổ chỉ còn chút hơi tàn.

Còn các Tiên Vương, Tiên Tôn còn lại ở 10800 vị trí chết chóc còn lại thì đã tận

số, ngỏm củ tỏi ngay tại trận rồi hóa thành bột mịn.

Tình hình tốt nhất, khả quan nhất, lại là mấy chục vạn Tiên Tôn chịu trách

nhiệm duy trì mối liên kết giữa đại trận và địa mạch.

Bọn họ vốn không phải là một bộ phận của đại trận, cho nên lúc đại trận giúp

Thành ca ngăn chặn công kích, bọn họ không hề bị liên lụy vào.

Chỉ là lại lần nữa bị đẩy ra khỏi phạm vi của đại trận.

Thành ca thấy hơi hối hận.

Biết thế lúc nãy hắn đã dứt khoát không tung 49 đạo lạc ấn quy tắc ra rồi.

Nếu như hoàn toàn từ bỏ phản kháng như vậy, đám người này sẽ phải chịu sự

công kích càng lớn, càng thảm hơn.

Nhưng như thế này cũng đủ rồi.

Bởi vị mỗi vị trí đều chịu thiệt hại nghiêm trọng, lại thêm cả bản thân đại trận

cũng gánh chịu sự chấn động kịch liệt, nên Tam Tuyệt Thanh Khư trận có sức

mạnh vô cùng mạnh mẽ này cũng bắt đầu sụp đổ rồi.

Ở hậu phương xa xôi, đám người Thương Tật, Thương Khung và Kỷ Linh Hàm,

Lâm Ninh trong lòng đang lo lắng sốt ruột vô cùng thì lại nhìn thấy ở phía trước

đột nhiên xuất hiện sự thay đổi vô cùng to lớn.

Một tiếng động lớn nổ ra, đinh tai nhức óc!

Cả Đăng Nguyên cảnh núi long đất lở!

Địa mạch vốn vẫn phát sáng đã tắt ngúm, mặt đất màu vàng nhanh chóng biến

thành tối tăm ảm đạm.

Trên bầu trời cao, vô số quy tắc di chuyển hỗn loạn rồi đâm sầm vào nhau, toát

ra hơi thở hủy diệt tàn bạo.

Ngay sau đó tan vào hư không.

Đại trận biến mất, cảnh tượng Chuẩn Đế, Tiên Vương trọng thương, chịu thiệt

hại nặng nề khắp nơi phơi bày ra trước mắt tất cả mọi người.

Ngoài những cái này, còn có chân thân Thương Long, đến tóc cũng không rơi

một cọng của Thành ca đang lơ lửng giữa không trung.

“Phá vỡ rồi!”

“Đại Đế thật sự đã phá hủy Tam Tuyệt Thanh Khư trận rồi!”

“Đại Đế uy vũ!”

Huyền Hải suýt chút nữa bị cảnh tượng này dọa cho rơi cả cằm xuống đất.

Chuyện này sao có thể xảy ra cơ chứ?

Đại trận này do 30 vị Chuẩn Đế và hàng trăm vị Tiên Vương chủ trì, bình

thường, đến Tiên Đế gặp phải cũng chỉ có thể bảo đảm giữ được tính mạng

mạng mà rút lui, còn muốn phá hủy được nó thì phải nói là vô cùng khó.

Nếu đổi thành các sinh linh thời viễn cổ như cha của hắn, Thanh Long Đại Đế

hoặc Băng Phượng Đại Đế thì chắc mới có khả năng dựa vào sức mạnh của bản

thân mà làm được đi?

Nhưng “con sâu làm rầu nồi canh” Thương Thành kia mới là Chuẩn Đế sơ kỳ!

Vốn dĩ hắn còn tưởng chỉ trong nháy mắt Khương Thành sẽ bị đại trận giết chết,

vẫn luôn đợi để xem trò cười.

Bất luận là hắn, hay là Thương Tật, Dực Không, Mặc Ương, tất cả đều bị chiến

tích anh dũng này làm cho sốc luôn.

“Ca!”

“Ta đến giúp ngươi rồi đây!”

Tam Nhãn Hổ nằm cả nửa ngày trời, mắt nhìn thấy Khương Thành đã đánh cho

cái đại trận kia vỡ nát tan tành, mấy vị Chuẩn Đế kia cũng trọng thương, sức

mạnh còn không đến ba thành.

Còn đợi chờ gì nữa?

Hắn ta đột ngột trở mình, dùng tốc độ nhanh nhất phóng qua đó.

“Ca đừng sợ, Tam Nhãn Liệt Hổ Đại Đế thỉnh cầu được tham gia chiến đấu!”

Lời còn chưa nói hết, hắn đã phóng đến trước mặt Vũ Tu Đại Đế.

Quy tắc giết chóc vừa mở ra, bing bing bốp, tẩn cho hắn một trận.

“Huynh đệ chúng ta đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!”

Thành ca vừa nghe xong câu này, tức đến suýt chút nữa lệch cả mũi.

Mẹ nó chứ, ngươi đến nhặt nhạnh sơ múi thì cũng thôi đi, dù sao vốn dĩ cũng là

để dành cho các ngươi nhặt.

Điều quan trọng là sao ngươi còn lảm nhảm liên thiên lắm lời thế?

Ta sợ hãi lúc nào?

Ngươi thành Đại Đế lúc nào?

Ta dốc hết sức lực để làm màu, ngươi được thơm lây tí thì cũng thôi đi, còn nhất

định phải cọ tí phong cách làm màu của ta, như thế có được hay không hả?

Lẽo đẽo theo sau Tam Nhãn Hổ, chính là bọn Nha Thử Vương, Chiến Hầu

Vương, Sơn Dương Vương.

Phản ứng cứ phải gọi là vô cùng nhanh chóng.

Cùng lúc này, Ngao Dương cũng nhanh chóng hạ lệnh.

“Đại trận đã bị phá, xuất kích!”

Long tộc của Thương Long cốc tràn xuống giống như dòng nước lũ.

Bên phía Nhân tộc, đám Tiêu Hỗn, Tịch Vân, Vô Quyết cũng không chờ đợi

được, đã tìm đến chỗ mấy Tiên Vương đang hấp hối hơi tàn.

Mạc Trần nhìn thấy Kỷ Linh Hàm cũng bị mà biểu diễn của Thành ca làm cho

choáng vàng, cũng vội vàng gào to.

“Nhanh, còn chậm trễ nữa thì một cọng lông cũng chẳng còn nữa đâu!”

Đệ tử của Phi Tiên môn cũng hò hét mà xông lên.

Vốn dĩ, dưới tình huống không có đại trận, sức mạnh tổng thể của Tiên Nhân ở

Đăng Nguyên cảnh không thể bì kịp với Thương Long cốc và Phi Tiên môn ở

bên này.

Huống hồ bây giờ đại trận đã bị phá vỡ, tất cả bọn họ đều bị phản phệ mà trọng

thương, thì càng không thể chống lại được.

Thành ca đi đầu làm gương, chém giết toán loạn.

Biển diễn cho mọi người xem thế nào là tư thế chuẩn xác của giết người đoạt

bảo.

Vừa này hắn đã dùng 49 đạo lạc ấn quy tắc một lần, bây giờ trạng thái cũng có

chút giảm sút.

Nhưng không hề bị thương, vẫn là người có sức mạnh đỉnh chóp của cả trận

chiến.

Giết đến đâu, người ngã ngựa đổ đến đấy.

Hai vị Chuẩn Đế hậu kỳ của Vô Cực Động Thiên cũng bị hắn chặt đầu một cách

vô cùng nhẹ nhàng.

Đến tận lúc cuối cùng, thật ra Thành ca cũng chẳng biết thân phận của bọn họ là

ai.

Hai người này cũng coi như là tự mình đa tình rồi, cứ tưởng là ai cũng biết đến

mình.

Còn Vũ Tu Chuẩn Đế thì chết dưới móng vuốt của Tam Nhãn Hổ.

Còn những Chuẩn Đế khác thì bị đám Chiến Hầu Vương, Nha Thử Vương,

Thương Tật, Thương Khung, Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh chọn chúng, một kẻ

cũng chạy không thoát.

Tiên Vương không đủ chia, Long Vương của Thương Long cốc và những đệ tử

của Phi Tiên môn chỉ đành vào giết mấy chục vạn Tiên Tôn ở trong trận.

Đối với bọn họ mà nói, trận chiến này thật sự là quá nhẹ nhàng, quá đơn giản

rồi.

Hoàn toàn là một bên thất bại, căn bản là không có tí khả năng chống cự nào.

Mà lúc này, bốn vị Hồ, Hùng, Báo, Sa đã rút về bên yêu giới, vẫn còn đang đợi

tin chết trận của Thành ca.

“Chắc bọn họ sẽ không đợi mãi đấy chứ?”

“Chắc là không đâu, tên chủ Địa Bộ kia ngu lắm. chắc chắn sẽ nhịn không được

mà xông lên tấn công.”

“Hắn chết là cái chắc.”

Nhưng không bao lâu sau, bọn họ cũng nghe thấy tiếng động đinh tai nhức óc

kia, đến cả núi ở bên này cũng bị chấn động.