Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 522




Khách quý số một, có khả năng đã bán 90% Tiên Bảo Tiên khí cho Thiên Khu

các rồi.

Dựa vào số lượng chiến lợi phẩm của Thương Long cốc trong thời gian này, từ

tam đẳng thăng lên nhất đẳng, xem như là một lần thu hoạch to lớn.

Nó đại diện cho một nguồn tài nguyên tu luyện khổng lồ.

Huống hồ gì còn có tương lai.

Thương Tật và Mộ Phong Chuẩn đế ở bên đó ước tính giá trị lại lần nữa, Mâu

Vũ kéo Thành ca tới bên trong Hành cung của mình.

“Rốt cuộc ngươi làm sao mà làm được điều đó? “

“Lẽ nào ngươi từng là Tiên đế, bây giờ tu luyện lại từ đầu sao?”

Trên thực tế, người không có cách nào tin Thành ca có chiến tích lẫy lừng như

vậy lại là nàng.

Bởi vì, nàng gặp qua Khương Thành khi hắn vẫn còn là Tiên tôn.

Nàng nhớ rất rõ, khi tên này đột phá lên Tiên Vương thất bại, còn tìm đến mình

hỏi nguyên nhân.

Từ đó đến nay, cũng chỉ hơn một trăm năm mà thôi.

Trong đó trải qua phần lớn thời gian là ở ngộ đạo Tiên Thụ.

Trong một thời gian ngắn, hắn không chỉ thăng lên thành Tiên Vương, mà còn

ngang qua chín tiểu cảnh giới của Tiên Vương, trở thành Chuẩn Đế sơ kì.

Nếu như điều này truyền ra bên ngoài, trong lục giới sẽ dẫn đến một cơn chấn

động lớn.

Huống hồ, hắn còn ở cảnh giới Chuẩn đế sơ kì chém hai vị Thuần Hoa, Tử Điện

Tiên đế.

“Thì làm được vậy thôi, sớm đã nói ta là người khác thường mà.”

Thành ca biến trở lại hình dạng con người, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình.

“Ngươi rốt cuộc có nói hay không?”

Mâu tiên nữ tức giận nghiến chặt răng.

Đứng trước mặt tên đó, nàng càng lúc càng không giữ được hình tượng nữa.

“Không nói thì làm sao?”

Thành ca vuốt cằm, cười hì hì kì quái: “Ngươi định cắn ta ư? Ta đang mong

được như vậy đây!”

“Ngươi!”

Mâu Vũ thở gấp, đôi mắt hớp hồn bỗng nhiên ánh lên đầy hàm ý: “Ngươi cho

rằng ta không có cách nào trị được ngươi ư?”

Thành ca cũng khá tò mò, bản thân có vẻ có điểm yếu sao?

“Nói nghe thử xem?”

“Ngươi là nhân tộc đúng không? “

“Hừ.”

“Vậy là đúng rồi!”

Mâu Vũ lão thần thư thái nhâm nhi tách trà, khoan thai nói: “Mặc dù không biết

ngươi làm thế nào giành được Thương Long huyết mạch, nhưng một nhân tộc

như ngươi mạo danh Thương Long, còn đang là chủ Địa Bộ, ngươi đoán xem

nếu như ta đem chuyện này nói ra bên ngoài thì chuyện sẽ như thế nào?”

“Chỉ vậy thôi ư?”

Thành ca còn tưởng rằng nàng sẽ nói cái gì nữa.

Đây xem như điểm yếu gì chứ?

“Ngươi đang cố tỏ vẻ điềm tĩnh, đừng nghĩ rằng ta không biết điều đó.”

“Cô em, ngươi đã quá tin vào suy đoán của bản thân rồi đó, ca thật sự không

bận tâm.”

Thành ca đắc ý nhíu đôi mày: “Ban đầu Thanh Long đại đế cũng cho rằng ta là

nhân tộc, nhưng sau đó ta đã thông qua thử thách của Phong Long Trì, điều

ngươi nói ra liệu có ai tin!”

“Ngươi lại có thể vượt qua thử thách của Phong Long Trì sao?”

“Không sai.”

Lần này Mâu Vũ tuy bận bịu vẫn tỏ ra nhàn nhã.

“Nếu như ta hỏi ngươi thông qua như thế nào, ngươi nhất định sẽ nói là do khí

chất đúng không?”

Thành ca cười tít mắt đáp: “Ngươi đúng là rất hiểu ta!”

“Vậy nếu như có cái này thì sao?”

Sau đó liền thấy Mâu tiên nữ dùng ngón tay ngọc ngà thanh biếc chỉ sang bên

sườn, một mảnh nhỏ của Lưu Cảnh tiên khí bay tới giữa hai người bọn họ.

Sau khi Tiên khí phát lên, trong nháy mắt những câu nói và hình ảnh của hai

người họ vừa nãy đã hiện ra trọn vẹn.

Thành ca nhẫn không nổi buông lời thô lỗ: “Chà, ngươi sao lại bỉ ổi như vậy?”

Lần này đến lượt Mâu Vũ cười tít mắt.

“Phòng trước vô hại mà!”

“Kỳ thực ngươi không muốn nói cũng không sao, ta biết mỗi người đều có

những bí mật không muốn tiết lộ.”

Nàng thu lại Lưu Cảnh tiên khí, cất đi như sợ mất.

Thành ca lần đầu tiên nhìn thấy nàng cười, cảm thấy Hành cung lãnh điện này

như bỗng nhiên biến thành mùa xuân ấp ám.

“Vậy ngươi muốn gì?”

Nói thật ra, điểm yếu này đối với hắn không thể uy hiếp được.

Cho dù bại lộ thân phận nhân tộc thì sao chứ?

Hắn chỉ là hiếu kỳ muốn xem thử nữ nhân này cuối cùng sẽ làm gì, nên cố ý giả

vờ rất quan tâm, đợi đoạn sau của nàng.

“Ta có hai điều kiện”

Mâu Vũ từ từ duỗi hai ngón tay.

Ngón tay uyển chuyển trắng như ngọc thanh: “Thứ nhất, ngươi phải đảm bảo từ

nay về sau không được hạ thủ với người của Thiên Khu các.”

Thành ca còn tưởng nàng sẽ đề ra điều kiện kinh thiên động địa gì cơ, hóa ra lại

chỉ có vậy?

Sau đó, hắn lắc đầu.

“Ngươi coi ta là đồ ngốc à, lỡ như người của Thiên Khu các hạ thủ với ta và

người của ta thì sao?

“Ngươi xem Thiên Khu các của bọn ta là gì chứ?”

Mâu Vũ vừa tức giận vừa buồn cười: “Bọn ta là thương hội trung lập, từ trước

đến nay chỉ có người khác gây chuyện với bọn ta, chứ không có chuyện bọn ta

đi gây chuyện với người khác.”

Thật ra, nàng vốn dĩ không rõ được Thành ca đang nghĩ cái gì.

Dường như không có ai hắn không dám giết.

Lỡ như tên điên này tương lai để mắt đến Thiên Khu các?

Vì thấy cái phong cách chi li tính toán mỗi lần hắn giao dịch, thấy tiền là sáng

mắt thì không phải là không có khả năng.

Thành ca gật đầu: “Vậy được, chỉ cần Thiên Khu các không đụng tới ta, thì ta

có thể đảm bảo sẽ không hạ thủ với bọn họ.”

“Điều kiện thứ hai, ta hi vọng ngươi sẽ làm hộ vệ cho ta ba triệu năm, bảo vệ ta

chu toàn.”

“Cái gì?”

Thành ca xém chút nữa là nhảy dựng lên.

“Bao lâu? Ba triệu năm?”

“Sao ngươi không nói ba mươi tỷ năm luôn đi?”

Mặc dù muội muội xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tức, có hộ vệ

theo sát bảo vệ là điều mọi người đều hiểu, cũng là một cảnh khiến người ta

thấy vui mắt.

Đổi lại là người khác, có thể cầu cũng không được như vậy.

Nhưng thời gian quá dài.

Khương Chưởng môn là kiểu luôn ôm vũ trụ quần tinh vào lòng, bất cứ lúc nào

cũng muốn làm màu, thì không thể nào tiêu hao ba triệu năm để đi bên cạnh bảo

vệ muội muội được.

Nếu như ba trăm năm…

À không, 3 năm, có thể hắn sẽ suy nghĩ một chút.

“Ngươi không bằng lòng sao?” Mâu Vũ có chút thất vọng.

“Tất nhiên là ta không đồng ý!”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng, từ nay về sau Phi Tiên môn và Thương Long cốc khi

giao dịch với Thiên khu các của ta, toàn bộ trao đổi công bằng, dẫu một tiên

phẩm bọn ta đều không kiếm.”

Mâu tiên nữ hình như đúng là đã nhìn trúng thực lực của hắn, chủ động đề xuất

quyền lợi.

Ngươi nghĩ ca đang bán thân sao?

“Miễn đi!”

“Với giao tình giữa chúng ta, chút chuyện này ngươi cũng không muốn giúp

sao, ba triệu năm đâu phải là dài.”

Ba triệu năm đối với tiên nhân khác là không dài, nhưng đối với Thành ca thì lại

quá dài.

Hắn khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạo: “Ai có giao tình với ngươi? Hình như

câu này do ai đó nói trước đây thì phải!”

“Chẳng phải vì ta bực bội hay sao?”

Thấy nàng kiên trì như vậy, trước sau không thay đổi thái độ, Khương Chưởng

môn có chút hiếu kỳ.

“Tại sao ngươi lại muốn ta theo sát bên cạnh để bảo vệ như vậy?”

Hắn nghi ngờ hỏi: “Thiên Khu các của các ngươi không phải cao thủ như mây

sao, Ba vị Tiên đế còn không che chở được cho ngươi sao? “

Mâu Vũ liếc đôi lông mày, lộ vẻ buồn rầu: “Ta đúng là có chuyện khó nói”

“Cái gì mà chuyện khó nói, tới tháng rồi sao? Tới tháng những ba triệu năm?”

“Cái gì mà tới tháng chứ?”

“Không có gì… ngươi cái gì cũng không nói, chứng tỏ đang muốn đào một cái

hố cho ta nhảy xuống rồi.”

“Việc này rất phức tạp.” Mâu Vũ vẫn là không chịu nói rõ ràng.

“Biết đâu ta có thể giải đáp được khúc mắc của ngươi.”

Từ trong bóng tối, Thương Long nữ đế đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

“Là ai?”

Mâu Vũ kinh ngạc, Tiên hồn xung quang truy tìm nhưng đều không thể tìm

thấy.

“Luân hồi tiên đế, sáu mươi tỷ năm rồi chưa gặp, từ khi chia xa đến giờ vẫn

khỏe cả nhỉ.”

Thương Linh cười khúc khích, đầy ý giễu cợt: “Vị hậu bối Thương Thành, tỷ ta

rất vừa lòng, ngươi lừa không được đâu, đừng tốn công vô ích.”

“Là ngươi? Thương Linh?”

Mâu Vũ cuối cũng cũng đã phản ứng lại.

“Ngươi không phải đã sớm chết rồi sao, sao lại vẫn còn đây?”