Cúi đầu xin lỗi ta ư?
Nói thật thì, nếu như hắn đền tiên khí, tiên bảo hay thiên tài địa bảo gì đó thì
Mâu Vũ còn chẳng thèm liếc lấy một cái.
Nàng có thân phận gì cơ chứ, có bảo vật nào mà nàng không có đâu.
Nhưng nếu như Thành ca cúi đầu xin lỗi thì nàng cũng hưởng thụ lắm.
Mặc dù tên này đã giúp nàng không ít việc, cơ mà từ ngày đầu tiên đến trung
tiên giới đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn chọc tức nàng.
Hơn nữa lần nào cũng là hắn thắng.
Điều này khiến cho Mâu tiên nữ vốn luôn mạnh hơn cảm thấy không được thoải
mái lắm.
Tưởng tượng mà xem, nếu tên đáng ghét này tỏ vẻ khép nép trước bản thân,
nàng thật sự hơi mong chờ rồi đấy.
“Không chỉ phải cúi đầu xin lỗi mà còn phải giải thích rõ chuyện trước đó!”
Thành ca cố ý giả bộ không hiểu trêu chọc: “Làm rõ chuyện gì cơ?”
“Trong lòng ngươi tự rõ!”
“Ta đâu có rõ gì, ngươi chỉ cho ta đi.”
“Biết rõ còn cố hỏi thú vị lắm hả?”
“He he, ta đâu chắc chắn chuyện mà ngươi nói với chuyện mà ta nghĩ là một
chứ, ta xác định lại một chút thôi mà…”
Mạch Phong Chuẩn Đế đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa rồi, hai người các
ngươi đủ rồi đó, muốn liếc mắt đưa tình ở đây hả?
Giờ bọn ta lại không tin hai ngươi “có một chân” còn được nữa hả?
Đừng có mà thồn cơm chó nữa!
“Được rồi được rồi, ngươi ra điều kiện đi!”
Rõ ràng Vô Cực Động Thiên có ba vị Tiên Đế, chuyện này ai ai cũng biết, hắn
không tin, chẳng lẽ còn thua được hay sao?
“Ta dám cá Vô Cực Động Thiên chỉ có hai Tiên Đế, nếu như ta thắng rồi thì các
ngươi phải nâng Thương Long cốc của ta lên VIP hạng một đó.”
“Hạng một?”
Mạch Phong Chuẩn Đế suýt thì nhảy dựng lên.
“Ngươi có công phu sư tử ngoạm đấy hả?”
“Ngươi có biết bây giờ chỉ có Trường Minh điện và Cửu Tinh Ma điện là hạng
một thôi không?”
“Vậy thì sao chứ, các ngươi không dám cược à?”
Vì để giúp Thương Long cốc đổi thêm chút tài nguyên, vị Đại Đế là Thành ca
đây đã cố gắng lắm rồi, đến cả kế khích tướng cũng lôi ra rồi.
“Haizz, hóa ra các ngươi cũng chẳng tự tin đến thế!”
Mạch Phong Chuẩn Đế còn đang muốn nói gì đó, Mâu Vũ trực tiếp ngăn hắn
lại.
“Được, ta cược!”
Nàng nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, sắc mặt bình tĩnh cứ như đang
tuyên bố một sự thật hiển hiện vậy.
“Vô Cực Động Thiên có tổng cộng ba Tiên Đế là Lôi Cức, Trường Vân, Tử
Điện, đây là điều mà cả tiên giới đều biết.”
“Xem ra sau khi ngươi đến thượng tiên giới, căn bản chưa từng tìm hiểu kĩ càng
bên ngoài.”
Đám người Thương Tật, Dực Không, Ngao Dương và Mạc Trần, La Viễn cũng
thở dài một hơi.
Đúng vậy, đây là kiến thức cơ bản nhất mà.
Bọn họ không ngờ rằng, thế mà Khương chưởng môn lại không biết.
Thành ca nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, suýt chút nữa thì hắn cười ra
tiếng.
Em gái à, quả thật trước đó có ba người, nhưng không lâu trước đó, Tử Điện đã
bị ta gạt giò rồi.
Hắn vẫn chưa truyền tin tức này ra ngoài, mà bên phía Tiên Minh cũng vừa mới
biết được, cho nên bây giờ vẫn còn đang lưu truyền giữa các Tiên Đế cấp cao,
còn chưa truyền ra đến bên ngoài đâu.
Lần này Mâu Vũ vất vả chạy tới núi Tiên Yêu, trừ việc giữa đường xuất hiện cơ
duyên đại đạo Tiên âm ra thì nàng chưa từng dừng lại một giây một phút nào.
Đương nhiên cũng không biết được tình báo mới nhất trong nội bộ Tiên Minh.
“Phải hay không phải, mình ngươi nói không tính được.”
Hắn mỉm cười nói: “Tình báo của ta là mới nhất, không như cái đám tụt hậu của
các ngươi đâu, bây giờ Vô Cực Động Thiên chỉ còn hai Tiên Đế thôi.”
“Nếu như không tin thì bây giờ các ngươi có thể hỏi thăm tiên giới bên kia.”
Hắn cũng biết, Thiên Khu các là một tổ chức chuyên làm ăn, chắc chắn có tai
mắt ở khắp nơi.
Nhìn thấy hắn tự tin đến như vậy, Mâu Vũ không khỏi liếc Mạch Phong Chuẩn
Đế một cái.
Người phía sau nhanh chóng hiểu ra, lập tức lùi sang một bên, lấy tiên khí
truyền tin ra.
Nhưng mà một lúc sau, hắn quay lại trước mặt mọi người, gương mặt già nua
cứ như gặp bị bóp chặt, lộ ra vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.
“Sao rồi?”
Mâu Vũ hỏi: “Lúc nào thì Vô Cực Động Thiên tới đây?”
“E rằng… không tới được.”
Hả?
Mâu Vũ sửng sốt, nhận ra có lẽ mọi thứ đã có chút thay đổi rồi.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Giọng điệu Mạch Phong Chuẩn Đế mang theo vẻ không thể tin được: “Tử Điện
Tiên Đế chết rồi.”
“Cái gì?”
Đừng nói là Mâu Vũ, ngay cả đám Thương Tật, Ngao Dương và Mạc Trần cũng
bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Tiên Đế không thể ngã xuống dễ dàng như vậy được.
Hàng chục tỷ năm từ khi đại chiến Tiên Yêu năm đó kết thúc, số lượng Tiên Đế
ngã xuống chưa vượt quá mười người.
Ngay cả vị trí chúa tể kiếm có rủi ro cao, thường xuyên đổi chủ, thì cũng không
đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ có một Tiên Đế bị giết.
Tuổi thọ của Tiên Đế, về mặt lý thuyết thì ngang bằng với trời đất, đồng thọ với
tiên giới.
Mà khoảng thời gian trước đó, cái chết của Thuần Hoa Tiên Đế đã gây chấn
động cả sáu giới.
Vậy mà lần này, Tử Điện Tiên Đế cũng chết ư?
“Sao mà hắn chết?” Mâu Vũ gấp gáp hỏi.
Trừ bên núi Tiên Yêu này, gần đây nàng không hề nghe nói đến việc có đại
chiến gì của Chuẩn Đế mà.
“Nghe nói là chết trong ở trong cơ duyên đại đạo Tiên m, tiên hồn bị người ta
xóa sổ.”
“Cái này…”
Nếu như không phải là do chính miệng của người Thiên Khu các nói ra thì thậm
chí đám người Thương Tật, Ngao Dương và Mạc Trần còn cho rằng đây là tin
giả.
Bởi vì nó quá vô lý.
Nghe được đại đạo Tiên âm là một cơ duyên, cho dù có gặp phải kẻ thù thì
người ta đường đường cũng là Tiên Đế.
Tiên hồn của Tiên Đế, có ai có thể lay chuyển được chứ?
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương chưởng môn.
“Là ngươi làm sao?”
Mâu Vũ lập tức phản ứng lại.
Bây giờ tin tức này chỉ hạn chế ở trong tầng lớp quyền cao chức trọng ở bên
tiên giới thôi.
Với trình độ tình báo lạc hậu của tên này, không thể nào có chuyện biết sớm
như vậy được.
Trừ khi, là hắn giết chết Tử Điện Tiên Đế!
Lần này, Thành ca chắc chắn không có ai có thể cướp mất ánh đèn sân khấu của
hắn nữa rồi.
Thế là hắn tự hào ưỡn ngực: “Đúng vậy, chính là tại hạ!”
“Ha ha ha, các ngươi đã nhận thua chưa?”
“Vô Cực Động Thiên lấy đâu ra ba Tiên Đế chứ, rõ ràng chỉ có hai mà thôi!”
Sau khi làm màu xong, hắn lại bận rộn thu thập lợi ích.
Đầu tiên là kiểm tra giá trị kinh sợ trước, rất tốt, điểm công đức đã tăng thêm
hàng trăm triệu rồi.
Bản thân hắn cách Chuẩn Đế trung kỳ không xa nữa đâu.
“Mau mau mau, VIP hạng một có ưu đãi gì thế?”
Nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn, Mâu Vũ ngẩn ra.
Trong tâm bây giờ là chặt chém giá cả à?
Lẽ nào không nên thảo luận về cái chết của Tiên Đế sao?
Vì sao ngươi lại cảm thấy việc đó là điều đương nhiên vậy?
“Sao mà ngươi giết được hắn hả?”
Nàng thật sự quá tò mò.
Nàng biết rất rõ, Thành ca mới chỉ là Chuẩn Đế sơ kỳ, không hề giả dối, cũng
không tồn tại cái gọi là khả năng ẩn giấu tu vi.
Có thể giết chết Thuần Hoa Tiên Đế cũng đủ khiến nàng kinh ngạc rất lâu rồi.
Nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra nổi nguyên nhân, cuối cùng cũng chỉ đành
cho là trùng hợp.
Ví dụ như là trong lúc chiến đấu xuất hiện điều gì đó ngoài ý muốn.
Mà lần này, không thể dùng sự trùng hợp để giải thích nữa rồi.
Trên tầng mây phước lành của đại đạo, tất cả mọi người đều ở trạng thái tiên
hồn thuần khiết nhất.
Tiên hồn không được bằng đối phương thì chắc chắn không thể thắng nổi,
không hề có cái gọi là “trùng hợp”.
“Làm kiểu gì à, lúc ở trên tầng mây phước lành đại đạo ta nhàm chán quá ấy
mà. Thế là ta đi dạo, trùng hợp đụng phải hắn.”
Hắn cũng không thể nói bản thân cố ý đi tìm được, vậy chẳng phải sẽ chứng tỏ
bản thân hắn quá gấp gáp à?
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn nhìn thấy ta xong thì cực kỳ kích động, lao lên muốn nộp mạng.”
Thành ca nhún vai: “Cho nên ta chỉ đành miễn cường thỏa mãn nguyện vọng
của hắn thôi.”
Mọi người ở đây đều cạn lời.
“Đơn giản như vậy thôi?”
“Đơn giản như vậy đó.”