Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 718




Nếu như Bạch La Chân nhìn thấy cảnh này thì cũng không biết sẽ có cảm giác

gì.

Dù sao thì vị tổ sư gia Bạch Vô Khải này vẫn có địa vị cao quý ở trong lòng bọn

họ.

“Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy hả?”

Sắc mặt Bạch Vô Khải hơi trầm xuống.

Sở dĩ hắn vẫn giữ thái độ lịch sự với Khương Thành chỉ vì hắn là bạn trai của

một người mạnh ngang hàng là Cô Nguyệt Tâm Cơ.

Nói trắng ra là nể mặt Cô Nguyệt tâm Cơ.

Còn như bản thân Khương Thành thì bọn họ còn không coi ra gì, ít nhất cũng

chưa coi là ngang hàng.

Ngươi lại còn che chở cho bọn ta?

Người nghĩ ngươi là ai?

Đám người Kim Khao, Lâm Chi Ninh, Mục Vi đằng sau hắn đều lộ ra sắc mặt

không vui.

“Bọn ta còn cần ngươi che chở sao?”

Mà các Tiên Ma khác thì đều âm thầm lắc đầu.

Với tư cách là Tiên nhân của Tiên giới, lên đây làm thân cùng với người Huyền

tộc, cũng thật là bẽ mặt.

Thư Bạch Vi lại càng không nói nên lời.

Người này ở trước mặt mình mở miệng ba hoa nói dóc thì cũng thôi đi.

Lại chạy đến trước mặt tứ đại Huyền tộc miệng tiếp tục nói đầy lời xằng bậy,

như thế này là không biết chữ chết viết như thế nào sao?

Kim Khao của Kim Huyền tộc thậm chí còn đứng ra, vẻ mặt đầy lạnh lùng

khinh bỉ nói: “Phiền ngươi khi nói thì chú ý một chút, tộc ta không tồn tại đại

hiền giả gì đó bao giờ cả!”

“Từ trước đến nay vẫn luôn là Đại điện chủ đứng đầu!”

“Huống chi một tà ma dị giới như ngươi thì làm sao mà lôi kéo được quan hệ

với tộc ta? Gián điệp sao?”

Thành Ca cũng lười giải thích với bọn họ.

Trực tiếp cười, xua tay một cái: “Được thôi, đây là do các bản thân các ngươi

không cần che chở, sau này đừng có mà trách ta.”

Sau đó hắn nghiêm mặt, nghiêm nghị nói với mọi người: “Các ngươi ở đây chắc

là không có thù địch gì với Cô Nguyệt Tâm Cơ đâu nhỉ, nếu như mà có thì tốt

nhất thu lại một chút.”

“n oán lúc trước ta cũng không tính toán nữa, còn sau này ai mà làm kẻ thù của

nàng nữa thì có lẽ sẽ bị ta không nhịn được mà đánh chết.”

Đối với hắn mà nói, câu nói này là điều đương nhiên.

Cũng không thể để sau này nhìn thấy có người đối phó với “Lam Đề” mà mình

vẫn cứ thờ ơ đúng không?

Cảnh cáo những người này trước cũng coi như tránh được rắc rối không đáng

có.

Nhưng khi vừa nói ra lời này, không khí hiện trường vốn còn sôi nổi lập tức trở

nên im ắng.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều trầm xuống.

Thư Bạch Vi bên cạnh lại lấy tay che mặt, không biết nên nói gì cho phải.

Nàng đã từng gặp người ngông cuồng nhưng chưa gặp người nào điên cuồng

như vậy.

Ngươi biết những người trước mặt ngươi là ai không?

Không phải là tổ sư đại lão của các tộc Huyền giới mà chính là Ma đế, Chuẩn

đế của Tiên giới.

Nếu như không có Chung Thác vậy người thống trị hiện tại của Huyền giới hiện

tại chắc là bọn họ.

Ngươi lại dám nói lời đe dọa uy hiếp như thế này trước mặt bọn họ?

Thù hận của mấy vị cao thủ Huyền tộc bên này với Thư Bạch Vi không sâu,

nghe thấy lời nói như vậy chẳng qua là sắc mặt không vui.

Mà biểu cảm của những Tiên Ma đến từ Tiên giới kia lại có hơi nghiền ngẫm.

Đặc biệt là người trước đây lệ thuộc vào Tiên Minh và Thánh Điện đã sớm có

nút thắt với Cô Nguyệt Tâm Cơ, lại lộ ra ý định giết người.

“Rơi xuống nơi này, buông xuống ân oán cũng chỉ là tạm thời bị buộc.”

Một vị Chuẩn đế hậu kỳ của Ma giới bay đến trước mặt Khương Thành lạnh

lùng đánh giá hắn một cái.

“Ngươi là cái thá gì, quản trên đầu bọn ta à?”

“Ngươi tưởng thật sự ra ngoài rồi thì bọn ta sẽ bỏ qua cho người có liên quan

với nàng sao?”

“Nếu ngươi đã là bạn trai của nàng thì đến lúc đó ngay cả ngươi cũng đừng

hòng trốn thoát!”

Trong lúc hắn đang nói, mấy tên Tiên Ma khác khoanh hai tay ôm ngực nhìn

Thành Ca, cũng không ngừng giễu cợt, đầy mỉa mai và ác ý.

Thành Ca cười một tiếng.

“Oan gia nên giải chứ không nên kết, xem ra các ngươi không định buông bỏ

thù hận rồi?”

“Buông bỏ thù hận?”

Tên Chuẩn đế hậu kỳ kia cười lạnh một tiếng.

“Ngươi nghĩ người phụ nữ này vì sao lại phải sống một mình mãi?”

“Cũng bởi vì không dám qua lại quá gần với bọn ta.”

“Ngươi lại còn dám cảnh cáo bọn ta?”

Thư Bạch Vi bên cạnh cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, chủ động đứng ra và

ngăn Thành Ca ở phía sau lưng.

“Được rồi, thù hận của chúng ta không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không

phải bạn trai của ta!”

Nàng bị Thành Ca chọc giận khủng khiếp, định đùa hắn một vố, nhưng còn

chưa muốn kéo hắn vào vòng xoáy.

Chỉ đáng tiếc, Thành Ca không nhận phần ân tình này.

“Ngươi sao lại có thể nói như vậy được?”

Hắn không vui kéo Cô Nguyệt Tâm Cơ lại về phía sau, chân thành nói: “Lúc

trước chúng ta đã cùng nhau đối mặt với kẻ thù biết bao nhiêu lần, cùng chung

hoạn nạn sống chết không rời biết bao nhiêu lần? ”

“Đã đến giờ phút quan trọng này rồi, ngươi phải tin tưởng ta giống như trước

đây vậy!”

“Ngươi!”

Thư Bạch Vi bị hắn chỉnh cho không biết nên phàn nàn như thế nào nữa.

Hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu, nhiều lần đối mặt với kẻ thù ở đâu ra?

Cùng chung hoạn nạn ở đâu ra?

Ngươi thật đúng là bịa nghiện luôn rồi à?

Cũng không biết nhìn thử xem đây là nơi nào?

“Bản thân ngươi muốn tìm cái chết, ta mặc kệ ngươi!” Nàng dậm chân thật

mạnh.

Dáng vẻ tên Chuẩn đế đối diện kia càng ra vẻ đùa cợt.

“Ngươi muốn ra mặt cho người phụ nữ của mình, nhưng ngay cả bản thân nàng

cũng không tin tưởng vào ngươi.”

“Với chút thực lực này của ngươi thì ngươi có thể làm gì hả?”

Mấy người đằng sau kia bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha ha…”

Thành Ca thở dài: “Ta là vì muốn tốt cho các ngươi đấy.”

Vốn dĩ hắn cảm thấy là ở đây chỉ có hơn hai mươi người, lại giết một nhóm nữa

thì cũng vắng vẻ quá rồi.

Chuẩn đế hậu kỳ ở đối diện vừa rút kiếm của mình ra vừa nói bậy: “Xem ra

không giết chết ngươi cũng không được rồi, đúng thật là quá xem trọng bản

thân mình rồi…”

Lời nói của hắn còn chưa dứt, kiếm cũng chưa rút ra hết mà Thành Ca đã ra tay

rồi.

Bộp!

Một bạt tay giáng xuống phía dưới.

Sức mạnh của năm mươi Huyền Văn chợt lóe rồi biến mất.

Ngay sau đó, một bóng người bay ra ngoài.

Nhưng bởi vì ở đây là khu vực Trống, hoàn toàn không có lực quy tắc vì vậy

cũng không có hiệu ứng bắn tung tóe từng mảng lớn.

Cũng không gây ra thiệt hại lớn cho nơi này.

Nhìn giống như một cái tát bình thường.

Chẳng qua là, tên Chuẩn đế hậu kỳ bị tát trúng kia đã chết mà thôi.

Trong khoảnh khắc bị tát trúng, tổn thương vật lý không lớn lắm.

Một tên Chuẩn đế hậu kỳ không đến nỗi chết vì một cái bạt tai.

Chủ yếu là sức mạnh năm mươi Huyền Văn kia trực tiếp hủy diệt toàn bộ cơ hội

sống sót của hắn, phá hủy hết sạch tất cả mọi thứ bên trong cơ thể của hắn.

Khiến hắn trải nghiệm quá trình bị hủy diệt vô số lần trong một phạm vi nhỏ và

thời gian ngắn.

Cho nên chết một cách dứt khoát, không nói được tiếng nào chứ đừng nói tới

việc phản kháng.

Bỗng nhiên toàn bộ đều yên tĩnh lại.

Thật sự là bị một cái tát đánh chết rồi?

Làm thế nào mà có thể chứ?

Vốn mấy vị cao thủ Huyền tộc còn không cho là đúng, toàn bộ đều híp mắt lại

nhìn gắt gao về phía Khương chưởng môn.

Còn phía sau đám Tiên Ma kia, Thương Hư Đại đế đến từ Linh giới cũng không

khỏi lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Hắn và đám người này không có giao tình gì, vốn chỉ có tâm thái kẻ ngoài đứng

xem chứ không để ý mấy.

Nhưng một bạt tay mới vừa nãy của Khương Thành, âm thầm làm hắn cảm giác

được sự bất thường cực độ.

Còn như Thư Bạch Vi đằng sau Khương Thành lại hết sức kinh ngạc.

Nàng có thể nhìn ra cảnh giới bên ngoài của Khương Thành, tu vi Tiên lực vẫn

là Chuẩn đế, không hề mạnh hơn người đối diện kia.

Tu vi Huyền lực ở Đế Huyền Thất trọng, người đối diện kia cũng là Đế Huyền

Thất trọng.

Vốn dĩ nàng cho rằng hai người thực lực tương đương nhau.

Quả thực không ngờ rằng, chỉ một bạt tai của người này mã đã quật chết đối

phương.

Chuyện này sao có thể làm được?

Những người khác đến từ Thánh điện cũng không có cách nào giữ nổi bình tĩnh

nữa rồi.

Mấy người vội vàng kiểm tra tình trạng của người chết, chợt giận dữ vây lại.

“Giết chết hắn!”

“Giết chết hắn đi!”

Kẻ cầm đầu là một tên Ma đế, cũng xuất thân từ Thánh điện.

“Ngươi thật to gan, lại dám giết chết người của bọn ta ở nơi này…”

Thành Ca cũng lười nói rồi.

Cái nên nói thì lúc trước cũng đã nói rồi, bây giờ những chuyện còn lại đều

dùng kiếm để giải quyết.

Hắn trực tiếp rút kiếm bổ tới.