Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 532




Chưa nhìn rõ tình hình phía đối diện mà mọi người đã hít vào một ngụm khí

lạnh rồi.

Bởi vì số lượng người quá nhiều!

Hệt như từng đám mây đen liên tiếp ép xuống một tòa thành, khiến người ta

cảm nhận được một cơn áp bức kinh khủng!

Mà sau khi tiến tới gần, trái tim ai nấy đều như chìm xuống đáy vực.

Khá lắm, phía đối diện có đến hơn ba vạn người, gấp 40 lần số lượng bên này!

Ký hiệu trên đỉnh đầu bọn họ cực kỳ rõ ràng, là một thanh kiếm.

Kiếm Tiên!

Chẳng trách…

Thực tế thì so với những người sử dụng quy tắc tốc độ ở bên này thì hầu hết

Tiên Ma đều sử dụng kiếm.

Số lượng Kiếm Tiên của tiên giới cực kỳ nhiều, cao thủ nhan nhản như mây.

Đặc biệt là những Chuẩn Đế chỉ chuyên tu luyện quy tắc kiếm, sức chiến đấu cứ

phải gọi là cực kỳ mạnh mẽ.

Mà lúc này, đám Chuẩn Đế bên phía đối diện cũng đang nhao nhao xông lên.

Mình thấy đội hình với hơn 95 Chuẩn Đế, trong lòng của tất cả những người tu

luyện quy tắc tốc độ ở bên này đều cảm thấy lạnh lẽo.

Hoàn toàn tuyệt vọng.

Ba vị Chuẩn Đế ở bên này, lần này cũng không dám nhìn Thương Tật nữa.

Sức chiến đấu mới nãy của hắn cực kỳ mạnh, có thể lấy một chọi ba.

Nhưng mà phía đối diện đâu chỉ có một Chuẩn Đế hậu kỳ, mà là có hơn 19

Chuẩn Đế hậu kỳ.

So sánh thực lực thì quả thật quá bi thảm.

Mặc dù Tiên Đế tu luyện quy tắc kiếm vẫn chưa ra mặt, nhưng đội ngũ này của

bọn họ mà đụng độ với Tiên Đế, e rằng còn có thể đấu một trận, thậm chí còn

giết cả Tiên Đế ấy chứ.

Ba vạn Kiếm Tiên ở phía đối diện không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn sang

phía bên này.

Một tên Chuẩn Đế hậu kỳ trung niên bay lên phía trước, cổ kiếm phía sau lưng

dần dần rút ra, sau đó chỉ thẳng về phía bên này.

Mà Chuẩn Đế hậu kỳ ở bên này cũng vội vàng tiếp chiêu.

“Huyền Câu Chuẩn Đế, hóa ra là ngươi hả, lúc trước ta từng gặp ngươi khi tới

Trường Minh Điện đó!”

“Đừng ra tay, nói chuyện phiếm chút đã…”

Huyền Câu Chuẩn Đế thờ ơ liếc hắn một cái, lạnh lùng mở miệng.

“Nhận thua, hoặc chết!”

Vị Chuẩn Đế hậu kỳ bên này tỏ vẻ hơi khó xử: “À… chỉ là tỉ thí thôi mà, việc gì

phải nhắc đến việc sống chết chứ…”

Hắn vừa dứt lời, trường kiếm của ba vạn kiếm tu ở phía đối diện đều đồng loạt

rời vỏ.

“Nhận thua, hoặc chết!”

Ầm!

Cứ như tất cả mọi người ở bên này đều bị đánh trúng vậy, vậy mà tất cả tiên

nhân đều lùi bước, tỏ vẻ kinh sợ.

“Ta đi ta đi, ta nhận thua là được mà!”

Tên Chuẩn Đế hậu kỳ ở phía bên này lập tức bay ra khỏi phạm vi hình chiếu.

Thành ca lo muốn chết.

Đậu má, ngươi có sao đâu, trốn cái gì hả.

Thiếu mất một người thì hiệu quả tu luyện quy tắc sẽ giảm mất một phần.

“Đợi đã…”

Hắn còn chưa kịp giữ tên kia lại, hai Chuẩn Đế khác của bên mình cũng nhảy ra

khỏi hình chiếu.

Thành ca tức đến mức đấm ngực dậm chân bịch bịch.

Sau đó lại giảm mất ba người.

Mắt thấy các Tiên Vương, Tiên Tôn và Kim Tiên cũng có ý định trốn khỏi đây,

hắn lập tức hạ lệnh cho Thương Tật.

“Dùng kết giới nhốt hết mọi người lại trước đã.”

Nếu như người bên này chạy hết sạch thì đến cuối cùng, hiệu quả tu luyện quy

tắc sẽ giảm mạnh mất.

Thương Tật lập tức bố trí kết giới theo lời hắn.

Thấy vậy, đám Tiên Vương, Tiên Tôn và Kim Tiên ở phía sau đều tỏ vẻ hoảng

hốt.

“Thương Tật tiền bối, ngươi đang làm gì vậy?”

“Mau thả bọn ta ra!”

“Không nhận thua thì sẽ chết đó, đừng có hại bọn ta mà…”

“Này này, Khương Tuấn Soái, ngươi định làm gì vậy hả?”

“Mau dừng lại!”

Có người cả kinh, lập tức hét lên: “Kiếm Tiên ở phía đối diện, bọn ta nhận

thua!”

Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả, đây cũng chẳng phải là một trận thi đấu, chỉ

dựa vào một tiếng hét nhận thua thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Mà đám Kiếm Tiên vẫn tỏ vẻ thờ ơ hệt như vậy, ngoài ra còn có vẻ giễu cợt sâu

sắc.

“Uyển chuyển thật đấy.”

“Nếu như là kiếm tu bọn ta, thì thà gãy chứ không chịu cong!”

Ba vị Chuẩn Đế tốc độ ở phía bên ngoài cũng chưa hề biến mất, bởi vì hình

chiếu của quy tắc tốc độ vẫn còn ở đây.

Ba người nhìn thấy Khương Thành bay về phía trước, lập tức tỏ vẻ cạn lời.

Ngươi định làm gì vậy trời?

Lẽ nào một Chuẩn Đế sơ kỳ như ngươi lại muốn chiến đấu với 95 Kiếm Tiên à?

Vậy thì chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?

Ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đây, giờ khắc này đều tập trung lên

người Khương Thành.

Có cả sự phẫn uất, lo lắng và không thể hiểu nổi từ phía hậu phương.

Cũng có cả sự khinh thường, giễu cợt và nghi ngờ từ phía đối diện.

Dưới hàng vạn ánh mắt này, Hồng Tuyệt Tiên Kiếm của Thành ca rời vỏ, bay

vào trong lòng bàn tay của hắn.

Sau đó, hắn từ từ nâng trường kiếm trong tay lên, chỉ thẳng về phía 95 Chuẩn

Đế và ba vạn Kiếm Tiên kia.

“Nhận thua, hoặc chết!”

Hả…

Ngoài Thương Tật ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.

Sau đó đám Kiếm Tiên ở phía đối diện bỗng phát ra một loạt tiếng cười vang

dội.

Mà đám Tiên Vương, Tiên Tôn ở phía bên này cũng lấy tay che mặt.

Vị Chuẩn Đế tên Khương Tuấn Soái này, liệu hắn có bị rớt mất não không thế,

cố ý làm trò cười à?

Một mình đối mặt với ba vạn Kiếm Tiên, đáng lẽ phải là một hình ảnh bi tráng

mới đúng.

Nhưng giờ phút này, họ chẳng hề cảm nhận được cái gọi là bi tráng gì hết, chỉ

cảm thấy hoang đường và nực cười thôi.

Bởi vì chẳng ai cảm thấy rằng trận này có thể đánh được.

“Lẽ nào người không biết ‘kiếm tu ra tay, tất phải thấy máu’ hay sao?”

Huyền Câu Chuẩn Đế dẫn đầu thờ ơ tuyên bố: “Lời khiêu khích của ngươi,

chính là thứ vẫy gọi ngươi đến với cái chết…”

Lời của hắn còn chưa dứt, một lão giả ở bên cạnh đã bay đến trước mặt Thành

ca.

“Khương chưởng môn, lão hủ nhận thua!”

“Sau này ngươi phải tới thăm bọn ta đấy nhá!”

Nói xong, hắn trực tiếp bay ra khỏi hình chiếu, vào trong đám sương mù.

“Quy Tàng Chuẩn Đế, ngươi làm cái gì vậy hả?”

Huyền Câu Chuẩn Đế biến sắc, ba vạn Kiếm Tiên ở phía đằng sau lại càng

hoang mang hơn.

Đây chẳng phải là tự vả à.

Mới này còn nói cái gì mà “kiếm tu thà gãy chứ không cong”, bây giờ lại có

người đầu hàng.

Hơn nữa còn là vị Quy Tàng Chuẩn Đế kia.

Hắn là một một trong những nhân vật kiệt xuất hàng đầu trong đám kiếm tu của

tiên giới, một mình thành lập Trảm Tiên Kiếm Phái nhiều lần đánh bại kẻ thù,

lấy yếu thắng mạnh, trước giờ chưa từng nhân nhượng với bất cứ ai.

Hơn nữa, với thực lực của một Chuẩn Đế hậu kỳ, hắn cũng được coi là một

trong những trụ cột của giới Kiếm Tiên.

Mặc dù Huyền Câu Chuẩn Đế xuất thân từ một tông môn hàng đầu như Trường

Minh điện, nhưng cũng phải coi trọng hắn.

Nằm mơ cũng không ngờ được rằng, vậy mà cái người này lại nhận thua đúng

lúc nắm chắc thắng lợi trong tay.

Cố ý làm hắn khó xử ư?

Mà trong đám người, một vị Chuẩn Đế khác tỏ vẻ khinh thường: “Quy Tàng, ta

nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ ngươi lại…”

Sau đó, lại có thêm một Chuẩn Đế hậu kỳ và một Chuẩn Đế trung kỳ nữa đứng

ra.

Hai người bay đến trước mặt Khương chưởng môn, thu kiếm vào vỏ, chắp tay

hành lễ.

“Bọn ta cũng nhận thua.”

“Bi Ai, Lăng Tinh, các ngươi…”

Một vài Chuẩn Đế cũng tức đến sôi cả máu: “Ta biết ngay Trảm Tiên Kiếm Phái

của các ngươi là thể loại không làm nên trò trống gì rồi mà.”

Lần này, đến cả đám Tiên Vương, Tiên Tôn bị kết giới nhốt lại không cho chạy

trốn cũng ngây người.

Tình huống gì thế này?

Nhưng mà mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Sau khi ba người kia nhận thua thia lại có thêm một nam tử trung niên với

gương mặt chất phác cũng bay ra khỏi đội hình.

“Ta không muốn đánh nhau với ngươi.”

Nói xong, hắn cũng cầm lấy cổ kiếm rồi bay ra khỏi hình chiếu.

“Trầm Châu Chuẩn Đế!”

“Đến cả ngươi cũng nhận thua ư?”

Nghe thấy cái tên này, mọi người lập tức xôn xao cả lên.

Trong số ba vạn Kiếm Tu, thậm chí có không ít người còn suýt đứng không

vững mà ngã xuống.

Đó là Trầm Châu Chuẩn Đế đó!

Thời gian gần đây, hắn chính là Kiếm Tiên có danh tiếng lớn mạnh nhất!

Sau khi phản bội Vô Cực Động Thiên, đối mặt với sự truy sát của ba vị Tiên

Đế, hắn không những không sợ hãi mà còn liều chết chống trả.

Ở tử giới, hắn đang chiến đấu mà cũng thăng cấp đến Chuẩn Đế hậu kỳ được thì

cũng thôi đi, vậy mà còn tu luyện kiếm tâm sinh tử cực kỳ hiếm có đến cấp độ

viên mãn.

Một kiếm sinh, một kiếm tử.

Tìm đường sống trong chỗ chết!

Cuối cùng sống sót dưới sự truy sát của ba Tiên Đế một cách thần kỳ.

Đây là nhân vật đáng sợ tới mức nào cơ chứ?