Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 498




Sau đó Thành ca lại cùng bọn họ càn quét ở bên trong đại trận một lần nữa.

Dưới sự trợ giúp Loạn Trận lệnh, chuyện này giống như bọn họ mới là người

mở đại trận đánh đối phương.

Các Chuẩn Đế, Tiên Vương, Tiên Tôn khác của Tiên giới cũng không còn chỗ

ẩn núp.

Đánh đến phía sau, lại rơi vào cục diện sói nhiều thịt ít.

Vì chiến lợi phẩm, mọi người tranh giành túi bụi.

Ước chừng sau một ngày, những kẻ địch bên trong đại trận này cuối cùng cũng

bị giết sạch.

Những người sống sót duy nhất chính là Nguyên Hư Chuẩn Đế và một đám đồ

tử đồ tôn của hắn.

Mặc dù bọn họ truyền tình báo là tiến hành trong âm thầm, nhưng Tiên Đế thần

thông quảng đại, ai cũng không thể xác định được liệu thể bị tra ra hay không.

Cho nên Tiên giới là nơi không thể trở về được nữa.

Thế là, vị Chuẩn Đế này cũng dứt khoát dẫn theo hậu bối, vui mừng hớn hở mà

gia nhập vào đội ngũ của Thành ca.

Đại trận cuối cùng bị phá vỡ, trận chiến vì yêu giới kết thúc thắng lợi.

Lần này vì để chặn giết Thành ca, phía đối diện không chỉ phái ra Tiên Đế, đến

ngay cả Chuẩn Đế cũng có rất nhiều.

Vì thế hiện tại thu hoạch của mọi người tràn đầy, mặt mày rạng rỡ.

Lúc này Mạc Trần và Thương Tật mới hỏi ra câu hỏi chôn ở trong lòng.

“Đại Đế, tên Thuần Hoa Tiên Đế kia đâu?”

Vừa hỏi ra câu này, tất cả mọi người lại toát mồ hôi một lần nữa.

Nếu lúc này đột nhiên xuất hiện một Tiên Đế, vậy sự thắng lợi của bọn họ rất có

khả năng sẽ bị đảo ngược.

Đặc biệt là các đệ tử của Phi Tiên môn, nghe thấy cái tên này, lại cực kỳ chú ý.

“Đúng vậy, chẳng lẽ hắn không đến đây?”

Đám người Đan Thái, Tiêu Hỗn ở một bên cố ý hét lớn: “Hay cho một tên

Nguyên Hư cẩu tặc nhà ngươi, dám truyền tin tức giả làm loạn lòng quân của

ta!”

“Lôi hắn xuống, dùng quân pháp xử trí!”

Nguyên Hư Chuẩn Đế bị tức đến mức thổi râu trừng mắt.

“Lão phu không hề!”

“Ta tận mắt nhìn thấy Thuần Hoa Chuẩn Đế!”

“Bất kể ta lừa gạt ai, cũng không dám lừa gạt Thương Long Đại Đế, mấy kẻ tiểu

nhân gian nịnh các ngươi, đừng có mà bôi nhọ ta!”

“Được rồi được rồi…”

Thành ca vẫy vẫy tay, thời khắc để làm màu sắp đến, tâm trạng của hắn rất tốt.

“Thuần Hoa Tiên Đế có xuất hiện, chẳng qua…”

Đón lấy ánh mắt lo lắng bất an của mọi người, hắn ngẩng cao đầu lên, thản

nhiên nói: “Đã bị ta giết mà thôi.”

Bị giết?

Thuần Hoa Tiên Đế bị giết?

Bên phía Thương Long Cốc mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không dám tin.

Đó chính là Tiên Đế đó!

Rất khó bị đánh bại, mặc dù là cấp bậc như Thanh Long Đại Đế ra tay, cũng

không thể bảo đảm nhất định có thể giết chết Tiên Đế.

“Trời ạ, thật sự bị giết chết rồi?”

“Đường đường là Tiên Đế vậy mà đã chết như vậy ư?”

Đến ngay cả đám người Mạc Trần, La Viễn, Ngao Dương có thể dự đoán trước

cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Giết chết Cửu Diễm Tiên Đế, không hề đại diện cho việc nhất định có thể giết

chết một vị Tiên Đế khác.

Suy đoán ban đầu của bọn họ, cùng lắm cũng chỉ là đánh đuổi được Thuần Hoa

Tiên Đế đi mà thôi.

Thành ca trực tiếp lấy quẻ phiên kia ra.

“Các ngươi xem đây là cái gì?”

Vừa nhìn thấy quẻ phiên kia, trên dưới Phi Tiên môn cũng không còn bất kì

nghi ngờ gì nữa.

“Đây là tiên bảo chí tôn Thiên Cơ Loạn Mệnh Phiên của Thuần Hoa cẩu tặc

kia!”

“Đúng đúng đúng, năm đó ta đã nhìn thấy phiên này!”

“Ha ha ha ha, hắn thật sự bị giết rồi!”

“Đại Đế uy vũ!”

“Mối thù lớn nhất của chúng ta được báo rồi!”

Đám đệ tử của Phi Tiên môn có người khua chân múa tay vui sướng ngay tại

chỗ, có người kích động đến mức vui mừng mà bật khóc.

Làn sóng kinh sợ này rất nice, Thành ca lại vui vẻ thu được hàng loạt giá trị

kinh sợ.

Nhìn thấy bọn họ biểu hiện như vậy, bên phía Thương Long cốc làm sao còn có

thể nghi ngờ được nữa.

Thứ này đã hoàn toàn xác định chiến tích của Thành ca.

Nhưng bọn họ không kịp vui sướng, phần nhiều hơn chính là khiếp sợ.

“Đại Đế, làm sao ngươi làm được vậy?”

“Một vị Tiên Đế… cứ như vậy mà chết đi sao?”

“Lẽ nào Đại Đế ẩn giấu thực lực, trên thực tế đã là Yêu Đế rồi?”

Nói thật lòng, vấn đề này đến ngay cả Thương Linh ở trong góc tối cũng đặc

biệt tò mò.

Nàng xem như là tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình quyết đấu của Khương

Thành và Thuần Hoa Tiên Đế.

Nhưng mà đến bây giờ nàng vẫn không hiểu được, quá trình không hợp với lẽ

thường đó rốt cuộc được coi là gì, làm sao lại đạt được.

Nhưng mà nàng cũng hiểu rõ, mỗi người đều có bí mật sâu nhất của chính

mình.

Xem như Khương Thành đã đủ thẳng thắn thành thật với nàng, chuyện mà hắn

không muốn tiết lộ, bản thân vẫn không nên tìm tòi nghiên cứu quá nhiều.

Sau vài giây ngắn ngủi hân hoan chúc mừng của Phi Tiên môn, đương nhiên

cũng tự nhiên như ruồi mà chuyển sang phân đoạn tung hô như thường ngày.

“Thương Long Đại Đế thực lực thông thiên!”

“Thuần Hoa cẩu tặc nhỏ nhoi, ở trước mặt lão nhân gia hắn, cũng chỉ là có tiếng

mà không có miếng, không chịu nổi một kích!”

“Đúng vậy, ta đoán thậm chí lão nhân gia hắn cũng chưa động ngón tay, thì đã

nghiền chết Thuần Hoa cẩu tặc kia.”

Vua nịnh hót hàng đầu Đan Thái lại đấm ngực dậm chân: “Đáng hận, đáng

hận!”

Mọi người kinh ngạc.

“Ngươi hận cái gì?”

“Chẳng lẽ ngươi không hy vọng Đại Đế chiến thắng sao?”

Đan Thái lắc lắc đầu, trong giọng nói lộ ra đầy sự đìu hiu: “Ta chỉ là hận, lúc đó

vì sao bản thân lại không có mặt?”

“Vì sao không tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng của Đại Đế?”

“Người ta có câu, ‘sáng nghe được đạo lý, tối chết cũng không hối tiếc’…”

“Cho dù chỉ là nhìn thấy phút chốc ngay tại lúc đó, linh hồn của ta cũng có thể

có được sự thăng hoa vô tận!”

“Đáng tiếc, ta đã bỏ lỡ…”

“Cuộc đời này của ta đã có chỗ thiếu sót đáng tiếc lớn nhất, chỉ sợ không bao

giờ có thể toàn vẹn nữa!”

Mọi người bái phục.

Khóe mắt của Mạc tiên nhân không ngừng giật giật, con mẹ nó, tiểu tử này quả

nhiên chính là một đối thủ mạnh.

Còn bên phía Tước yêu, Tước Mị Chuẩn Đế tỏ vẻ sùng bái và suy nghĩ sâu xa,

xem ra còn có rất nhiều chỗ mà bản thân phải học đây.

Thành ca vui vẻ.

Hắn thân thiết mà vỗ vỗ bả vai của Đan Thái, gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.

“Tâm trạng của ngươi, ta có thể hiểu được!”

“Lần sau nếu lại quyết đấu với Tiên Đế, ta sẽ dùng tiên khí chụp cái ảnh lưu

niệm, để ngươi từ từ chiêm ngưỡng.”

Khương chưởng môn có chút hối hận.

Giết chết Tiên Đế một sự kiện lớn như vậy, không có người xem cũng thôi đi,

ngay cả đoạn hình ảnh cũng không có để lưu truyền.

Thất sách rồi!

Mạch não kỳ lạ này đã làm cho những người khác hoang mang rồi.

Lão ca, ngươi kiềm chế chút, như vậy sẽ dạy hư các đệ tử khác và Long tộc.

“Tay nghề của Đại Đế đúng là thành thạo thật đấy!”

Mạc tiên nhân vội vàng khen ngợi: “Chiến đấu cùng Tiên Đế kịch liệt nguy

hiểm ra sao, vậy mà vẫn còn có thời gian rảnh làm chuyện như này, tự tin bẩm

sinh này thật sự là khiến người khác phải ngửa mặt trông lên!”

Chuyện này mà cũng có thể cưỡng chế tâng bốc ngược gió sao?

Trong lòng mọi người thầm nói, nếu chuyện này đổi thành người khác, khi

chiến đấu còn phân tâm làm chuyện khác, đã sớm bị văng ra rồi, có được không

hả?

Những người nhận được lời nhắc nhở, lại tiếp tục một trận tâng bốc khác.

Về phần năm đại quân chủ và năm mươi tên Chuẩn Đế phe cánh của Kỳ Lân đã

chết trận, thậm chí còn không có ai nhắc một câu.

Vẫn là Khương chưởng môn làm người “phúc hậu”, nhớ đến, lúc này mới sai

người đi thu thập toàn bộ di hài của bọn họ lại cùng nhau.

“Ôi, cũng không dễ dàng gì.”

“Tuy rằng bọn họ tự tiện hành động, nhưng tấm lòng thành khẩn giết địch báo

giới vẫn là rất đáng khen!”

Nhìn thấy những thi thể hài cốt chồng chất như núi này, vẻ mặt của hắn đau xót

thở dài một hơi.

“Bọn họ là những dũng sĩ của yêu giới!”

“Lần hy sinh này rất có giá trị, cũng để cho chúng ta học được rất nhiều.”

Học được cái gì?

Làm sao để bán đứng đồng đội sao?

Nét mặt mọi người cạn lời mà nhìn vào hắn, trong lòng nói ngươi có thể khống

chế tốt khóe miệng hay không, vẻ mặt tươi cười trên nỗi đau của người khác

đều sắp toét ra rồi.

“Để chúng ta mặc niệm một giây cho bọn họ.”

Sau khi “nghi thức mặc niệm” ngắn gọn kết thúc, Mạc Trần và Thương Tật

cũng có chút lo lắng.

“Đại Đế, lần này bên phía phe cánh của Kỳ Lân đã chết hơn năm mươi tên

Chuẩn Đế, sợ là sẽ gây nên rắc rối!”

“Dựa vào tác phong bá đạo của bọn họ, chắc chắn sẽ trách phạt lên trên đầu của

chúng ta.”