Kim Vũ Tiên Đế đến từ Tiên Minh, Quy Tàng hiểu rất rõ, trước đây hắn và Phi
Tiên môn là kẻ thù.
Mà lời nói của hắn cũng nhận được rất nhiều sự đồng tình.
Gần đó có rất nhiều Tiên Vương và Chuẩn Đế phụ họa.
“Đúng vậy, nếu không có Khương Thành, Tiên giới vẫn luôn rất tốt, làm sao nó
có thể trở thành hiện trường như bây giờ?”
“Tâm kiếp đúng là con sâu làm rầu nồi canh!”
“Bởi vì một mình hắn, rất nhiều người đã phải ngã xuống nơi này, đúng là
nghiệp chướng quá nặng!”
Chuẩn đế Lăng Tinh của Trảm Tiên Kiếm Phái không thể nghe được nữa.
“Các người nói cái này thì không đúng rồi?”
Hắn đứng dậy, lớn tiếng phản bác: “Chẳng lẽ không phải là các thủ lĩnh của Lục
giới tự tạo nghiệp sao?”
“Nếu như bọn họ không hợp lực để đóng đại trận phong ấn lại, thì Ảnh tộc làm
sao có thể thoát ra được?”
“Các ngươi không lên án những kẻ gây án, mà thay vào đó lại lên án người bị
lừa vào Khư Động là Khương trưởng môn, đây là đạo lý gì vậy?”
Cách Kim Vũ Tiên Đế không xa, Tử Hoa Tiên Đế cũng đến từ Tiên Minh lạnh
lùng nói: “Đó cũng là bởi vì Khương Thành làm việc ác ở khắp nơi trước, hắn
cướp phá Bích Lạc Tâm Cung, phá hủy Thiên Kiếm Cung, ai dám giữ hắn?”
“Các thủ lĩnh cấp cao của Lục giới chỉ là bị buộc phải phản công, mới ra tay
như vậy, điều đó có thể thông cảm được!”
“Ha ha, logic của các người đúng là quá gượng ép!”
La Viễn của Phi Tiên Môn không khỏi tức giận nói: “Năm đó khi Phi Tiên môn
bọn ta bị hai giới Tiên Ma truy sát vô cớ, sao ngươi không ra nói?”
“Thế nào, chỉ có bọn họ được phép làm điều ác, còn Khương chưởng môn thì
không được phép đáp lại sao?”
Sắc mặt Tử Hoa Tiên Đế hơi thay đổi, nhất thời không biết nên trả lời như thế
nào.
Năm đó Phi Tiên môn bị hai giới Tiên Ma truy sát, dù có thế nào thì quả thật là
không thể rửa sạch được.
Ánh mắt của một vị Tiên vương phía sau hắn đảo mắt và đột nhiên nói lớn:
“Những cường giả hàng đầu của Lục giới hiện đang đối đầu với Ảnh tộc ở tiền
tuyến, bây giờ bọn họ là những anh hùng bảo vệ Tiên giới!”
Những người khác hưởng ứng ngay lập tức.
“Đúng vậy, bọn họ là hy vọng cuối cùng của chúng ta!”
“Vu khống họ là trở thành kẻ thù của cả Tiên giới.”
“Theo ta thấy thì Phi Tiên Môn các ngươi chính là gian tế của Ảnh tộc thì có!”
“Các ngươi…”
Nhóm người La Viễn, Đan Thái, Ấn Tuyết Nhi rất tức giận, nhưng Mạc Trần đã
đã thản nhiên ngăn họ lại.
Đối mặt với nhóm tiên nhân đang tạt nước bẩn ở phía đối diện, Mạc Trưởng lão
vuốt râu, cười ha ha nói.
“Nếu như lão phu nhớ không lầm, hơn một trăm triệu năm trước, phía trên Khư
Động chính là một Hỗn Loạn Khư Địa.”
“Vào thời điểm đó, căn bản là không có cần bất cứ đại trận phong ấn nào, không
có nguy hiểm tiềm tàng nào.”
“Nhà tù phía dưới Hỗn Loạn Khư Địa là nơi trấn áp Ảnh tộc.”
“Lão phu xuất thế chưa bao lâu, cũng không biết nhiều về thế giới bên ngoài,
muốn hỏi các vị ở phía bên kia một chút…”
“Hỗn Loạn Khư Địa vốn đang yên đang lành đã đi đâu?”
À cái này?
Trong lòng mọi người đều biết rõ, Hỗn Loạn Khư Địa đã bị đánh sập bởi các
lãnh đạo của hai giới Tiên Ma.
Nếu như không có điều này, thì dù Lục giới có đánh đấu như thế nào đi nữa, thì
Ảnh tộc cũng không thể xuất hiện được.
Theo quan điểm này, thảm họa lớn này thật ra là do hai giới Tiên Ma tự tạo
nghiệp, giờ đây bọn họ đang phải nhận nghiệp quả do mình gây ra.
Còn về Khương Thành, chỉ có thể coi là phần mở đầu cho Đại nạn.
“Dù sao thì Khương Thành cũng là thủ phạm trong chuyện này!”
Bây giờ là do nói không lại nên nhóm người Kim Vũ Tiên Đế chỉ có thể làm
càn làm bậy.
“Nếu không có hắn làm người dẫn đầu, thì phong ấn đại trận cũng sẽ không bị
đóng lại.”
“Đừng nói đến việc hắn nhất định đã chết, ngay cả khi hắn còn sống, có trở lại
thì cũng sẽ là người mà ai cũng có thể giết!”
“Các ngươi nói gì!”
Lâm Ninh đã im lặng hồi lâu rút kiếm ra.
Thanh trường kiếm trong tay nàng tỏa sáng với làn sương mù sâu thẳm, chỉ vào
phía đám người Kim Vũ Tiên Đế ở xa.
“Nếu các nguyền rủa chưởng môn của ta một lần nữa, vậy thì quyết đánh tới
chết với ngươi!”
Hiện tại nàng vẫn là Chuẩn Đế hậu kỳ, mà ở bên trong Thiên Kiếm sơn, nàng đã
lĩnh ngộ được Vĩnh Dạ Kiếm Tâm.
Sức mạnh đột nhiên nhảy vọt, điều này không thể coi thường.
Kim Vũ Tiên Đế từ từ đứng dậy.
Một thân uy áp của Tiên Đế lan rộng ra.
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Hắn dửng dưng nhìn Lâm Ninh ở đối diện, trong mắt hiện lên sự khinh thường
và sát khí.
Hắn ta là Tiên Đế, đối phó với một Chuẩn Đế hậu kỳ như nàng là dư sức.
“Còn có chúng ta!”
Lâm Ninh vừa rút kiếm, những người còn lại của Phi Tiên môn như Kỷ Linh
Hàm, Mạc Trần, La Viễn, Ngụy Miêu đứng dậy.
Tất cả mọi người đều rút vũ khí ra, chỉ về phía đối diện.
Trong những năm này, đây không phải là lần đầu tiên họ gặp phải loại vu khống
này.
Chẳng qua là những lần trước là nói ở sau lưng, lần này thì rõ ràng.
Mà phía đối diện cũng không chịu thua kém.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, thêm năm vị Tiên Đế nữa đứng bên cạnh Kim Vũ
Tiên Đế, bao gồm cả Tử Hoa Tiên Đế.
“Phi Tiên môn các ngươi là môn phái của hắn, cũng chính là bè phái của hắn,
mà các ngươi cũng là một thứ tai họa!”
“Ta cũng đã sớm cảm thấy Phi Tiên Môn các ngươi không vừa mắt.”
“Nên tận dụng cơ hội để tiêu diệt các người!”
“Thật sao?”
Quy Tàng Chuẩn Đế trước giờ luôn hiền lành trên mặt không có biểu cảm, huy
động tiên lực.
Một thanh cổ kiếm lặng lẽ thoát ra khỏi vỏ, ngay sau đó những vị Chuẩn Đế
như Bi Ai, Lăng Tinh, Thanh Vân, Lưu Vân, Thái Thường cũng đi theo.
“Các ngươi muốn đối phó với Phi Tiên môn, không bằng hỏi thanh kiếm trong
tay lão phu trước đã?”
“Vậy thì chiến thôi!”
Lời Kim Vũ Tiên Đế vừa nói xong, vô số kiếm tu sau lưng bọn hắn cũng bay
đến Phi Tiên môn.
Đứng đầu thế mà lại là hai vị Tiên Đế.
Tử Hoa Tiên Đế sửng sốt: “Toái Ngân Tiên Đế, ngươi không có giao tình gì với
tên ma đầu kia, tại sao ngươi lại đứng về phía bên đó?”
Chỉ thấy Toái Ngân Tiên Đế tay cầm kiếm phất bộ râu dài, nghiêm nghị nói:
“Khương Thành tiêu diệt Thiên Kiếm Cung, biến Thiên Kiếm sơn lại thành một
nơi vô chủ.”
“Từ nay về sau, bất kỳ Kiếm tu nào cũng đều có thể tùy ý vào Thiên Kiếm sơn
để cảm ngộ kiếm tâm.”
“Trong thiên hạ này, mọi kiếm tu đều phải nhớ ơn hắn!”
“Trước đây bản Đế cũng cảm thấy ghê tởm với phong cách làm bậy của hắn…”
“Nhưng kiếm tu bọn ta từ trước đến nay luôn là người yêu ghét rõ ràng.”
“n tình mở ra Thiên Kiếm sơn này, bản đế không thể nào xem như không biết.”
“Chính xác!”
Những kiếm tu này che khuất một khung trời rộng lớn đột nhiên đồng lòng lên
tiếng vang dội như dời non lấp biến, vô số thanh kiếm ra khỏi vỏ bọc.
Kim Vũ Tiên Đế rất tức giận, nhưng hắn thực sự không dám ra tay.
Kiếm tu nắm giữ kiếm tim, sức chiến đấu thường cao hơn hầu hết các tiên nhân
cùng cấp.
Mặc dù hắn ta là Tiên Đế, nhưng hàng chục tên Chuẩn Đế như vậy cũng đã đủ
để bắt hắn.
Bên cạnh đó, phía bên kia còn có hai vị Tiên Đế.
Mặc dù có nhiều người đứng về phía họ hơn, nhưng nếu thật sự đánh nhau, rất
khó để có thể phân chia thắng bại.
“Hừ!”
“Các ngươi đều điên rồi, cứ tiếp tục u mê không hiểu chuyện đi!”
Tử Hoa Tiên Đế nghiến răng: “Đừng quên bây giờ chúng ta vẫn có kẻ thù chung
- Ảnh tộc!”
“Nếu không phải vì tình hình chung, bản để nhất định đã nỗi trận lôi đình rồi!”
Bọn họ kinh sợ rồi, sau khi tìm được một bước thang để bước xuống, hậm hực
cất vũ khí và ngậm miệng lại.
Trong lòng càng cảm thấy Phi Tiên môn chướng mắt.
Trung tâm bão táp tạm thời biến mất, mọi người ngồi lại.
Nhóm người Quy Tàng cau mày.
“Haizz, không biết Khương chưởng môn có quay lại được không.”
Thanh Vân Chuẩn Đế thở dài: “Khó quá!”
“Hắn bị lưu đày vào Khư Động, đó là nơi sinh của Ảnh tộc, không nghĩ cũng
biết…”
Kỷ Linh Hàm được bao quanh bởi các đệ tử của Phi Tiên môn như các ngôi sao
tập trung quanh mặt trăng lắc đầu.
“Khương chưởng môn sẽ ổn thôi!”
“Ta tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ quay lại trước mặt ta một cách kỳ diệu.”
Nàng nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đầy sao ngoại trừ sự kiên định, còn mang
theo vô vàn mong đợi.
“Chờ đến ngày đó, Ảnh tộc sẽ bị hắn đánh bại mộ cách dễ dàng.”
Ở phía xa, nhiều người tỏ ra bất bình.
Nhưng sau cùng lại không nói gì nữa.