Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 610




“Khảo hạch gì cơ?”

“Đến cái này mà ngươi cũng chưa từng tìm hiểu?”

Đại Điện chủ đó phải gọi là một người rất cứng rắn.

Nàng là đối xử với Thành ca như con trai ruột, có điều lúc con cái ham chơi,

nàng cũng sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.

“Một tháng sau, chính là khảo hạch Đẩu Kỹ Tháp.”

“Mỗi người đều phải thông qua thí luyện cảnh giới tương ứng!”

Quả thật thần điện cứ mỗi một thời gian lại có những khảo hạch khác nhau.

Nếu như không thông qua, thường thường sẽ có trừng phạt, thậm chí bị đào thải

ra khỏi thần điện.

Dựa vào thân phận đại hiền giả của Thành ca, có lẽ không đến mức như vậy.

Nhưng thật sự không thông qua, chắc chắn sẽ rất cực kỳ mất mặt.

Mà lần này đại điện chủ cũng làm thật rồi.

Nàng hung hăng lườm Thành ca một cái: “Đến lúc đó, ta sẽ cho người nâng độ

khó thí luyện của ngươi đến Cực Huyền cảnh cửu trọng, nếu không qua được

thì cứ đợi bị cả thần điện chê cười đi!”

“Ai dô, cái tiêu chuẩn này thật là cao quá đi…”

Thành ca cười tủm tỉm vỗ ngực, tỏ ra vẻ rất sợ hãi.

Thấy hắn vẫn hí hửng cười đùa, giống như căn bản không quan tâm dáng vẻ

‘mất mặt’, đại điện chủ tức tới mức hận không thể dạy dỗ hắn một trận.

“Ngươi chẳng có chút lòng cầu tiến gì hết vậy!”

“Ngày mai bắt đầu, ta sẽ sắp xếp một tên cao thủ hộ vệ bên cạnh ngươi, đốc

thúc ngươi tu luyện!”

“Cái gì?”

Thành ca có chút ngây ra.

Mâu Vũ đã từng muốn hắn làm hộ vệ bên cạnh, vậy mà bây giờ lại đến lượt bản

thân mình được người khác hộ vệ bên cạnh rồi?

“Còn như vậy nữa hả trời?”

“Đương nhiên.”

“Xin cho phép ta từ chối!”

Thành ca thực lực cao cường, mạnh hơn tất cả các ngươi cộng lại, còn cần bảo

vệ?

Đùa gì vậy?

Đại điện chủ tỏ thái độ kiên quyết: “Ngươi từ chối cũng không được, bây giờ

yêu ma quấy phá, trong ngoài thần điện đều đã tăng cường phòng bị, việc này

cũng là lo nghĩ cho sự an nguy của ngươi!”

Thành ca cắn răng, hung hăng nói: “Vậy… hộ vệ nhất định phải là nữ, nếu

không ta thà rời khỏi thần điện!”

Đại điện chủ ngẩn ra: “Tại sao nhất định phải là nữ?”

“Đây là điều kiện tối thiểu của một kẻ là nam nhân như ta!” Thành ca nói rất

hùng hồn.

Đại điện chủ sâu sắc nhìn hắn một cái, đã hiểu ra.

Thế là càng tức giận.

Sao nào, ngươi tí tuổi đầu không nghĩ đến cố gắng tu luyện, còn muốn thần điện

trở thành nơi để ngươi ăn chơi trác táng đấy hả?

“Được thôi!”

Nàng cười lạnh: “Đây chính là yêu cầu chính của ngươi đó!”

Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Băng Linh điện chủ.

“Ngày mai cứ phái Lê Hàn Ngọc qua đây!”

Nghe đến cái tên này, các vị điện chủ nhốn nháo lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau

của người khác.

Băng Linh điện chủ bên cạnh cũng đã không hài lòng với tác phong ‘lười biếng

buông thả’ của Thành ca từ lâu rồi.

Nghe vậy liền hết sức gật đầu trả lời: “Không vấn đề gì, ta tin Hàn Ngọc sẽ rèn

luyện tốt cho hắn!”

Nhìn biểu cảm này của bọn họ, Thành ca cảm thấy có chút không đúng.

Vội vàng nói bổ sung: “Nhất định phải là mỹ nữ đó!”

Băng Linh điện chủ nhếch mép: “Yên tâm, nàng ta rất xinh đẹp, chắc chắn là

người đẹp nhất nhì ở thần điện!”

“Vậy thì ta yên tâm rồi!”

Thành ca thở phào một cái.

Cũng phải, bản thân là đại hiền giả cao quý, đến cả tỳ nữ cũng không có, vậy thì

mặt mũi để ở đâu?

Sau khi những điện chủ rời đi, hắn lại đi vào bên trong tiếp tục luyện hóa huyền

văn.

Mà những chấp sự của Hiền Giả cung nhìn thấy toàn bộ quá trình kia, thì lại bắt

đầu lén lút bàn tán.

“Đậu mè, Lê Hàn Ngọc, vị hộ pháp kia của Băng Linh điện chủ?”

“Ngoài Tuyết La Sát kia ra, còn có thể có ai?”

“Nghe nói những hộ vệ trưởng dưới trướng kia của nàng ta, mỗi ngày đều khổ

cực không dám than vãn, nhiệm vụ có một chút không làm tốt chút thôi là sẽ bị

trừng phạt nghiêm khắc, nhẹ thì tổn hại da thịt động xương cốt, nặng thì nằm

tận mấy năm.”

“Đúng vậy, người dưới trướng nàng, thậm chí lúc làm nhiệm vụ chỉ mong nàng

ta xảy ra một chút ngoài ý muốn.”

“Ta còn nghe nói một tin tức nhỏ, năm đó nàng ta đi thăm thần điện của Ngân

Huyền tộc, con trai Thẩm Thanh của Sương Linh Điện chủ nhìn trúng nàng ta,

bắt đầu theo đuổi rất điên cuồng, nghe nói còn dùng chút thủ đoạn.”

“Các ngươi đoán xem, sau đó sẽ ra sao?”

Nếu đã hỏi như vậy, vậy chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt.

Thế là có người to gan đoán: “Sao, lẽ nào nàng ta còn đánh cho Thẩm Thanh

một trận sao?”

“Đánh một trận? Ngươi cũng xem thường nàng ta quá rồi.”

“Nàng ta thiến người ta luôn rồi, chuyện này lúc đó đã gây ra sóng gió cực lớn

bên phía Ngân Huyền tộc, sau chuyện đó vẫn là đại điện chủ đích thân đi làm

dịu lại chuyện!”

“Ầy, thế thì cũng tàn nhẫn quá nhỉ?”

“Vậy mà lại còn có loại chuyện như vậy?”

“Đương nhiên, nếu không thì rõ ràng nàng ta trông xinh đẹp như tiên, sao lại

không có ai dám đụng đến? Nhưng hễ là những người tiếp cận nàng ta, không

một ai có thể tốt đẹp được!”

“Kẻ điên như này, sao đại điện chủ lại không giáng chức nàng ta?”

“Người ta thiên phú tốt, trước khi đại hiền giả đến đây, đệ nhất thiên tài của thần

điện chúng ta chính là nàng ta.”

“Cứ tiếp tục như vậy thì Khương hiền giả phải chịu khổ rồi.”

“Cũng không đến nỗi chứ, dù sao thân phận Khương hiền giả cao hơn nàng ta

nhiều.”

“Thế thì cũng chưa chắc…”

“Thân phận Khương hiền giả có cao hơn nữa, thực lực bé nhỏ Cực Huyền cảnh

cũng hiển hiện ở đó, các ngươi hiểu mà.”

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Gặp phải loại nữ nhân điên không theo lý

thường như Lê Hàn Ngọc, hắn gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không hay,

muốn chạy không không thoát được.”

“Nói trắng ra bị giáo huấn vài lần, sau khi sợ hãi phục tùng, sau này có nhìn

thấy nàng ta nói không chừng sẽ sợ đến run bắn lên”

“Haizzz, đại hiền giả đáng thương…”

“Mặc niệm cho đại hiền giả đi!”

Những lời bàn tán của bọn họ, Thành ca không hề nghe thấy.

Mà sáng sớm của ngày hôm sau, hắn đã gặp được Lê Hàn Ngọc.

Băng Linh điện chủ không lừa hắn, nữ nhân này quả thật đẹp không gì so sánh

được.

Làn da của nàng nõn nà, trên người mặc váy Lũ Hoa Tường Vân màu trắng,

chân đi giày thêu gấm. Mái tóc đen nhánh búi Lăng Vân rất đặc biệt, khuôn mặt

đẹp đẽ không tìm ra được một chút tì vết.

Con ngươi tĩnh mịch như hồ nước sâu thẳm, không hề đem theo chút ớn lạnh,

nếu có cũng chỉ là sự hờ hững, dường như Khương Thành ở trước mặt là một

vật chết.

Chiều cao của nàng vượt qua cả nhưng nam nhân bình thường, kèm với biểu

cảm tê liệt kia, đem đến cho người khác một cảm giác cực kỳ bức bách.

Có điều Khương chưởng môn hiển nhiên không phải là người bình thường.

“Còn là một mỹ nhân lạnh lùng, được đó được đó!”

Hắn rất hài lòng.

Nghĩ đến sau này bản thân lên võ đài thi đấu ở khắp nơi trong Huyền Giới, bên

cạnh có một nữ nhân dung nhan khí chất xuất chúng như vậy, vậy thì cũng rất

thú vị.

Nhìn ngắm kỹ một lượt, hắn mới dặn dò: “Gần đây ca bận tu luyện, ngươi cứ

chờ đợi ở bên ngoài trước đi.”

Quá trình luyện hóa Bí Không Thánh Sa không có gì mà không thể gặp người,

có điều bây giờ hắn không muốn bị người khác biết bản thân có thể tu luyện

một đống huyền văn.

“Ngươi có thể tu luyện cái gì?”

Trước khi đến đây, Lê Hàn Ngọc đã biết về tình hình của hắn.

Nhiệm vụ lần này của nàng, chính là khiến cho tên lười nhác này trở nên siêng

năng lên.

Thành ca bĩu môi: “Chuyện như này là chuyện mà một tỳ nữ như ngươi nên

nghe ngóng sao?”

“Được rồi ngươi có thể đi ra ngoài trước, sau này có thời gian ta sẽ gọi ngươi.”

Nói xong, hắn quay người muốn vào phòng yên tĩnh tu luyện.

Hừ!

Một tiếng vang nhỏ truyền đến từ mặt đất.

Hắc Ngọc Thạch dưới chân Khương chưởng môn chiếu rọi vào người mặt đất

trống không ngưng kết thành băng, đông cứng đôi chân của hắn ở một chỗ.

Ngay sau đó, dựa vào tốc độ cực kỳ nhanh lan lên trên.

Chỉ trong nháy mắt, đã đông hắn thành một bức tượng băng.

Đây không phải là băng bình thường, mà là băng do huyền văn băng hình thành.

Nếu như cảnh giới huyền văn không bằng Lê Hàn Ngọc, vậy thì cho dù thế nào

cũng không thể đánh vỡ lớp băng vây hãm mà thoát ra