Một tổ hợp gồm bốn người kỳ lạ kia lại tiếp tục bay lên cao, Liệt Hồn Phong ở
phía bên ngoài cũng càng ngày càng thổi mãnh liệt,
Chúc Thanh Liên hiểu rõ, nơi này đã vượt xa phạm vi chịu đựng của bản thân
rồi.
Nếu như lúc này bản thân không cẩn thận rời khỏi phạm vi “chiếc ô bảo vệ” của
Thành ca thì lập tức sẽ chết không còn lại một chút gì.
Mà một lúc sau đó, họ lại gặp hai người lạ mặt khác.
Lần này họ gặp phải năm Chuẩn Đế của tiên giới.
Chỉ riêng vẻ bề ngoài của tiên hồn kia cũng đã thấy dường như ai nấy đều
không hề kém cạnh Khương Thành.
Hình như nhận ra được điều đó nên lần này Lý Tuấn Lãng không gọi người ta
cùng lên nhờ xe nữa.
Nhưng mà Chúc Thanh Liên lại không hỏi giật mình thốt lên một tiếng: “Bạch
Chân Chuẩn Đế!”
Sau đó nàng vội vàng bịt miệng lại, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Bạch Chân Chuẩn Đế này chính là cái tên mà lúc đầu nàng gặp Thành ca đã nói
ra để giả vờ đánh bóng bản thân, muốn giả mạo “sư phụ” của mình.
Thực tế thì đây là chưởng giáo của Tịnh Từ tông.
Là một Chuẩn Đế trung kỳ có thực lực đứng đầu ở Trường Hà phủ.
Trước đó Chúc Thanh Liên chưa từng được gặp hắn, cơ mà danh tiếng như sấm
dội bên tai, cũng từng nhìn thấy hình ảnh của hắn.
Với nàng mà nói, đây là một nhân vật lớn trong truyền thuyết mà nàng được
nghe đến từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành.
“Bạch Chân Chuẩn Đế?”
Lý Tuấn Lãng cũng hứng khởi: “Lão nhân gia hắn cũng tới đây rồi sao?”
Trong lúc hắn đang liếc dọc ngó ngang xung quanh đó thì năm vị Chuẩn Đế đối
diện cũng bay tới đây.
Khi nhìn thấy Thành ca, vẻ mặt của năm Chuẩn Đế kia còn bình thường.
Đợi đến khi nhìn thấy Kim Dực Chuẩn Đế phía sau hắn, sắc mặt không khỏi
thay đổi rõ rệt.
Còn về Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên thì bị bọn họ trực tiếp lơ đi rồi.
Thật ra bọn họ cũng có thể dẫn người lên tới đây, cơ mà nếu không phải là đệ tử
của bản môn thì chắc chắn không có phần tâm ý ấy đâu.
“Các hạ cũng đã là Chuẩn Đế, nhưng mà ta lại thấy rất lạ mặt?”
“Không biết các hạ tới từ tông môn nào, chẳng lẽ là do bế quan đã lâu rồi sao?”
Mặc dù tiên giới rất rộng lớn, nhưng mà vẫn có thể kiểm kê được số lượng
Chuẩn Đế, đó là một vòng tròn lớn như vậy đấy.
Bọn họ không dám nói rằng đều đã gặp mặt tất cả Chuẩn Đế, nhưng ít nhất cũng
đều đã từng nghe nói đến.
Thành ca không trả lời mà hỏi ngược lại: “Các ngươi là ai?”
Mấy kẻ ở phía đối diện nhíu mày, vị Chuẩn Đế hậu kỳ dẫn đầu nghiêm mặt,
lạnh lùng nói: “Bọn ta là người của Tiên Minh.”
“Ồ!”
Lý Tuấn Lãng không khỏi kinh ngạc mà thốt lên.
“Hóa ra chư vị tiền bối đều là lão đại của Tiên Minh, thất lễ, thất lễ rồi!”
Đối với một kẻ quê mùa ở tiên giới như hắn mà nói, Tiên Minh chính là thánh
địa trong truyền thuyết, như sấm bên tai từ lâu rồi.
Những người có thể vào Tiên Minh trong truyền thuyết này, hoặc là những môn
nhân của Tiên môn viễn cổ, hoặc là thực lực mạnh mẽ, hoặc là những thiên tài
thiên phú cực kỳ cao.
Dù sao đó cũng là một con đường dành cho những tinh anh, không phải là thứ
mở ra cho những tiên nhân bình thường.
Bao gồm cả Bạch Chân Chuẩn Đế ở trong năm Chuẩn Đế đó, không ai thèm để
ý đến hắn, dường như hắn chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi.
Năm người nhìn chằm chằm vào Thành ca: “Ngươi đã là Chuẩn Đế rồi thì vốn
phải tới Tiên Minh báo danh mới đúng chứ. Bất kể là có đồng ý gia nhập Tiên
Minh hay không thì đều phải đăng ký, không thể có sai sót gì được!”
“Còn có quy định này nữa sao?”
“Đúng vậy, còn phải dùng tiên hồn của ngươi để khắc một sợi tiên văn làm bằng
chứng!”
Thành ca càng tò mò hơn: “Vì sao phải làm như vậy chứ?”
Vị Chuẩn Đế hậu kỳ cầm đầu kia cũng mất hết kiên nhẫn: “Ngươi hỏi nhiều
như vậy làm gì, nếu như ngươi gia nhập Tiên Minh thì đương nhiêu sẽ biết tất
cả.”
“Nếu như không gia nhập Tiên Minh thì cũng chẳng có hại gì với ngươi hết.”
Kim Dực Chuẩn Đế ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “E rằng không chỉ như vậy
đâu nhỉ?”
“Nếu như để tại tiên văn thì sẽ không phải lo lắng đến tính mạng của mình,
nhưng mà Khương chưởng môn đi đến đâu thì cũng không thể trốn thoát khỏi
sự khống chế của Tiên Minh bọn họ đâu. Tiên văn lúc nào cũng hiển thị vị trí
của hắn, không phải sao?”
Chậc!
Thành ca suýt chút nữa mắng ra tiếng.
Thế thì không phải là bị giám sát mọi lúc mọi nơi sao?
May mà có Kim Dực Chuẩn Đế phổ cập kiến thức, nếu không thì bản thân thật
sự không hiểu cái trò đó rồi.
Bạch Chân Chuẩn Đế lạnh lùng nói: “Như vậy thì sao chứ? Tiên Minh bọn ta có
trách nhiệm bảo vệ trật tự của tiên giới, đương nhiên phải để những nhân vật
nguy hiểm như Chuẩn Đế vào trong tầm mắt của mình, đây vốn và chuyện
đương nhiên mà!”
“Điều này cũng là vì sự ổn định của tiên giới, mong các hạ hợp tác!”
Thành ca cười cười: “Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
Năm Chuẩn Đế đồng loạt lộ ra địch ý, vị Chuẩn Đế hậu kỳ đứng đầu kia lại
nghiêm nghị quát lên: “Những kẻ to gan không phối hợp thì đều sẽ bị cả Tiên
Minh tiêu diệt!”
“Huống chi là ngươi còn kết giao với cả Chuẩn Đế của ngoại giới, đương nhiên
bọn ta có lý do để hoài nghi ngươi có dụng ý khó dò khắc!”
Không đợi Thành ca lên tiếng, Lý Tuấn Lãng đã nhảy bổ vào đỡ lời cho hắn rồi.
“Chư vị tiền bối đừng như vậy mà!”
“Vị Khương chưởng môn này đang ở tuyến đầu của núi Tiên Yêu, công lao cực
kỳ lớn.”
“Vị Bạch Chân Chuẩn Đế này, ta cũng là người Trường Hà phủ đó, cũng xem
như chúng ta là một nửa đồng hương đó!”
“Khương chưởng môn là bạn bè của Lý Tuấn Lãng ta đây, ngươi có thể nể mặt
ta không…”
Không chỉ năm vị Chuẩn Đế, đến cả Thành ca cũng bị hắn làm cho sửng sốt.
Tiểu lão đệ, ngươi cũng đầu gỗ thật đấy!
Sư phụ ngươi không cho ngươi rời khỏi núi đúng là một ý kiến sáng suốt mà.
Nếu như không phải gặp được anh đây thì e rằng với cấp bậc Tiên Tôn kia,
ngươi chẳng sống được lâu đâu.
Vị Bạch Chân Chuẩn Đế được “nhắc tên” kia ngơ ngác, lập tức không biết phản
ứng thế nào với tình huống này.
Tên Tiên Tôn này muốn bản thân một Chuẩn Đế hậu kỳ như hắn nể mặt ư?
Lẽ nào hắn có chỗ nào đặc biệt hả?
Hắn hơi nghi ngờ hỏi: “Ngươi là con riêng của vị Tiên Đế nào hả?”
“Hả? Sao tiền bối lại hỏi như vậy?”
Lý Tuấn Lãng không hiểu gì cả, thành thật nói: “Vãn bối là sinh ra và lớn lên ở
tiểu thế giới Cực Thiền, cha là Lý Quảng Phú đã mất rất nhiều năm rồi…”
“Đủ rồi!”
Bạch Chân Chuẩn Đế nổi nóng sau khi bị đùa giỡn.
“Ngươi là cái thá gì chứ?”
“Ngươi mà cũng xứng để lôi kéo tình cảm với bổn tọa ư?”
“Người này không tuân thủ quy định của Tiên Môn, tội danh là cùng phản
nghịch! Ngươi là đồng đảng với hắn, giết hết!”
Hắn vừa dứt lời, trái tim của Chúc Thanh Liên rơi xuống tận đáy.
Nhưng nàng lại cảm thấy bình tĩnh một cách khó hiểu.
Dù sao trước đó đã lượn qua quỷ môn quan vài lần rồi, nếu không chịu nổi chút
kinh sợ này thì giải thoát sớm chút cũng được.
Lý Tuấn Lãng lại còn ra vẻ đúng lý để cãi lại.
“Tiền bối, ngươi nói không đúng lẽ gì cả, Khương tiền bối đâu làm gì sai đâu,
mà ta cũng…”
“Được rồi được rồi, tiểu lão đệ thu thần thông lại đi!”
Thành ca cười khổ khuyên nhủ hắn.
Sau đó hắn nói một câu giao phó cho Kim Dực Chuẩn Để: “Ngươi che chở cho
hai bọn họ trước đã, ta đi một lúc rồi về.”
Kim Dực Chuẩn Đế lập tức gật đầu đáp ứng, vừa vui vẻ, vừa tiếc nuối.
Vui vẻ là bởi vì hắn đoán Khương chưởng môn lại tính đi làm gì đó.
Đáng tiếc là bản thân lại không thể tận mắt chứng kiến.
“Mấy vị lão huynh của Tiên Minh, ta có một bí mật muốn nói cho các ngươi
biết, liệu có thể đi qua bên kia rồi nói không?”
“Bí mật?”
Năm Chuẩn Đế rung động.
Bí mật được nói ra từ miệng của một Chuẩn Đế, có khả năng sẽ là một cơ duyên
trời cho.
“Hừ, để ta xem ngươi có thể nói ra được cái gì!”
Nói xong, năm người vây quanh Khương chưởng môn rồi nhanh chóng rời khỏi
nơi này.
Thành ca vừa mới đi, Kim Dực Chuẩn Đế mở “chiếc ô bảo vệ” của hắn ra.
So với Thành ca, mặc dù phạm vi không nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng mà độ ổn
định thì kém hơn nhiều.
Chiếc ô này hơi lung lay chực như sắp đổ, chỉ đủ cho hai người chen chúc bước
vào trong đó,
Lần đầu tiên Lý Tuấn Lãng lo lắng: “Khương chưởng môn sẽ không gặp phải
nguy hiểm gì chứ, ta cảm thấy năm vị tiền bối này không dễ nói chuyện đâu.”
Chúc Thanh Liên cũng thầm nói, hiếm có đấy, cuối cùng ngươi cũng nhìn ra
được chút nguy hiểm rồi.
Nhưng Kim Dực Chuẩn Đế lại tức giận nói: “Ngươi đoán già đoán non làm cái
gì, cứ ở trong này là được rồi, không đến lượt ngươi lo lắng cho hắn đâu.”