Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 487




Năm đó khi vây quét Phi Tiên môn, hai giới Tiên Ma cũng chỉ điều động Chuẩn

Đế và Tiên Vương.

Nhưng sau đó Phi Tiên môn phản kích, bọn họ tổn hại không ít.

Một số Tiên Đế, Ma Đế không chấp nhận được, cũng không nể nang tự mình

kết thúc, cuối cùng gây ra cho Phi Tiên môn sát thương cực lớn.

Bất kể là Kỷ Linh Hàm hay là Lâm Ninh, cũng đã quen phong cách của bên kia.

La Viễn lắc đầu, thở dài: “Đúng là phải nói thực lực của toàn thể tiên giới mạnh

hơn nhiều so với yêu giới, số lượng Tiên Đế nhiều hơn gấp nhiều lần Yêu Đế.

“Bọn họ tự tin thật đấy, đúng là không biết xấu hổ.”

Ngao Dương tò mò hỏi tên Tiên Tôn kia: “Tiên Đế đã đến, sao một chút tin tức

cũng chưa truyền ra?”

Tiên Tôn kia nói: “Gần đây bên ma giới kia rục rịch, cho nên Tiên Minh tạm

thời không muốn công khai xé bỏ thỏa thuận với yêu giới, sợ ảnh hưởng đến ổn

định.”

“Trước mắt bên phía Khổ Đồ cảnh, cũng chỉ có Chuẩn Đế phía trên mới biết

Tiên Đế đã đến, phía dưới đều là giữ bí mật.”

“Sau khi giết Thương Long Đại Đế, huỷ diệt đại quân yêu giới, hắn sẽ tự khắc

rời khỏi đây.”

“Cuối cùng cho yêu giới chết không có đối chứng, không giải quyết được gì.”

“Ngoài ra, dựa vào lời nói của sư tổ ta, bên đó trước tiên cũng định dùng đại

trận dụ dỗ Thương Long Đại Đế phá trận.”

“Sau khi đợi các vị xâm nhập vào, lại điều động Tiên Đế một lưới bắt hết!”

Kế hoạch dụ địch xâm nhập khiến tất cả mọi người kinh sợ toàn thân ra mồ hôi

lạnh.

Trước kia sau hai trận chiến Thành ca phá trận, mọi người đồng loạt đánh lén,

dễ dàng thắng lợi.

Cho nên mọi người đã sắp quen với tiết tấu này.

Trận tiếp theo, nếu như lại phá trận, chắc chắn vẫn là toàn thể ra trận giống như

trước kia.

Căn bản không có chút phòng bị nào.

Lúc này đột nhiên Tiên Đế hạ xuống, muốn trốn cũng trốn không thoát được.

Hoàn toàn chính là kết quả phải chết.

“May mà Nguyên Hư Chuẩn Đế sớm báo tin!”

Thương Tật biến sắc, nghiêm nghị nói: “Thay bọn ta cảm ơn sư tổ ngươi, phần

ân huệ này, Thương Long cốc bọn ta nhớ kỹ!”

Tiên Tôn kia gật đầu đáp lại.

Sau đó lo lắng nói: “Đề nghị của sư tổ ta là các ngươi mau chóng lui binh, hơn

nữa vẫn không thể lui quá rõ ràng, nếu không Tiên Đế phát hiện, chỉ sợ sẽ đuổi

giết đến đây.”

Đám người Thương Tật, Thương Khung, La Viễn hết sức đồng ý.

“Đúng vậy, đối phương điều động Tiên Đế, chúng ta không thể chống chọi thêm

nữa.”

“Rút lui thích hợp, cũng là vì tương lai thôi.”

“Chỉ cần chúng ta rút về yêu giới, Tiên Đế cũng không thể tự mình đuổi đến, dù

sao bọn họ kiêng kỵ ma giới, sẽ không ngang nhiên xé bỏ thoả thuận.”

Đám Mạc Trần, Ngao Dương, Tiêu Hỗn biết nhưng chưa từng hé răng về thân

phận của Thành ca.

Tiên Đế, khẳng định là bản thân trị không được.

Nhưng Khương chưởng môn…

Có thể không chắc chắn.

Vẻ mặt Ngao Dương khẽ động: “Tiên Đế lần này đến là ai?”

“Là Thuần Hoa Tiên Đế!”

“Vậy mà lại là hắn ư?”

“Mẹ nó, hoá ra hắn vẫn chưa ngỏm à!”

Cảm xúc của Mạc Trần và đám đệ tử Phi Tiên môn đều trở nên kích động.

“Sao cái miệng quạ kia của hắn còn chưa nổ tung?”

“Người lão tử muốn giết nhất chính là hắn!”

Phản ứng lớn như vậy, khiến Thành ca rất kinh ngạc.

“Thuần Hoa Tiên Đế này là người thế nào?”

Mạc Trần tiên nhân vội vàng giúp hắn giải thích một chút.

“Người này không môn không phái, biểu hiện ra ngoài giống như sống nhàn rỗi,

nhưng lại âm thầm là nòng cốt trung tâm của Tiên Minh.”

“Năm đó ma giới đuổi giết, bọn ta trốn vào tiên giới, lại gặp phải sự vây quét

của các Tiên môn lớn dưới trướng Tiên Minh.”

“Sau khi giao chiến mấy lần, bọn ta chia làm tốp nhỏ, lặng lẽ thay đổi thân

phận.”

“Lén vào các nơi của tiên giới, cũng từ từ sắp thoát khỏi phạm vi tầm mắt của

bọn họ.”

“Cũng vào lúc này, bọn ta gặp Thuần Hoa Tiên Đế.”

Thành ca phản ứng lại: “Hắn lừa các ngươi?”

Nhắc đến người này, ngay cả Kỷ Linh Hàm cũng là vẻ mặt giận tái đi.

“Đúng vậy, lúc đó bọn ta cho rằng hắn là một dòng nước trong, không phải là

một hội với những Tiên môn của Tiên Minh của đó, còn nghĩ hắn trở thành bạn

tốt.”

“Hắn nói cho bọn ta biết, có cách tiến vào linh giới.”

“Dưới sự đề nghị của hắn, bọn ta tập hợp các đệ tử đã phân tán lại một lần nữa,

chuẩn bị chuyển đến kinh giới.”

“Sau đó, bọn ta bỗng nhiên gặp phải hơn mười vị Tiên Đế của Tiên môn đột

kích!”

Nhớ lại tình hình lúc đó, La Viễn vẫn cực kỳ phẫn nộ hệt như trước đây.

“Trước khi ở đó, bọn ta còn có hơn 700 vị đồng môn, mà sau khi đánh một trận,

chỉ còn lại không đến hai trăm vị.”

“Mà trong nhiều lần chiến đấu, đó là một lần thương vong nặng nề nhất!”

“Trong đó có ít nhất hơn 30 vị, chính tay Thuần Hoa Tiên Đế chết tiệt đó giết

chết.”

Mặc dù các đệ tử đã chết hiện tại đều được Thành ca hồi sinh lại, nhưng hình

ảnh đau đớn vào lúc đó, vẫn không thể xóa nhòa như cũ.

Nghe đi nghe lại mấy điều này, Thành ca cũng suýt chút nữa phát bực.

Người này dám hãm hại môn nhân của mình thảm như thế, Thuần Hoa Tiên Đế

này giỏi giang thấy.

Mạc Trần nói: “Thuần Hoa Tiên Đế là hoá thân của quy tắc bói toán.”

“Bói toán hả? Đó không phải là đoán mệnh sao?”

Ở trong mắt Thành ca, cái này chẳng khác gì với việc giả thần giả quỷ hết.

“Người này miệng quạ, nhân danh bói toán, nhưng lại làm việc giết chóc.”

Từ trước đến nay Đan Thái chưa từng nghiêm chỉnh, nhưng lúc này vẻ mặt lại

trầm trọng.

“Lúc đó rất nhiều sư đệ sư muội chết không rõ ràng, thật là đáng ghét!”

“Bá đạo như vậy sao?”

Thành ca có chút kinh ngạc.

Trực tiếp đoán mệnh quyết định vận mệnh cho người ta, có chút quá đáng.

Mạc Trần cũng gật đầu vẻ mặt chăm chú: “Quả thật là bá đạo, mức độ lĩnh ngộ

quy tắc của bọn ta còn thua xa hắn, chịu ảnh hưởng của quy tắc bói toán, không

có bất cứ thủ đoạn gì để ngăn cản.”

Hắn nhìn về phía Khương chưởng môn tràn ngập khao khát: “Ngươi… có nắm

chắc không?”

Trong lòng Thành ca nói ta không nắm chắc, nhưng hệ thống thì có.

Không sợ hãi bất cứ cái gì, được chưa?

“Yên tâm đi, trong mắt bổn Đại Đế, hắn chính là gà vườn chó xóm, không chịu

nổi một đòn!”

“Tốt quá rồi!”

Đám người Mạc Trần và Đan Thái, Nguỵ Miêu hoan hô ngay tức khắc.

“Ha ha, cuối cùng cũng khống chế được cẩu tặc này!”

“Ta nhất định phải tận mắt nhìn xem hắn chết thảm bao nhiêu!”

“Chỉ hận không thể tận tay báo thù!”

Biểu hiện này của bọn họ, làm cho đám người Thương Tật, Thương Khung, La

Viễn bên cạnh vẻ mặt ngạc nhiên.

Vẫn còn chưa đánh, sao các ngươi làm giống như đã thắng rồi?

Thương Long Đại Đế cho dù mạnh mẽ thần kỳ lại, cũng chỉ là Chuẩn Đế.

Tóm lại là chưa đột phá được tầng giới hạn kia, được chưa hả?

Nhưng mà bất kể bọn họ nghĩ thế nào, quyết định của Thành ca mới là quyết

định cuối cùng.

Hắn muốn tiếp tục đánh, đại quân chống đỡ sẽ không rút lui.

Cuối cùng Thành ca dặn dò tên Tiên Tôn kia hai câu: “Khi đại chiến, bảo sư tổ,

sư phụ và sư thúc ngươi đều cẩn thận một chút, có thể thoát ra thì hãy nhanh

chóng thoát khỏi.”

Sau khi tên Tiên Tôn kia lãnh mệnh rời đi, Thành ca tuyên bố tan họp, chuẩn bị

đại chiến tiếp theo.

Lần này Tam Nhãn Hổ và Huyền Hải không còn muốn dính lấy hắn để làm màu

nữa.

Thứ nhất là lần trước phá trận thất bại.

Thứ hai nguy hiểm đối mặt với Tiên Đế có hệ số rất cao, hai bọn họ cũng không

dám dính lấy.

Sau khi mọi người rời đi, Kỷ Linh Hàm tìm vài tên sư đệ sư muội.

“Ta vẫn là cảm thấy, Thương Long Đại Đế này chính là Khương chưởng môn.”

Lần này nàng tránh được nhóm người Ấn Tuyết Nhi và Mạc Trần, Đan Thái,

sau đó tìm được La Viễn, Đường Như, Tần Sướng, Cam Tử Nghĩa mới vội trở

về.

“Có lẽ không phải đâu, nếu như hắn là Khương chưởng môn, vậy thì phải quen

biết với chúng ta chứ.”

“Đúng vậy, hơn nữa không phải Ấn sư tỷ đã nói rồi sao, phương thức hồi sinh

của hắn và Khương chưởng môn không giống nhau.”