Trong khoảnh khắc đôi tay chạm đến quả cầu đen đó, nàng lập tức cảm nhận
được phân hồn của bản thân.
Hòa quyện vào nhau, hoàn toàn tự nhiên.
Triệu hồi một cách nhẹ nhàng, phân hồn đó đã trở về trong cơ thể của nàng.
Phần thiếu mất được bù đầy đủ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được bản thân lại
một lần nữa trở nên hoàn chỉnh.
Vậy mà nàng lúc đó, lại căn bản không kịp vui mừng và cảm động.
Vẫn là kinh ngạc và mơ màng nhiều hơn.
Quả nhiên là thật…
Hắn thật sự đem phân hồn của mình trở về rồi?
Trước đây Thành Ca nói muốn giúp nàng lấy trở về, nàng chỉ xem việc này như
là thiêu thân lao đầu vào lửa, là một việc không biết tự lượng sức.
Nào có ngờ rằng, vậy mà lại thành công.
“Đây… đây thật sự là phân hồn ư!”
Nàng còn chưa nói, những người khác ở bên cạnh đều đã hét lên rồi.
Không ai lại bằng lòng để người khác khống chế một phần phân hồn.
Đặc biệt là những người mạnh hàng đầu một giới như bọn họ.
Phân hồn bị cướp, vẫn luôn là mối họa lớn nhất trong lòng bọn họ.
Bây giờ nhìn thấy tai họa của Thư Bạch Vi giải trừ rồi, không nghĩ cũng biết
bọn họ sẽ có phản ứng lớn như nào.
“Chuyện này sao có thể làm được?”
“Kỳ diệu quá!”
“Khương đạo hữu, sao ngươi có thể làm được vậy?”
“Người của Viêm tộc sao có thể giao trả phân hồn?”
“Giao trả? Bọn họ đương nhiên không thể nào giao trả.”
“Vậy ngươi lấy về bằng cách nào?”
Thành Ca buông tay, dĩ nhiên nói: “Ta đã từng nói rồi, ta đã diệt sạch cả Viêm
tộc.”
“Giết người rồi, thế chả phải là cướp về được rồi sao?”
Ơ đây?
Nghe ra vẫn đúng là rất có lý.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó bầu không khí náo loạn lên.
Chuyện này càng là khó tin rồi được không?
“Thật sự đã giết rồi sao?”
“Ngươi thật sự đã giết chết Viêm tộc?”
“Trời ơi, sao có thể được chứ?”
“Cấp độ thế giới của bọn họ cao hơn chúng ta mà…”
Thành Ca cũng lười giải thích, trực tiếp bày thanh đao tước đoạt được ra.
Điều này có sức thuyết phục hơn làm bất cứ điều gì.
Mọi người vừa nhìn binh khí tùy thân đã được đưa đến tay này, vậy thì không
tin cũng phải tin rồi.
“Trời ơi, quả nhiên đúng là thật!”
“Đánh bại hắn như thế nào?”
“Đây hoàn toàn là kỳ tích không thể nào!”
Cho dù là Thương Hư Đại Đế hay là Bạch Vô Khải, lúc đó cũng đều từng giao
thủ với Viêm tộc.
Bọn họ biết quá rõ sức mạnh của đối phương.
Cũng nhớ như in loại cảm giác tuyệt vọng không cam chịu và bất đắc dĩ lúc đó.
Rõ ràng võ kỹ của bản thân mạnh hơn đối phương, nhưng chính vì cấp độ sức
mạnh của đối phương cao hơn, bản thân cho dù nỗ lực như thế nào thì cũng đều
trở nên phí công.
Đối phương một lần tấn công hời hợt, cũng là tai họa ngập đầu với mình.
Còn bản thân liều chết tấn công, đối phương vẫy vẫy tay, đã giải quyết xong dễ
như trở bàn tay rồi.
Cảm giác đem đến cho người khác giống như giảm đi sức mạnh sự tấn công.
Ngươi có mạnh hơn nữa trong cấp độ của mình, cũng không thể làm lay động
được sự tồn tại của các cấp độ cao hơn.
Kiểu chiến đấu này thật sự khiến người ta không nghĩ ra cách nào giành chiến
thắng, cũng không có được hy vọng gì.
Mà trong tình huống này, Khương Thành vậy mà lại thắng rồi.
Việc này cũng quá là khó tin rồi.
Một sinh linh trong thế giới cấp thấp, vậy mà lại có thể tự mình giết chết một kẻ
địch ở thế giới cấp cao hơn, dùng từ kỳ diệu cũng không thể hình dung được.
“Sao ngươi có thể làm được chuyện này?”
Đến cả Thư Bạch Vi cũng không kìm được mà đặt ra câu hỏi.
Đây cũng quá là thần kỳ đi rồi?
“Bởi vì ta mạnh hơn.”
Thành Ca trả lời như đó là điều đương nhiên: “Ta sớm đã nói rồi, phải tin tưởng
ta, ngươi cứ không nghe.”
Thư Bạch Vi hiện tại đã thật sự tin tưởng hắn rồi.
Ít nhất là tin tưởng thực lực của hắn.
Nam nhân tự nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, luôn miệng nói mình là bạn
đời, còn được hời từ mình tận mấy lần này, thật ra là một cường giả siêu cấp.
Nàng rất nhanh đã bị đám người Bạch Vô Khải và Kim Khao dồn sang một bên.
“Khương Hiền giả, Khương Hiền giả giúp bọn ta!”
“Ngươi có thể giúp bọn ta cướp phân hồn về được không?”
“Đúng thế đúng thế, cầu xin Khương Hiền giả…”
“Người không phải là Đại Hiền giả của Ngân Huyền tộc bọn ta sao, chúng ta là
người một nhà, không thể thấy chết mà không cứu chứ…”
Nếu như nói trước đây bọn họ vẫn chỉ là ôm cái thái độ lôi kéo một đồng minh
lớn mạnh, bây giờ thì thật sự là vì muốn đáp lên thành chiếc thuyền cứu mạng
của Thành ca.
Những năm nay, bọn họ đã chấp nhận số phận rồi.
Căn bản không biết còn có hi vọng lấy phân hồn về, thoát khỏi nguy hiểm nữa
không.
Càng không cảm thấy có ai có thể cứu rỗi bọn họ.
Mà bây giờ, vị “cứu tinh” đó thật sự đến rồi.
Người này đến Viêm tộc cũng có thể tiêu diệt, còn có thể cướp phân hồn trở về.
Loại người này không nịnh hót, vậy thì còn nịnh hót ai?
Vậy mà Thành ca chỉ bĩu môi, không thấy hào hứng với bọn họ.
“Đã nói rồi, ta không phải Đại Hiền giả của các ngươi, tránh ra một bên đi.”
Hắn lại ôm cái eo nhỏ của Thư Bạch Vi một cách thần kì, nhìn nàng với tình
cảm nồng nàn chân thành, những lời ân ái buồn nôn không cần mặt mũi cứ tuôn
ra.
“Ta đến đây, chỉ là vì cứu người của mình, không liên quan đến các ngươi…”
Lần này, Thư Bạch Vi không đẩy hắn ra nữa.
Chỉ là ân tình giúp đỡ cướp phân hồn này về, nàng cũng không biết nên báo đáp
như thế nào.
Nàng vẫn không hiểu Khương Thành tại sao lại tốt với mình như vậy.
Nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, cảm giác có người yêu chiều mình
thật tuyệt, cho dù nghĩ không ra nguyên nhân, cũng không ảnh hưởng đến sự
vui mừng trong lòng.
Đám người Bạch Vô Khải và Kim Khao Mục Vi ở bên cạnh vẫn đang bám lấy
không từ bỏ.
“Khương Hiền giả đừng như vậy mà…”
“Dẫn theo bọn ta với!”
“Trước đây là bọn ta sai rồi, thật sự đã sai rồi, bọn ta có mắt không tròng…”
“Người hãy giúp đỡ bọn ta đi, thật sự cầu xin ngươi đó!”
Nếu như Tân Linh, Kim Bột nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ có cảm nghĩ như
thế nào.
Đám người Bạch Vô Khải, Kim Khao tốt xấu gì cũng là tổ sư gia các tộc quần
riêng của bọn họ, địa vị rất cao quý.
Chỉ là Thành Ca đang bận rộn lấy lòng trước mặt muội muội, làm gì có thời
gian quan tâm bọn họ.
“Giúp đỡ cái gì?”
“Lão tử là nam nhân, không giúp, cút sang một bên!”
Đám người Bạch Vô Khải thật sự hối hận cả ruột gan.
Việc gì phải thế này chứ!
Ban đầu người ta còn chủ động tìm mình, hy vọng che chắn cho mình.
Kết quả bọn họ khinh thường, bây giờ thì hay rồi…
Cuối cùng sau một phen cầu xin khổ sở, Thành Ca mới miễn cưỡng gật đầu.
“Được rồi được rồi, sau này nếu như có cơ hội nhìn thấy phân hồn của các
ngươi, ta sẽ đem về cho.”
“Nếu như không nhìn thấy thì bỏ qua.”
Hắn không muốn lại tiêu hao 150 vạn công đức, dốc sức đi từng nơi tìm kiếm
phân hồn của mấy người này.
Có thể thuận tiện lôi một đống cũng xem như là không tệ rồi.
Mấy người vội vàng cảm ơn, vui mừng phấn khởi giống như lấy được vé tàu
cứu mạng.
Còn ở một bên khác, Thương Hư Đại Đế cũng không kìm được tụ họp đến đây.
Lão đầu này ưỡn cái mặt già nua cười hì hì xoa tay nịnh bợ: “Khương đạo hữu,
làm người tốt thì làm đến cùng, có thể giúp lão phu nữa được không?”
Thành Ca liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi và Cô Nguyêt Tâm Cơ không có thâm
thù đại hận đấy chứ?”
“Không có không có, tuyệt đối không có!”
Thương Hư Đại Đế lập tức thề thốt: “Lão phu tuyệt đối không có suy nghĩ hãm
hại Thư đạo hữu, cũng chưa từng chống đối nàng ấy, ân oán của nàng ấy và hai
giới Tiên Ma, không liên quan gì đến Linh Giới của ta…”
“Huống hồ lão phu sớm đã không vừa mắt rồi, nhiều lần muốn đứng ra chủ trì
công đạo cho Thư đạo hữu, chỉ đáng tiếc vẫn chưa thể có được cơ hội…”
Những lời lấy lòng như này, cũng chỉ để nghe mà thôi.
Nhưng Thành Ca lại hơi ngây ra một chút.
“Thư đạo hữu?”
”Thư đạo hữu cái gì?”
Cô Nguyệt Tâm Cơ không phải chính là Lam Đề sao, không phải nên là Lam
đạo hữu sao?