Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 713




Sau khi trận “Đại Chiến” kinh hoàng này vừa kết thúc, hiệu ứng đặc biệt lại lần

nữa xuất hiện trên bầu trời sâu thẳm.

Đây là sự chúc mừng của căn nguyên thế giới.

Trận chiến này đã giúp đỡ hắn quá nhiều.

Sau cuộc chiến chết chóc của những Ảnh tộc kia, tất cả quy tắc thiên địa bị

chiếm đoạt trong những năm trước đó đều được khôi phục trở lại.

Rất nhiều mảnh đất trống của Huyền Giới một lần nữa lại quay về với hình dáng

hừng hực sức sống.

Còn tất cả tộc nhân của bốn tộc cũng vang lên tiếng hoan hô như sấm động.

“Thật tốt quá!”

“Ha ha ha, chuyện này đúng là đại thắng xưa nay chưa từng có!”

“Vừa mới xử lý được bao nhiêu Ảnh tộc, có ai đếm được số lượng không?”

“Mẹ kiếp, sao có thể đếm được, thậm chí ta còn nghi ngờ rằng có phải Ảnh tộc

đã bị giết hết rồi không.”

“Dù sao thì chỉ riêng ảnh tộc thất giai, chắc cũng không dưới hai mươi tên!”

“Cuối cùng Huyền Giới chúng ta cũng có thể bình yên…”

“May mà có Khương Hiền Giả!”

“Không sai không sai, hoàn toàn là nhờ vào Khương Hiền Giả, hắn chính là do

trời cao phái tới để cứu vớt Huyền Giới!”

“Chung Thác so với hắn thì quả thật là vô cùng thê thảm.”

Đại điện chủ của bốn tộc cùng một đám cao thủ của Đế Huyền Cảnh tất cả đều

vây quanh lại đây.

Trước đây bọn họ tôn Thành Ca là Khương Hiền Giả, bởi vì hắn đánh chết

Chung Thác, có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, là khởi nguồn của sự kính

trọng.

Nhưng mà hiện tại, bọn họ đã bắt đầu đối đãi với hắn như một thần linh.

“Khương Hiền Giả, đa tạ ngươi ra tay!”

“Cả ngàn tỷ sinh linh của Huyền Giới đều sẽ cảm kích ngươi…”

“Không hổ là người lọt vào mắt xanh của thần và căn nguyên.”

“Ha ha ha, nhất định Khương Hiền Giả cũng là thần linh!”

Thành Ca yên tâm thoải mái tiếp nhận những lời tâng bốc của bọn họ, dù sao Ca

ta cũng thích được nghe như vậy.

Hắn không thể không khâm phục chính mình cũng sáng suốt.

Cuối cùng thì bây giờ cũng không ai còn để ý đến cái tên Lý Tuấn Lãng này

nữa.

Điều mà mọi người ghi nhớ, tất cả đều là Khương Thành!

Không còn cách nào cả, bất kể là trong trận chiến với Chung Thác ấy, hay là

trận chiến hôm nay, trình độ chấn động cũng đều bỏ xa Lý Tuấn Lãng và những

chiến tích của hắn ta.

Hắn nhếch mép đến sắp bay lên, còn chắp tay: “Khiêm tốn một chút, ta chỉ làm

một chút việc bé nhỏ không đáng kể công mà thôi.”

Vì thế mọi người lại khen càng ngày càng nhiều hơn.

“Nhìn xem, cái gì gọi là khiêm tốn?”

“Nhìn xem cao nhân chân chính là như thế nào, khí phách này…”

“Đối với Khương Hiền Giả mà nói, là công sức bé nhỏ không đáng kể, nhưng

đối với chúng ta mà nói chính là thay đổi vận mệnh!”

Khi mọi người ở đây đang cùng nhau vui vẻ và nịnh bợ hắn, ở xa xa bên ngoài

bỗng nhiên xôn xao.

Ngay sau đó, Thương La Ma Đế và Đại Diễn Tiên Đế lâu ngày không gặp lại

đưa mấy trăm vị tiên ma xuất hiện ở nơi này.

“Tà ma dị giới!”

“Hừ, các ngươi còn dám xuất hiện?”

Kim Bột và đám người Ngân Trí đối mặt với Ảnh tộc thực sự nhút nhát, nhưng

đối mặt với bọn họ, cũng không có gì phải sợ.

Cao thủ của bốn tộc dường như là đồng thời rút ra huyền khí, sử dụng huyền

văn.

“Khương Hiền Giả, mời ngài hạ lệnh, bọn ta lúc này đang muốn giết ma!”

“Một lần san bằng tất cả tai họa ngầm của Huyền Giới, ngay tại hôm nay!”

Huyền La Ma Đế và Đại Diễn Tiên Đế vội vàng thu hồi Tiên Khí, tỏ vẻ bản

thân mình cũng không có ác ý.

“Chư vị khoan đã!”

“Chẳng lẽ các ngươi không tò mò muốn biết Bạch Vô Khải, Kim Khao, Ninh

Chi Lâm, Mục Vi những người này đã đi đâu sao?”

Vốn là cao thủ của bốn tộc còn muốn đánh giết, ngay lập tức sắc mặt đã thay

đổi.

Kim Bột đặt câu hỏi không ngừng: “Kim Khao tiền bối? Hắn vậy mà vẫn còn

sống sao? Năm đó không phải hắn bị Chung Thác giết chết rồi sao? Sao có thể

còn sống? Hắn đang ở đâu?”

Mặt hắn vô cùng vội vàng, vẻ mặt tràn ngập sự vui mừng, thậm chí suýt nữa đã

nắm lấy vai của Đại Diễn Tiên Đế để tra hỏi.

Hốc mắt của Ngân Trí Ngân Huyền tộc càng đỏ lên: “Thầy Ninh Chi Lâm của

ta đang ở đâu, chỉ cần các ngươi nói ra, Ngân Huyền tộc chúng ta và các ngươi

sẽ xóa bỏ toàn bộ ân oán, từ đây nước sông không phạm nước giếng!”

Ở bên Hắc Huyền tộc kia, Hắc Nhạc cũng khẩn trương giống như vậy: “Mục vi

đại điện chủ đã mất tích ba trăm triệu năm, chúng ta vẫn luôn không tin hắn đã

chết, nhờ trời thương, cuối cùng hôm nay cũng biết được tin tức của hắn.”

Mà Tân Linh Thân Lương Bạch La Chân và người của Ngân Huyền tộc, cũng

liên tục hỏi thăm tung tích của Bạch Vô Khải.

Bản thân mấy người này đều có địa vị rất đặc biệt ở trong các tộc.

Tầm quan trọng của Mục Vi, Kim Khao, Ninh Chi Lâm ở trong ba tộc vàng bạc

hắc cũng gần giống như Bạch Vô Khải ở Bạch Huyền tộc vậy.

Đều là những người tài năng ngút trời, mỗi người họ đều có vai trò hình thành

và phát triển được hệ thống tu luyện, đưa tới những lợi ích vô cùng quan trọng.

Mặc dù đã biến mất nhiều năm như vậy, nhưng tên của bọn họ vẫn còn được ca

tụng ở các tộc.

Có thể coi như là, mấy người này từ trước giờ chính là vị diện chi tử khí vận

thâm hậu.

Chỉ là cuối cùng khí vận không cao bằng Chung Thác, trong quá trình nổi lên

của Chung Thác, đã trở thành bàn đạp.

Chung Thác cũng không phải là đèn cạn dầu.

Vì nghiên cứu hệ thống tu luyện của Tiên giới bên kia, thậm chí hắn còn không

tiếc lấy “tà ma dị giới” làm thử nghiệm.

Có thể tưởng tượng được kết cục của tiền bối Huyền tộc khi mất tích.

Còn như mấy người này, chắc là đều may mắn trốn thoát được.

Ngay cả Khương chưởng môn cũng không khỏi vui mừng quá đỗi.

Vội vàng hỏi ngay: “Cô Nguyệt Tâm Cơ ở đâu? Nàng còn sống chứ?”

Hắn lúc trước chủ động tiến vào Khư động, mục đích lớn nhất chính là để tìm

được Lam Đề mà.

Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn một cái, âm thầm thắc mắc.

Vì sao hắn lại để ý tới một nữ nhân dị giới đến như vậy?

Cô Nguyệt Tâm Cơ thực sự rất lợi hại, nhưng nếu so với hắn, vị trí cấp bậc vẫn

là thấp hơn rất nhiều mà?

Dù như thế nào thì hai người này dường như là không giống đã từng gặp nhau.

Thấy hắn cũng có hứng thú như vậy, Đại Diễn Tiên Đế vội vàng gật đầu: “Nếu

không có gì bất ngờ xảy ra, Cô Nguyệt Tâm Cơ và Thương Hư đại đế, chắc là

cũng ở cùng nhau.”

“Vậy bọn họ đang ở đâu?”

“Đúng vậy, mau nói đi!”

“Chỉ cần nói ra tung tích của bọn họ, chuyện trước kia coi như bỏ qua!”

Mọi người ở dưới thúc giục tới tấp, Thương La Ma Đế mới thở dài nói: “Lúc

trước vì chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Chung Thác, bọn họ chắc hẳn đã trốn

vào trong vết nứt.”

“Vết nứt?”

“Đó là cái gì?”

“Tại sao ta chưa từng nghe nói?”

Tất cả mọi người ở đây đều đang cảm thấy nghi ngờ.

“Thật ra các ngươi đều biết nơi đó.”

Đại Diễn Tiên Đế giải thích: “Vết nứt là một khoảng trống ở giữa tầng thứ sáu

và tầng thứ bảy, ở đó vô cùng nguy hiểm, chỉ hơi lơ là một chút là mạng sống có

thể sẽ bị tiêu tan.”

“Nhưng mà cũng vì nguyên nhân này mà bọn họ đã tránh được khỏi sự truy

đuổi của Chung Thác.”

“Khe nở ở giữa tầng sáu và tầng bảy?”

Sắc mặt của đám người Kim Bột và Ngân Trí lại thay đổi lần nữa, bọn họ suy

nghĩ.

“Đó không phải là tiền tuyến của chúng ta trong cuộc đại chiến với ảnh tộc vào

thời kỳ thượng cổ sao?”

“Nơi đó có vô số khoảng trống, có vài chỗ còn có không khí rất hỗn loạn, tiếp

xúc gần là chết, còn nơi đâu có thể hình dung ra hai chữ nguy hiểm nữa?”

Đại Diễn Tiên Đế gật đầu nói: “Không sai, chính là nơi đó.”

“Khoảng trống kia ở sâu bên trong vết nứt, thậm chí có thể coi là tách biệt khỏi

thế giới này, đó là khu vực mà Chung Thác cũng rất khó để đi sâu vào, vô cùng

nguy hiểm.”

“Hơn nữa các ngươi cũng đừng quá vui mừng, người đi vào khoảng trống đó,

đến nay vẫn chưa có ai trở về được.”

Này…

Mới vừa rồi mọi người còn vui mừng khôn xiết vậy mà giờ đã trở nên trầm

lặng.

Trong lòng bọn họ cũng thầm muốn xông vào vết nứt kia, nhưng ngay cả mấy

vị tiền bối mạnh hơn bọn họ cũng chưa thể quay về, tự mình đi vào chẳng phải

cho không sao?

“Hay là để ta đi.”

Cuối cùng, Thành ca đứng dậy

“Bất kể bên kia là cái gì, ta cũng sẽ mang bọn họ quay về.”

Hắn nhìn xa xa về ranh giới với tầng sáu tầng bảy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc

hiếm thấy