Lúc xuất hiện lần nữa, Thành ca đã tới bên trong một căn phòng xa lạ.
Căn phòng này, chính là điểm cuối của Linh Văn dịch chuyển.
Không ngoài dự liệu, hẳn là một cứ điểm bí mật của Địa Tàn các.
Chẳng qua hắn đang mong đợi, “lão đại” Hắc Huyền tộc đợi đón tiếp mình lại
cũng không ở đó.
Bên trong phòng không một bóng người.
Đẩy cửa bước vào, bên ngoài là một tiểu viện tầm thường.
Gần đó còn có những nhà dân, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng người.
Hắn bước ra ngoài, đứng ở bên ngoài viện nhìn quanh, vẫn không thấy người
liên lạc.
Điều này làm cho Khương hiền giả có chút u sầu, sớm biết thế vừa rồi đã giữ lại
một người sống để dẫn đường.
Trong tình huống này, chỉ có thể dựa vào bản thân cố gắng đi tìm vậy.
“Hầy, cuối cùng vẫn là phải dựa vào bản thân thôi!”
Sau đó, hắn bay lên bầu trời.
Hét to xuống dưới.
“Này, xin hỏi đây là đâu?”
“Này…”
Từng trận tiếng vang, rất nhiều người ở trấn nhỏ phía dưới cũng không khỏi
ngẩng đầu nhìn đi lên.
Với cái ngẩng đầu này, Thành ca liền phát hiện thấy sự khác biệt.
Hoa văn trên trán của những người này tất cả đều là màu đen.
Xem ra, đây là một thành nhỏ của Hắc Huyền tộc.
Mà sau khi phát hiện những vạch trắng trên trán của hắn, nhiều người bên dưới
cũng bay lên theo.
“Bạch Huyền tộc?”
Chẳng mấy chốc, hắn đã bị bao vây lại.
“Ngươi đến đây bằng cách nào?”
“Bạch Huyền tộc tới nơi này của chúng ta, còn dám phách lối như vậy?”
Mặc dù sau lưng không có ai uy hiếp mình, nhưng Thành ca bây giờ muốn diễn
thật tốt vai “kẻ yếu’.
Vì vậy chỉ có thể mỉm cười nói: “Ta phách lối gì đâu, chẳng qua hỏi một chút
thôi mà.”
Hắn vừa nói, vừa quan sát xung quanh.
Rốt cuộc lão đại liên lạc kia của Hắc Huyền tộc ở đâu vậy, mau tới tới uy hiếp
đi mình đi!
“Hỏi một chút?”
Những người qua đường của Hắc Huyền tộc bao vây hắn trông có vẻ không
được thân thiện, có người còn khua chiêng ầm ĩ.
“Trông giống như một tên gian tế!”
“Bắt hắn lại!”
Thù oán giữa hai tộc Hắc - Bạch là sâu nhất, từ lâu đã đến mức có chết cũng
không thèm nhìn mặt nhau.
Đột nhiên một người trong Bạch Huyền tộc xuất hiện ở đây, thật giống như rơi
vào một bầy sói.
Mắt thấy bọn họ sẽ động thủ với mình, Thành ca không thể tiếp tục tìm kiếm
tên kia nữa, chỉ có thể diệt sạch đám người này.
Hắn cũng sẽ không vì diễn xuất mà bị đánh.
Cùng lắm thì không diễn nữa, trực tiếp xông tới thần điện Hắc Huyền tộc là
được rồi.
Đang lúc “ngàn cân treo sợi tóc”, bên ngoài đột nhiên có người hét lớn.
“Dừng tay, tất cả dừng tay!”
Sau đó bên ngoài đám đông vang lên những tiếng hô hào.
“Điện chủ!”
“Trời ơi, là Hỏa Linh điện chủ!”
“Tham kiến Hỏa Linh điện chủ.”
Bên Hắc Huyền tộc cũng có thể tu luyện huyền văn hỏa, cho nên cũng có một
Hỏa Linh điện chủ.
Ở thành nhỏ như thế này, một vị điện chủ đột nhiên giá lâm, không cần nghĩ
cũng biết sẽ gây ra cảnh tượng náo động tới mức nào.
Đám người kinh ngạc liên tục quỳ xuống.
Điện chủ là một nam tử trung niên mặc hắc giáp, chậm rãi bước tới trước mặt
Thành ca.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ ngạc nhiên và không chắc chắn.
Những người khác không biết Thành ca, nhưng hắn lại có thể nhận ra được.
Dẫu sao hắn chính là người “chốt đơn” muốn bắt Khương hiền giả ở Địa Tàn
các, đương nhiên đã sớm biết Thành ca trông như thế nào từ.
Nhưng điều này cũng khiến nội tâm hắn thấy cực kỳ khó hiểu.
Ước định giữa hắn và Địa Tàn các là, đưa mục tiêu Khương Thành bị bắt tới
giao dịch tại tòa nhà cao nhất trong thị trấn nhỏ này.
Hai bên một tay giao người, một tay giao tiền.
Sao mà mục tiêu này lại tự mình chạy tới đây vậy?
Người uy hiếp hắn của Địa Tàn các đâu?
Chẳng lẽ người bên kia không ra mặt, trực tiếp ném mục tiêu ở đây luôn hả?
Mới vừa nếu không phải thấy giữa không trung xa xa đột nhiên náo nhiệt thì
hắn đã bỏ lỡ rồi.
Địa Tàn các cũng bất cẩn quá, nhỡ đâu mục tiêu lén trốn đi thì sao?
Với lại cũng không cần tiền à?
Hắn kinh ngạc, cũng không rảnh quan tâm những tu sĩ Hắc Huyền tộc đang quỳ
phía dưới kia, ngược lại hết nhìn đông tới nhìn tây.
Thành ca không thể không chủ động nhắc hắn làm chính sự.
“Ngươi đang tìm gì thế?”
Lão tử cũng đứng ở trước mặt ngươi, ngươi còn không mau động thủ bắt ta đi
sao?
Năng lực kém như vậy, làm ăn kiểu gì không biết?
Hỏa Linh điện chủ của Hắc Huyền tộc đối diện cũng ngẩn ra.
Theo bản năng hỏi một câu: “Những người của Địa Tàn các đâu?”
Thành ca nhún vai: “Bọn họ không tới được.”
Nghe được câu trả lời, Hỏa Linh điện chủ sửng sốt.
Đây là một phản ứng mà con tin nên có sao?
Hắn rất hoài nghi Khương Thành đang lừa đảo.
Chẳng lẽ Địa Tàn các trở mặt, có âm mưu gì?
Hoặc là, Bạch Huyền tộc mai phục ở xung quanh?
Nhưng mà trước mắt thấy không giống lắm, huống chi Khương Thành đang ở
ngay trước mặt mình.
Chỉ là một Cực Huyền cảnh nhất trọng, không hề giả chút nào.
Mắt thấy hắn còn không ra tay, Thành ca cũng không nhịn được.
“Nếu như ngươi thật sự không có chuyện gì, vậy thì ta đi trước đây!”
Nói xong, hắn xoay người, bay đi.
Mắt thấy hắn càng bay càng xa, Hỏa Linh điện chủ nóng nảy.
Lần này bọn họ chạy tới, chính là vì bắt thiên tài đại hiền giả của Bạch Huyền
tộc, sao có thể trơ mắt nhìn mục tiêu chạy đi?
“Thôi kệ, bắt trước tính sau!”
Hắn chợt lóe, bay tới trước người Khương Thành.
Thành ca phối hợp diễn xuất, cũng không phản kháng, để hắn bắt mình.
Sau khi thực sự tóm được hắn vào tay, cả người Hỏa Linh điện chủ lập tức cảm
thấy không chân thực.
Thật sự bắt hắn đơn giản như vậy ư?
Địa Tàn các thật không cần khoản tiền còn lại à?
Bởi vì đề phòng âm mưu, hắn còn hạ lệnh cho bốn tên hộ pháp phía sau đi xa xa
canh gác.
Rồi sau đó cẩn thận từng li từng tí bắt giữ Thành ca, thật giống như đi trên đầm
rồng hang hổ vậy.
Cứ như vậy, hai người chậm rãi bay đến một thần điện phân bộ bên trong thành.
Hỏa Linh điện chủ không dám dừng lại một khắc nào, dẫn theo Thành ca bước
lên Linh Văn dịch chuyển.
Trong nháy mắt kế tiếp, hai người trực tiếp xuất hiện ở trụ sở chính của thần
điện Hắc Huyền tộc.
Đến đây, cuối cùng Hỏa Linh điện chủ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Thành ca, người bị hắn chế trụ cũng yên tâm.
Rất nhanh, đại điện chủ Hắc Huyền tộc và một đám điện chủ hộ pháp nghe tin
chạy tới.
Vừa nhìn thấy Khương Thành, rối rít cười lớn.
“Ha ha ha, thiên tài Huyền Văn Tử Kim rơi vào trong tay chúng ta rồi!”
“Đại điện chủ anh minh, tiêu diệt trước hy vọng lớn nhất của Bạch Huyền tộc.”
“Hành động này sẽ tiêu diệt tai họa ngầm cho Hắc Huyền tộc ta, nó sẽ có lợi
cho tương lai!”
Trong mắt bọn họ, tuyệt thế thiên tài của Bạch Huyền tộc, tương lai sớm muộn
sẽ trở thành kẻ địch số một của Hắc Huyền tộc.
Cho nên, lập tức có một vài điện chủ và hộ pháp đòi đánh đòi giết Thành ca.
“Mau giải quyết hắn đi!”
“Đúng đúng đúng, tránh cho đêm dài lắm mộng!”
Lại thấy đại điện chủ Hắc Huyền tộc vuốt râu, nhàn nhạt nói: “Giải quyết thì
chắc chắn là phải giải quyết rồi, có điều người này còn có chút giá trị lợi dụng.”
“Ta đã sai người đưa tin cho Bạch Huyền tộc, nói cho bọn họ biết, Khương
Thành đã rơi vào tay chúng ta rồi!”
“Hả?”
Những điện chủ khác đột nhiên không hiểu nổi.
“Tại sao phải báo cho các nàng biết?”
“Đúng vậy, vậy thì chẳng phải các nàng sẽ đánh đến tận đây sao?”
Đại điện chủ Hắc Huyền liếc bọn họ một cái: “Tầm nhìn các ngươi nông cạn
quá đấy, các ngươi không thấy đây là cơ hội tuyệt vời để làm Bạch Huyền tộc
suy yếu hơn nữa hay sao?”
“Chúng ta và các nàng vốn là cừu địch mà.”
“Cho dù không báo cho các nàng biết thì chẳng phải các nàng vẫn sẽ hoài nghi
Hắc Huyền tộc chúng ta hay sao?
“Thay vì như vậy, chi bằng thông báo rõ ràng, lợi dụng điểm này uy hiếp các
nàng bỏ ra nhiều bảo vật tới chuộc người!”