Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 612




Ngoại trừ lại chết một lần ở Giáng Linh Đài ra, quá trình Phụ Linh vẫn thuận

lợi.

Sau hai canh giờ, Thành ca lại nhận được huyền văn mới.

Hai tên chấp sự thục mạng chạy qua chúc mừng.

“Chúc mừng đại hiền giả, chúc mừng đại hiền giả!”

“Không hổ danh là đại hiền giả mà!”

Trường hợp Phụ Linh này của Thành ca đương nhiên là rất chấn động, có điều

hai người này đang làm việc ở Giáng Linh đại điện, đã từng thấy rất nhiều lần

rồi.

Thật ra đã coi như chuyện bình thường từ lâu, gặp chuyện kỳ lạ nhưng cũng

không hề thấy kỳ lạ.

Nhưng Thành ca hiện giờ rất được thương yêu, bọn họ cũng là từng tận mắt

nhìn thấy.

Không thể nghi ngờ người hot nhất của thần điện.

Nịnh hót hắn một chút thì chắc chắn không sai được đâu.

“Ha ha ha, khiêm nhường khiêm nhường.”

Trên miệng thì nói khiêm nhường, trên thực tế Khương hiền giả không khỏi

nhếch khóe miệng lên.

Xem ra cho dù là ở đâu, nịnh hót cũng là một kỹ năng thông dụng.

Sau khi thường xuyên được nịnh nọt, ca này đều sẽ vui mừng ra mặt, sau đó

theo thói quen ban thưởng một chút.

Lần này hắn lục lọi nhẫn không gian một chút, móc ra hai trái Huyền Nguyên

Quả thất phẩm, thưởng cho mỗi người một trái.

“Cầm lấy đi, xem như là ca thưởng cho các ngươi!”

Hai người vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ nịnh hót, chỉ là mong Khương hiền giả sau này đừng gây khó dễ cho

mình.

Đương nhiên nếu như có thể nói tốt vài câu trước mặt đại điện chủ, vậy thì càng

tốt.

Quả thực là không hy vọng hắn sẽ thưởng nóng cho mình.

Dù sao hắn mới Cực Huyền Cảnh nhất trọng, cảnh giới thấp hơn mình nhiều

như thế, ngoại trừ những tài nguyên mà thần điện phát, có lẽ trong tay cũng

không có nổi những đồ giống như vậy?

Tiếp sau đó, hai người lập tức trở nên vui mừng khôn xiết.

“Huyền Nguyên Quả thất phẩm!”

“Trời ơi, quả nhiên là đồ thất phẩm!”

“Đa tạ đại hiền giả!”

“Đa tạ đại hiền giả!”

Huyền Nguyên Quả ở cái phẩm cấp này tại tầng thứ nhất cực kỳ ít ỏi, cho dù là

chấp sự đại điện như bọn họ đây cũng không có cơ hội mà hưởng thụ.

Mà cao hơn một phẩm cấp, rất có thể lúc đột phá bình cảnh, vèo một cái là có

thể vượt qua.

Những người khác ở một bên cũng vô cùng ngưỡng mộ và đố kỵ.

Cảnh giới của tại hiền giả này không cao, nhưng ra tay cũng hào phóng quá nhỉ?

Nhất thời, trong điện không ngừng vang lên tiếng reo ầm ĩ.

“Chúc mừng đại hiền giả, chúc mừng đại hiền giả!”

“Đại hiền giả uy vũ!”

“Đại hiền giả đẹp trai!”

Thành ca cũng không ngờ đến hai quả thất phẩm hèn mọn này, đã tạo thành

tiếng vang lớn như vậy.

Nghĩ kỹ lại cũng phải, tiêu chuẩn tu luyện ở đây, thật ra chỉ tương đương với

khoảng giữa từ hạ giới đến trung tiên giới ở bên kia thôi.

Hệt như ở trung tiên giới, tiên đan lục phẩm cũng được coi là bảo bối ấy mà.

Để khích lệ bọn họ sau này không ngừng cố gắng, hắn lại thưởng cho mỗi người

một Huyền Nguyên Quả lục phẩm.

Nhất thời, bầu không khí trong điện càng thêm sôi nổi.

Mọi người nhìn ánh mắt của Khương hiền giả, đó phải gọi là một người nồng

nhiệt, hoàn toàn chính là nhịp điệu của người thân.

“Khương hiền giả đi thong thả!”

“Khương hiền giả ta dẫn đường cho ngươi…”

Hắn mà được mọi người vây quanh vừa mới ra cửa, một tên tu sĩ không chớp

mắt lập tức chen vào gần.

Sau đó, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên nguội lại.

Một luồng sát khí đột nhiên phát ra.

“Không được!”

“Dừng tay!”

Hai tên chấp sự cảnh giới cao nhất cực kỳ hoảng sợ, phóng tới giết, nhưng đã

“muộn rồi”.

Chỉ thấy phía sau Khương hiền giả có một nam tử mặc tro bào đang đứng, trong

tay nắm chuôi huyền khí, kề lên cổ của hắn.

“Ngươi đang làm gì hả!”

“Điên rồi sao, còn không mau thả Khương hiền giả ra!”

Không chỉ hai tên chấp sự, những người khác cũng sôi nổi rút binh khí ra, tức

giận bay lên trời bao vây lấy người này.

Đùa sao, bây giờ Khương hiền giả chính là cấp cao mà bọn họ kính trọng nhất,

bọn họ không muốn nhìn thấy hắn gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

“Hừ!”

Nam tử mặc tro bào cười lạnh một tiếng, âm thành khàn khàn truyền ra.

“Muốn tìm lại tuyệt thế thiên tài của các ngươi, cứ đợi tin tức đi.”

Ầm!

Hai tên chấp sự nhân lúc hắn nói chuyện, đã nắm bắt kẽ hở ra tay.

Trong sân vang lên tiếng nổ dữ dội.

Những hộ vệ trưởng khác cũng sôi nổi xông qua, có người thậm chí còn chủ

động muốn đỡ đao thay Khương hiền giả.

Hiệu quả của Huyền Nguyên Quả đúng là rất rõ rệt.

Vậy mà sau khi khói bụi tan đi, trong sân lại không còn bóng dáng của nam tử

mặc tro bào và Khương hiền giả.

Hai người cứ biến mất khỏi nơi ban đầu trong không trung như vậy.

Giáng Linh đại điện vốn đã là một phần của thần điện, sau khi xảy ra vụ nổ ở

đây, đại điện chủ và các vị điện chủ khác ở bên trong lập tức nhận ra.

Ba vị điện chủ bay về phía Giáng Linh đại điện.

Mà đại điện chủ và Băng Linh điện chủ, Hỏa Linh điện chủ thì lại trực tiếp bay

đến Hiền Giả cung.

Trong lòng của bọn họ, bây giờ “bảo vật” quan trọng nhất của thần điện chính là

Khương hiền giả, sự an nguy của hắn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Ngộ nhỡ đây là kế hoạch điệu hổ ly sơn gì đó thì sao?

Sau khi ba người bay đến Hiền Giả cung, vừa nhìn đã thấy tĩnh phòng bị đóng

băng kia, và Lê Hàn Ngọc đang khoanh chân trên không trung.

Nhất thời trong lòng thầm thở phào một cái.

“Khương hiền giả không sao chứ?”

Lê Hàn Ngọc nhìn ba người một cái, bay xuống hành lễ.

Sau đó mới mặt không biểu cảm trả lời: “Có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì.”

Lời của nàng đem theo tự tin và kiêu ngạo mãnh liệt.

“Vậy thì tốt!”

Băng Linh điện chủ vuốt ngực, chợt lắc đầu cười khổ: “Ngươi đó, có phải là tàn

nhẫn quá rồi không?”

Cái mà nàng chỉ, đương nhiên là quả cầu băng khổng lồ kia.

Bọn họ không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Chắc chắn là Khương Thành ngang bướng không nghe lời, bị Lê Hàn Ngọc dạy

dỗ rồi.

“Dù sao đó cũng là đại hiền giả, hơn nữa hắn mới Cực Huyền Cảnh nhất trọng,

cứ tiếp tục như này sẽ bị thương đó.”

Đại điện chủ cười tủm tỉm, khoát tay: “Không sao không sao!”

Nàng nhìn vết nứt đó một cái, vui vẻ lại cười nói: “Cũng nên để tên nhóc đó

chịu khổ một chút, để tránh cho hắn vẫn cứng đầu thành quen, không biết trời

cao đất dày!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Hỏa Linh điện chủ gật đầu tán đồng: “Bây giờ hắn chịu khổ, có thể thay đổi tính

nết của hắn cũng rất xứng đáng.”

Phong cách làm việc quá việc của Lê Hàn Ngọc, trước đây là được đại điện chủ

và Băng Linh điện chủ dạy dỗ rất nhiều lần, đây cũng không phải lần đầu được

tán đồng.

Việc này khiến nàng càng kiên định với cách làm của mình.

Nhất định phải dạy dỗ cái gai này ngoan ngoãn biết vâng lời, tuyệt đối không

thể để Điện chủ thất vọng về năng lực của mình được.

Cũng chính vào lúc này, tin tức bên phía Giáng Linh điện chủ được truyền đến.

Đại điện chủ vốn mặt còn có nụ cười, nghe được câu đầu tiên sắc mặt liền thay

đổi!

“Ngươi nói cái gì, Khương Thành đến Phụ Linh, kết quả bị người ta cưỡng ép

bắt đi rồi?”

“Cái gì?”

Hai vị điện chủ Băng Linh và Hỏa Linh suýt chút giãy nảy lên.

“Khương hiền giả xảy ra chuyện rồi?”

“Sao có thể như vậy được!”

Mặt mũi của Lê Hàn Ngọc tê cứng không thể kéo ra được nữa.

“Hắn rõ ràng bị ta nhốt ở bên trong rồi!”

Rào!

Băng Linh điện chủ đã làm trước nàng một bước, phá giải toàn bộ quả cầu băng

và cấm chế bên ngoài.

Lại nhìn bên trong tĩnh phòng kia, làm gì còn có bóng dáng của Thành ca.

“Thật sự không còn ở đây nữa…”

Ba vị điện chủ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa đứng không vững.

Đây chính là cục diện mà bọn họ lo lắng nhất, không hề khoa trương khi nói, đó

cũng giống như trời đột nhiên sụp xuống.

Thậm chí đại điện chủ không thèm nhìn mặt Lê Hàn Ngọc nữa, dùng tốc độ

nhanh nhất từ trước tới nay bay về hướng Giáng Linh đại điện phía trước.

Băng Linh điện chủ quay đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng nhìn Lê Hàn Ngọc

một cái.

“Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?”

“Bảo ngươi quản giáo hắn, kết quả vậy mà ngươi đến cả hắn đi đâu cũng không

biết?”

Ném lại câu nói này, nàng cũng vội vàng đuổi về hướng bên đó.