Kim Dực Chuẩn Đế vẫn tương đối cẩn thận.
“Ngươi không để lại hậu họa gì chứ?”
Thành ca nhíu mày: “Ngươi khùng hả, chuyện này mà cũng phải dạy ta làm ư?”
Kim Dực Chuẩn Đế vội vàng xua tay cười trừ: “Không dám không dám…”
Thành ca bất mãn nói: “Ngươi ta đã từng thấy ta qua loa bao giờ chưa?”
Kim Dực Chuẩn Đế chỉ đành nịnh nọt: “Không hề không hề, mỗi lần ngươi ra
tay thì đều là tấm gương đáng để bọn ta học tập.”
Chúc Thanh Liên nghe đến đây là có thể hoàn toàn xác định được rồi.
Năm vị Chuẩn Đế kia đều đã bị giết chết thật rồi, không còn một ai sống sót cả!
Hơn nữa dường như trước đây người này cũng từng làm chuyện tương tự như
thế…
Đáng sợ quá!
Nhìn tên Lý Tuấn Lãng hồn nhiên không biết gì vẫn đang cười cười nói nói với
Thành ca, suýt chút nữa thì Chúc Thanh Liên muốn hét to lên.
Ngươi có biết người này vừa làm gì không hả?
Vậy mà còn dám đứng gần hắn như vậy?
Hắn đã giết năm Chuẩn Đế của Tiên Minh đó!
Không phải ma tu, cũng không phải là người của vực giới khác mà là năm
người có máu mặt ở tiên giới chúng ta đó!
Người của ma giới hắn cũng giết, người của tiên giới hắn cũng giết, vậy mà
bình thường hắn vẫn chiến đấu với yêu giới ở tiền tuyến núi Tiên Yêu…
Có lẽ người này là một kẻ khát máu, điêu cuồng tàn sát bừa bãi!
Nếu như chết ở trong tay tên điên này, cho dù có chết thì cũng bị tra tấn dã man,
chết đau đớn biết bao.
Đáng lẽ nàng còn định từ bỏ, nhưng lại cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu thẳm, nàng
rùng mình run rẩy không thể kiểm soát được.
Đương nhiên phản ứng này của nàng đều lọt vào trong mắt Thành ca.
“Em gái, ngươi sao thế, sao lại run ghê vậy?”
Hắn cũng hơi cạn lời.
Hắn không hề có chút ác ý nào với hai sư huynh muội này.
Tốt bụng dẫn dắt người ta, kết quả là nha đầu này toàn tự mình dọa mình, cứ hệt
như là hắn là một kẻ xấu xa vậy.
Kim Dực Chuẩn Đế liếc mắt cái là biết Chúc Thanh Liên đang nghĩ gì, thế là
không khỏi có chút suy nghĩ xấu xa.
Cái đầu lâu kia hé miệng bật cười, để lộ ra một miệng đầy răng nanh.
Nếu như bây giờ có thân thể thật sự thì chắc là Chúc Thanh Liên đã sợ đến mức
tiểu ra quần một cách không tự chủ rồi.
“Tiền, tiền bối, ta… ta không biết gì hết, ta thật sự không biết gì hết…”
Trong đầu nàng cực kỳ hỗn loạn, bật lên tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ: “Ta,
ta sẽ không… chắc chắn không nói linh tinh đâu…”
Đừng giết ta diệt khẩu mà a a a!
Kim Dực Chuẩn Đế cố ý dọa nào:; “Rốt cuộc là không biết, hay là biết? Xem ra
con nhóc ngươi chẳng nói thật gì cả!”
Thành ca quả thật không thể xem nổi nữa.
“Được rồi được rồi, ngươi còn dọa nàng làm gì?”
Nhìn thấy Chúc Thanh Liên đã hoàn toàn sụp đổ, sợ đến mức ngồi liệt trên đất
mà khóc hu hu, hắn cũng hơi nhức đầu.
Cảnh tượng này, nếu ai không biết còn cho rằng bọn họ bắt nạt cô nương nhỏ
này.
“Haizzz, em gái, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chuyện này không đáng sợ như
ngươi nghĩ đâu.”
Ngươi xem suy huynh ngươi chẳng nghĩ ngợi gì, thế thì vui vẻ biết mấy?
Đáng tiếc là lời nói này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Hắn chỉ đành trừng mắt nhìn Kim Dực Chuẩn Đế, kẻ phía sau lập tức vò đầu
bứt tai trước sức ép của Khương chưởng môn.
“Khụ, tiểu cô nương, lão phu chỉ đùa ngươi chút thôi.”
“Thật ra lão phu luôn đối tốt với người khác, đến cả gà còn chưa từng giết con
nào…”
Thành ca không khỏi trợn trắng cả mắt.
Ta bảo ngươi trấn an nàng, ngươi không cần phải bốc phét đến mức vô lý đến
vậy chứ.
Ngươi cảm thấy người ta sẽ tin sao?
Quả nhiên, Chúc Thanh Liên còn run ác hơn.
Cuối cùng Lý Tuấn Lãng chỉ đành ra mặt.
“Sư muội, ngươi xem dáng vẻ bây giờ của ngươi như nào đi, tiền bối dẫn dắt
chúng ta, ngươi nên vui mới phải!”
“Khóc tu tu như vậy, mất hết cả thể diện, còn ra thể thống gì nữa?”
“Xem ra những lần ra ngoài tích lũy kinh nghiệm trước đó đều chẳng có tí tác
dụng nào cả, đúng là chưa từng thấy chuyện lớn gì mà. Bình thường sư huynh
ngày ngày dạy bảo mà ngươi chẳng học gì…”
Đáng lẽ Chúc Thanh Liên còn đang hoảng sợ, nghe xong mấy lời này của hắn
thì tức giận một cách khó hiểu.
Ngươi có biết ta lo lắng sốt hết cả ruột vì an nguy của chúng ta không hả.
Không hiểu thì cũng thôi đi, lại còn ngồi tự biên tự diễn châm chọc ta?
Lần này khỏi sống mà trở về rồi.
Nếu như còn sống mà trở về được thì ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Haizzz, nếu như có thể sống sót quay trở về thì chẳng phải là chứng minh hắn
đúng hay sao?
Sau khi nàng ổn định, đội ngũ lại tiếp tục chuyến hành trình.
Cứ đi thẳng lên trên, phía xung quanh bọn họ nhanh chóng tối sầm xuống.
Dường như trận cuồng phong đang xé toạc bất cứ những gì đang tồn tại, nhưng
lại không bao gồm phạm vi “chiếc ô bảo vệ” mười mét vuông của Thành ca.
Thậm chí hắn còn chẳng bị Liệt Hồn Phong thổi tán loạn tí nào, từ đầu đến cuối
đều ổn định đi thẳng lên phía trên.
Kim Dực Chuẩn Đế cũng không khỏi tán thưởng một câu: “Nơi này đã là cấm
khu của Chuẩn Đế rồi, có thể tới được tận đây, có lẽ chỉ có mình Tiên Đế.”
“May mà có ngươi dẫn dắt, ha ha, ta dựa được chút hơi rồi.”
Lý Tuấn Lãng nghe thấy lời này của hắn cũng không khỏi kinh sợ.
“Ta còn cho rằng Khương tiền bối là Chuẩn Đế, lẽ nào hắn là Tiên Đế?”
“Ha ha ha ha…”
Kim Dực Chuẩn Đế cười lớn.
“Tiên Đế ư? Ngươi cứ cho là như vậy đi!”
Lão nhân gia hắn còn từng giết hai Tiên Đế đó.
“Oa!”
Mắt Lý Tuấn Lãng lại phát sáng, liên tục thốt lên.
“Thật không ngờ ta lại vô ý kết giao được với một vị lão đại là Tiên Đế, chuyện
này cũng thần kỳ quá!”
Thành ca cố ý nói: “Sao, Chuẩn Đế thì không phải lão đại hả?”
Lý Tuấn Lãng vui vẻ đến mức không ngậm nổi miệng: “Đương nhiên cũng là
lão đại rồi, chẳng qua Tiên Đế càng thêm khó tin mà thôi!”
Chúc Thanh Liên ở phía sau cũng rơi vào trầm tư.
Tiên Đế ư?
Hắn là Tiên Đế ư?
Sao có thể chứ?
Chưa từng nghe nói đến vị Tiên Đế nào có tên là Khương Tuấn Soái cả.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, người có thể tạo ra những chiến tích như trước đó,
dường như cũng chỉ có mình Tiên Đế thôi thì phải?
Bản thân còn vô ý gặp được một vị Tiên Đế chỉ có trong truyền thuyết thôi ư?
Nàng không thể tiêu hóa nổi tin tức này.
Bốn người không ngừng bay lên cao, cuối cùng Liệt Hồn Phong cũng càng ngày
càng mãnh liệt, rốt cuộc chiếc ô bảo vệ của Thành ca cũng hơi không ổn định
rồi.
Bắt đầu trở nên lắc lư.
“Khương chưởng môn, đã đủ cao rồi, liệu chúng ta có nên dừng lại không?”
Kim Dực Chuẩn Đế vừa mới dứt lời, cảnh vật phía trước mặt đột nhiên thay đổi.
Bầu trời sáng rực lên, gió xung quanh đó tĩnh lặng lại.
Vậy mà bọn họ đã xuyên qua khu vực gió thổi mạnh mẽ nhất, tới một tầng cao
hơn.
Ở đây không hề có Liệt Hồn Phong, nhưng đại đạo Tiên âm gần trong gang tấc
lại không hề đơn giản như vậy, thậm chí còn giống như đang quanh quẩn ở nơi
sâu nhất trong tiên hồn.
Vừa mới đặt chân tới nơi này, tiên hồn của hai sư huynh muội Lý Tuấn Lãng đã
trực tiếp thăng cấp lên hai tiểu cảnh giới.
“Đây là đâu vậy?”
Ai nấy đều nhao nhao đánh giá bốn phía xung quanh.
Tầng mây đại đạo dưới chân hệt như cũ, nhưng trên đỉnh đầu không còn dải
mây nào nữa rồi.
Có thể thấy được bóng hình một con chim Thụy từ phía xa xa đang bay lượn, để
lộ ra đủ loại ý cảnh huyền diệu, quả nhiên vô cùng thần kỳ.
Sau khi tới được đây, tiên hồn của Thành ca cũng hơi rục rịch, cuối cùng cũng
có chút phản ứng.
Ảo ảnh con chim Thụy kia không một tiếng động lén lút bay xuyên qua “chiếc ô
bảo vệ” của hắn, bay lơ lửng xung quanh mọi người.
Kim Dực Chuẩn Đế tò mò chạm vào nó, nhưng lại như bị sét đánh.
Một làn khói nghi ngút bốc lên, suýt chút nữa thì cốt linh tán loạn.
Chỉ một chút như vậy thôi mà cốt linh của hắn đã bị tổn hại nghiêm trọng
Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên đều biến sắc, lập tức cẩn thận dè dặt, xem ra
nơi này cũng có nguy hiểm.