Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 704




Sau khi công khai “tuyên bố” đoạn tuyệt với Lý Tuấn Lãng, Khương Thành

cũng âm thầm quyết định, sau này sẽ không dùng cái thân phận ở tà mà dị giới

kia nữa.

Vì nó đã không cần thiết nữa.

Hắn bây giờ đã là Đế Huyền ngũ trọng.

Huyền phách Thiên giai Thượng phẩm, trong đó chứa đựng thứ năng lực mạnh

mẽ bí ẩn vượt xa những tu sĩ cùng bậc khác.

Huống chi còn có thêm 1000 huyền văn nữa.

Với huyền lực dồi dào trong cơ thể, hắn không hề thua kém bất kì ai.

Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể sử dụng huyền lực thâm hậu của mình để chiến

đấu.

Cùng lúc đó, hắn đã nắm chắc kiếm tâm, cũng có thể múa ra kiếm pháp.

Trông thấy hắn rút kiếm, vẻ mặt Chung Thác cực kì khó tin.

“Ngươi?”

“Ngươi thực sự muốn khiêu chiến với ta sao?”

Hắn liếc nhìn Thành Ca một cái, đánh giá trên dưới trái phải, trong mắt hắn chứ

đựng khinh miệt coi thường không thèm che giấu.

“Nếu như là Lý Tuấn Lãng thì cũng xem như có thể khiến ta nghiêm túc chiến

đấu.”

“Nhưng với kẻ như ngươi, ta cũng không hiểu ngươi lấy can đảm ở đâu ra.”

Hắn chậm rãi ngồi dậy, tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu.

“Chẳng nhẽ ngươi tự cho rằng tư chất của bản thân rất xuất chúng chăng?”

“Cũng đúng, nhanh như thế có thể đột phá lên Đế Huyền ngũ trọng, rất xuất sắc,

vượt qua cả tốc độ tăng tiến của ta năm đó.”

“Chỉ đáng tiếc rằng, ngươi lại ở cùng thời đại với ta.”

“Ngươi rốt cuộc cũng chỉ là cái bóng của ta mà thôi…”

Còn chưa dứt lời, ngón tay hắn đột nhiên búng về phía trước một cái.

Trong chớp mắt, ước chừng mười lăm đạo huyền văn được trợ lực phóng ra,

huyền thuật thâm thuý tối cao nhanh chóng nở rộ giữa đại điện.

Vây hãm Thành Ca ở bên trong.

Mặc dù Chung Thác khinh địch nhưng vẫn luôn lựa chọn thời cơ lẫn phương

thức chiến đấu hữu dụng nhất.

Chẳng cần biết thực lực của đối phương hơn hay kém hắn, chỉ cần tìm được sơ

hở, hắn sẽ tận dụng cơ hội đánh lén.

Cũng chẳng để ý nên hay không nên.

Mười lăm đạo huyền văn thất trọng tranh nhau khoe sắc, chúng bị khống chế

tạo thành một không gian eo hẹp, cùng lúc bộc phá.

Sức mạnh này cũng đủ để huỷ thiên diệt địa nhưng lại không đủ để diệt Thành

Ca.

Ca nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp dùng kiếm bổ ra ngoài.

Ngũ Hành Kiếm tâm mang theo năm mươi đạo huyền văn xông thẳng ra ngoài.

Trong chớp mắt đã phá tan mười lăm đạo huyền văn thành từng mảnh, bay tán

loạn.

Thanh trường kiếm xẹt qua, ngay lập tức, vô số tiểu thế giới ngũ hành trên bầu

trời sụp đổ.

Giờ khắc này, tất cả người ở huyền giới đều thất kinh.

Bọn họ không nhìn thấy Đế tôn cung nữa rồi.

Cung điện to lớn nguy nga tráng lệ kia đã bị một kiếm này phá thành từng

mảnh.

Cùng lúc đó, kẻ vẫn luôn dương dương tự đắc như Chung Thác cuối cùng cũng

đứng ngồi không yên nữa.

Hắn không thể không đứng dậy, rút kiếm ngăn chặn sự tàn phá của Ngũ Hành

Kiếm tâm.

“Sao ngươi… Sao ngươi có thể…?”

Hắn còn chưa nói xong thì xung quanh hắn đã bị vây bởi tứ tình kiếm tâm và

nhật nguyệt tinh.

Hắn nhanh chóng múa kiếm phản kháng.

Bùm bùm bùm!

Cuộc chiến ngày càng mãnh liệt khiến bầu trời huyền giới cũng lấp loé lúc sáng

lúc tối.

Trường Minh Vĩnh Dạ một lần nữa khiến thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng.

Mọi người đều ngửa đầu lên xem màn hiếm gặp kia, trong ánh mắt chất chứa

say mê nhưng cũng nảy sinh sợ hãi theo bản năng.

Đối với bọn họ mà nới, cảnh này đã không còn là trận chiến đấu thông thường

nữa rồi.

Bọn họ giống như một ngưởi đám phàm ngửa đầu ngưỡng mộ xem trận chiến

đấu giữa hai vị thần vậy.

“Sao lại chiến đấu rồi?”

“Người khiêu chiến với Đế tôn là ai vậy?”

“Đó là… Khương Thành.”

Ẩn ẩn hiện hiện trong không trung, bọn hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng

dáng quen thuộc.

“Đúng vậy, là Khương hiền giả.”

Mấy vị điện chủ của Bạch Huyền tộc sợ hãi kêu lên.

Tiếng hô ầm ĩ ẩn chứa sự kinh ngạc cùng vui mừng.

“Đúng là Khương đại hiền giả rồi!”

“Trời ơi, sao hắn lại mạnh như vậy?”

“Hoá ra hắn còn có thể dùng được tuyệt chiêu của Lý Tuấn Lãng tiền bối?”

Mặc dù bọn họ không hiểu kiếm tâm, nhưng nhìn bên ngoài của Nhật Nguyệt

Tinh và Trường Minh Vĩnh Dạ, bọn hắn có thể hiểu đây là một chiêu thức cực

kì đáng sợ.

Chỉ có điều, tản ra lại là khí tức của Huyền lực.

Chứ không phải thứ tiên lực xa lạ của Lý Tuấn Lãng.

“Hoá ra hắn mạnh mẽ đến như vậy?”

Vẻ mặt của đám người Kim Bột và Ngân trí dại ra, lẩm bẩm tự nói.

“Chẳng trách hắn không thèm quỳ…”

“Liệu hắn có thắng được không?”

Trong lúc này, vấn đề ấy vẫn luôn quanh quẩn trong lòng mỗi người.

Tất nhiên, bọn hắn hi vọng rằng Khương hiền giả có thể giành chiến thắng.

Dù sao hắn cũng là người bình thường, cũng sẽ không động tí là đòi diệt thế.

“Cũng khó lắm!”

Ở một góc đằng xa cũng có rất nhiều tà ma dị giới đang ngước mắt nhìn chăm

chú vào trận chiến trên không trung.

Đại Diễn tiên đế thở dài một hơi rồi nói: “Chung Thác đã được thế giới này

công nhận, năng lực của hắn sớm đã không còn gói gọn trong Huyền văn và

Huyền lực nữa rồi.”

“Đúng vậy, nếu như vẫn chiến đấu theo phương thức lúc trước, Khương Thành

cũng có phần thắng.”

Thương La ma đế híp mắt, hắn đang cố che giấu đi những kích động trong lòng.

Bời vì có nằm mơ hắn cũng không bao giờ ngờ được sẽ có ngày hắn nói ra mấy

câu như vậy.

Lúc trước người hắn vẫn luôn coi trọng là Lý Tuấn Lãng, chứ không phải

Khương Thành.

“Thật không ngờ đến, kẻ này lại mãnh mẽ như vậy.”

“Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Lý Tuấn Lãng lựa chọn đi theo hắn.”

Những Chuẩn Đế khác không khỏi gật đầu đồng ý.

“Nhưng đáng tiếc rằng hắn lại đang chiến đấu ở một thế giới do kẻ khác làm

chủ…”

“Muốn giành được chiến thắng cũng là điều không thể…”

Trong khi Đại Diễn Tiên Đế đưa ra kết luận này, trường kiếm của Chung Thác

tả xung hữu đột, trong phạm vi gây sát thương đã phát ra hai đại kiếm tâm

quang ám.

Mà lúc này, hắn vẫn bình an vô sự.

“Ngươi nghĩ rằng chỉ có vậy đã có thể thắng được ta sao?”

Thể lực của bản thân hắn đã vượt qua những Đế Huyền cửu trọng khác.

Mà sau khi tu luyện ngân huyền và hắc huyền xong, hắn đã sử dụng thành thục

đến ba mươi loại huyền văn.

Hơn nữa hắn cũng đã thành thạo cảnh giới cao hơn Khương Thành.

Mãi cho đến khi hắn bị Sinh Diệt kiếm tâm bao vây.

Thế cục cân bằng vốn có giữa hai người cuối cùng cũng xuất hiện rạn nứt.

Kiếm tâm ngang tàng được chi phối, không ngừng tìm kiếm sinh khí cho mình

đồng thời không ngừng triệt tiêu sinh khí của đối phương, lúc này, Chung Thác

đã dần dần không chống đỡ được nữa.

Cho dù có được ưu thế về Huyền lực, nhưng yếu điểm của hai mươi đạo huyền

văn cuối cùng cũng lộ tẩy.

Oanh!

Thân thể của Chung Thác nặng nề nện xuống mặt đất.

Bùm!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, nhưng vết nứt từ trên cao xuống mặt đất cũng điên

cuồng lan ra.

Khương Thành bổ một kiếm thật mạnh xuống!

Chung Thác – kẻ bị đánh nện xuống mặt đất đang thay đổi vị trí vô số lần dưới

sự bổ trợ của các Huyền văn trong không trung, nhưng dù thế nào cũng không

thể tránh khỏi kiếm của hắn.

Phập!

Máu tươi bắn tung toé!

Máu tươi mà vàng tươi sáng rực rỡ, tan vào trong không trung, cuối cùng trở

thành những hạt mưa rơi trở về mặt đất.

Ngay sau đó, trên vùng đất mênh mông lập tức xuất hiện hồ nước và đại dương

rộng lớn.

Mà Chung Thác một lần nữa được đưa lên trời cao.

Lúc này, vết thương của hắn cũng ngày càng nghiêm trọng.

Nhân khi hắn bệnh thì lấy mạng hắn, Khương chưởng môn mỗi khi khai chiến

đều mang theo cách suy nghĩ như vậy.

Nhưng đúng lúc này, chiêu pháp mà hắn tung ra lại chém vào khoảng không.

Mà Chung Thác lại biến mất ngay dưới tầm mắt hắn.

Giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Hắn tạm ngừng tấn công, nhìn quanh thật cẩn thận tìm kiếm Chung Thác.

Rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện ra manh mối.

Mà lúc này, thân hình của Chung Thác cũng dần dần xuất hiện trong khoảng

không.

Bộ dạng của hắn trông có chút chật vật tiều tuỵ nhưng trong ánh mắt vẫn luôn

mạng trạng thái, tư thế của kẻ thống trị.

“Ngươi có thể ép ta đến bước này.”

“Xem ra không thể chơi đùa với ngươi nữa rồi.”