Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 524




Sau khi Mâu Vũ và Thiên Khu các rời đi, Thương Long cốc bên này cũng có

được một số lượng lớn tài nguyên tu luyện.

Cho dù là Thương Tật, Thương Khung hay là những long vương, long tôn cấp

dưới cũng đều bắt đầu khổ luyện.

Chung quy thì ai cũng biết sau này sẽ còn có một trận chiến “Nặng nề” khác

nữa.

Thành ca chờ hai tiên đế kia của Vô Cực Động Thiên đến nên việc gì cũng

không làm.

Thu xếp lại mấy điểm công đức có được trong khoảng thời gian này, cũng hơn

chục tỷ rồi.

Hắn giữ lại hai trăm triệu, còn lại đều đổi sang đan dược, cuối cùng vẫn không

thể lên nỗi Chuẩn đế Trung kì.

“Xem ra phải nghĩ cách kiếm chút giá trị chấn kinh và chiến lợi phẩm mới

được.”

Nền tảng này của hắn, từ giai đoạn Chuẩn đế muốn thăng cấp một bậc thực sự

quá khó rồi.

Lắc đầu rồi mở màn hình hệ thống lên tăng một cấp.

Đẳng cấp: 14

Công đức: 0/10000000000

Công đức khả dụng: 113569884

Kĩ năng hiện tại: Kí chủ có thể tiêu hao công đức để khiến một mục tiêu tùy ý

mất đi năng lực, no cooldown.

Chú ý: Thực lực của mục tiêu càng mạnh, điểm công đức phải hao phí càng

nhiều.

Kĩ năng hạ cấp: Kí chủ có thể tiêu hao công đức để hoán đổi với mục tiêu tùy ý,

no cooldown.

Chú ý: Thực lực của mục tiêu càng mạnh, thời gian hoán đổi liên tục càng dài,

công đức hao phí càng cao, hệ thống không ở trong phạm vi hoán đổi.

Dưới một cấp là kĩ năng quái quỷ gì vậy?

Hoán đổi?

Chẳng phải ca có thể biến hóa thành bất kì ai sao, còn hoán đổi với người ta gì

chứ?

Thành ca suy nghĩ kĩ lại, hoán đổi và biến hóa đúng là có khác biệt rất lớn.

Biến hóa chỉ có thể thay đổi ngoại hình và hơi thở, còn hoán đổi với nhau là có

thể có được toàn bộ sức mạnh của đối phương.

Tương ứng với việc đối phương sẽ bị biến thành mình.

Ngoại trừ hệ thống…

May mà hệ thống không bị đổi sang, nếu không thì đúng là có được không đủ

bù lỗ rồi.

“Ca đẹp trai thế này, dựa vào cái gì mà hoán đổi với người khác chứ?”

“Kĩ năng gà, hoàn toàn không hời tí nào được chứ?”

Hắn lướt một cái liền hết hứng.

Hoàn toàn không nhận thức được kĩ năng này có chỗ lợi hại thực sự.

Còn mặt khác, một đám người cấp cao của Phi Tiên môn tụ tập lại với nhau.

La Viễn tiều tụy lo lắng: “Mấy ngày nay, Thương Long đại đế hoàn toàn không

có ý nghĩ chuẩn bị tiếp đón kẻ địch.”

“Chúng ta có nên nhắc nhở hắn nên cảnh giác đề phòng cẩn thận hơn không?”

Kỉ Linh hàm cũng buồn đến mức mày không giương nỗi: “Phải đấy, nhưng

chúng ta cứ nhắc nhở như vậy, hắn sẽ không vui đâu.”

Mạc Trần ở bên và bọn người Đan Thái, Ngụy Miêu phía sau nhếch môi,

chuyện này nếu đổi lại là người khác thì đúng là không yên tâm chút nào.

Nhưng đó lại là Khương chưởng môn, còn có gì đáng để lo lắng chứ?

Các ngươi tự mình dọa mình à?

Thật đáng tiếc, các ngươi không biết được thân phận của hắn.

́n Tuyết Nhi ở bên nhảy nhót tung tăng.

Lần trước trêu ghẹo chưởng môn đến nay nàng vẫn còn dư vị, đồng thời cũng

có chút tiếc rẻ, đáng tiếc lần đó lại bị gián đoạn.

Chỉ là sau đó không tìm được cơ hội ở riêng mình mình.

“Sư tỷ, hay là để ta nói thử xem.”

“Ngươi?”

Kỷ Linh Hàm nhìn bằng ánh mắt xa xăm: “Ngươi thật sự có quan hệ rất tốt với

hắn sao?”

́n Tuyết Nhi ưỡn ngực lên thật cao: “Đương nhiên rồi, Thương Long Đại đế rất

dễ nói chuyện.”

Kỷ Linh Hàm cố ý nói: “Nếu hắn đã dễ nói chuyện như vậy, vậy vẫn nên để ta

tự đi.”

“Đừng mà sư tỷ!”

́n Tuyết Nhi sốt ruột, cơ hội hiếm có sao có thể để hắn chuồn mất được.

“Tính tình Thương Long đại đế rất xấu…”

“Không phải lúc nảy ngươi bảo rất dễ nói chuyện sao?”

“Đó là chỉ đối với vài người nhất định thôi.”

“Ví dụ như ngươi?”

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Kỷ Linh Hàm, ́n Tuyết Nhi không hiểu sao đột

nhiên chột dạ.

Nhưng mà, giữa tỷ muội với nhau cái khác có thể nhường được, chỉ có nam

nhân thì không thể nhường.

Khi cần giành giật thì giành giật, khi cần tàn nhẫn thì sẽ tàn nhẫn.

Nàng gật đầu mạnh mẽ: “Không sai!”

“Vậy được, ngươi đi đi.”

“Vâng ạ!”

Nhìn bóng dáng phía sau khi nàng rời đi, Mạc Trần và Đan Thái lấy tay che

mặt.

Con Kỷ Linh Hàm và La Viễn thì trầm ngâm nhìn nhau.

Thật đáng tiếc, bọn ta đã sớm biết đó là Khương chưởng môn rồi.

Chẳng qua hôm nay cố ý thử mà thôi.

Con ả ́n Tuyết Nhi này đúng là không biết khách khí chút nào.

Lúc này, Lâm Ninh cạnh bên tự dưng nóng ruột.

Nàng cũng biết đó là Khương chưởng môn, hơn nữa còn cho rằng Kỷ Linh Hàm

không biết.

Ngươi thế này là để cho ́n Tuyết Nhi không không kiếm được mối hời lớn rồi.

Chốc sau, Thành ca nhìn thấy ́n Tuyết Nhi.

Dưới sự đề nghị của nàng, hắn lại lần nữa hóa về dạng người.

“Khụ, môn phái bên đó lại xảy ra chuyện gì rồi?”

́n Tuyết Nhi cười rạng rỡ xinh đẹp, thuần thục dựa vào người hắn, có ý trêu

ghẹo bảo: “Sao vậy, chưởng môn có niềm vui mới là Mâu Thủy kia rồi thì

không hoan nghênh ta nữa à?”

“Tất nhiên là không rồi…”

Trong lòng Thành ca còn rất mong chờ nữa kìa, chuyện lần trước vẫn làm chưa

xong, mấy ngày nay phải mỏi mắt chờ đợi.

Nhưng mà thân là chưởng môn, cũng không tiện ra ám thị mà thôi.

Hai người rất nhanh áp sát vào nhau, mặt Thành ca ngứa ngáy, đó là bởi hơi

nồng nàn của nàng.

“Hai ta hình như áp sát nhau quá rồi thì phải, suy cho cùng thì cũng là quan hệ

giữa chưởng môn và đệ tử.”

Hắn còn phải giả vờ đứng đắn mà, nhưng thực tế lần này ́n Tuyết Nhi đến tìm

mình rốt cuộc là có chuyện gì, hắn cũng đã quên đâu ngoài chín tầng mây rồi.

“Hứ…”

́n Tuyết Nhi nằm trên tay hắn, ngón tay vuốt ve khều khều trên mặt hắn.

“Không pahir lúc trước ngươi từng dạy bọn ta không nên quá câu nệ lễ nghi à?”

Xùy.

Ta đã nói như vậy, nhưng ý chủ yếu là để mọi người bình đẳng sống cùng nhau,

không được có sự phân biệt cấp bậc sâu sắc thôi.

Nhưng đâu có dạy ngươi làm mấy chuyện thế này.

“Khụ khụ, ảnh hưởng thế này của chúng ta có phải không được tốt lắm không

nhỉ?”

Thành ca cố chấp bảo vệ áo khoác bên ngoài của mình, cố gắng duy trì hình

tượng là chưởng môn cuối cùng của mình.

“Ảnh hưởng gì chứ, ta với ngươi thành thân chưa?”

“Vậy thì chưa.”

“Vậy ngươi đã hẹn ước cả đời với ai chưa?”

“Cũng chưa.”

“Vậy ngươi còn nói mấy lời thừa thải nhiều thế làm gì, còn không mau phối hợp

với ta một chút?”

Nhìn ánh mắt như muốn chiếm giữ của nàng, Khương chưởng môn cảm thấy

hình như có gì đó không đúng.

Hình như mình là chưởng môn mà?

Bị động như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Nhưng mà hai tay đang giữ lấy sao khoát cũng rất thành thực mà buông ra.

Mặt khác, Kỷ Linh Hàm đang nhắm mắt ngồi ở vị trí Đại điện chủ, trong nước

yên ả hiện lên hình ảnh ́n Tuyết Nhi.

Nàng là Chuẩn đế hậu kì đấy, hơn nữa còn là ma tu.

Muốn lần theo dấu vết một Ma vương như ́n Tuyết Nhi quả thực quá đơn giản.

“Nhìn thấy” bên đó quả nhiên là Khương chưởng môn, nàng suýt chút rời khỏi

chỗ ngồi mà bay qua lập tức rồi.

Nhưng sau khi “nhìn thấy” hành động sau đó của hai người, lại tức đến nỗi tim

đập không ngừng, suýt chút bất tỉnh.

Được đấy!

Bàn tay hồng hào của nàng không thể không nắm lại, hận không thể bóp chết ́n

Tuyết Nhi.

Trò đi*m này ngươi thật sự đã làm được rồi.

Sau đó sẽ hỏi Khương chưởng môn tại sao lại chọn ả mà không chọn mình.

Sau đó vẫn là câu nói cũ, nàng dường chưa không lập tức nói gì cả.

Thành ca cũng chẳng phải ngoại tình hay phản bội…

Hơn nữa hành động to gan đó của ́n Tuyết Nhi nàng cũng làm không được.

Nhìn thấy nàng phẫn nộ như vậy, bọ người Đan Thái, Ngụy Miêu, Tần Sướng

câm như hến, cũng không biết Kỷ chương môn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì

không vui.

Lâm Ninh cũng không ngồi yên được nữa.

“Chưởng môn, lâu như vậy rồi, hay là để ta đi xem thử xem.”

Ngươi?

Kỷ Linh Hàm hoài nghi nhìn nàng một cái.

Lẽ nào nàng ấy cũng phát hiện ra điều gì rồi?

Trong nhận thức của nàng, Lâm Ninh chắc vẫn đang bị lừa không hay không

biết gì.

“Được, ngươi đi đi!”

Để nàng đi làm gián đoạn hai người đó cũng được, nếu không sẽ thật sự xảy ra

chuyện lớn