Cùng lúc gặp phải sự công kích của năm tên Viêm tộc, Thành ca cuối cùng cũng
cảm nhận được áp lực.
Cho dù là đối phó với tên Xích Viêm trước đây, hay là Tử Viêm vừa nãy, hắn
đều lợi dụng 50 đạo Huyền Văn.
So với số lượng chênh lệch lớn giữa 50 đấu 1, nảy sinh biến chất, cũng đã tạo
thành hiệu quả đè nén.
Mà trên bản chất, cấp độ sức mạnh tất cả Huyền Văn của hắn, thật ra vẫn kém
xa hỏa lực của đối phương.
Khi số lượng người của đối phương lên đến năm người, ưu thế của hắn với số
lượng này không còn nữa.
Bảo hắn đỡ một người thì hắn còn có thể đỡ được.
Bảo hắn đỡ năm người, vậy thì thật không thỏa đáng.
“Xem ra chung quy vẫn cần chết một lần.”
Lúc lộ ra suy nghĩ này, hắn vô cùng bình tĩnh.
Dù sao sớm đã quá quen thuộc rồi.
Dù sao không thể tự sát, trước khi chết nhất định phải chiến đấu hết sức.
Dưới sự liên thủ của năm người, 50 đạo huyền văn của hắn rất nhanh đã bị đánh
tan.
Cảnh này làm cho đám người Thương Hư Đại Đế và Bạch Vô Khải xem mà hết
hồn, vô cùng lo lắng.
Nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được Khương chưởng môn bị tả
xung hữu đột ở giữa năm người tâm trạng lại vô cùng thoải mái, như cầu được
chết.
Dù sao Huyền Văn của hắn đã không thể tổ chức lại được.
Cho dù là đánh trúng rồi, cũng không thể làm đối phương bị thương.
Tiếp tục đánh, căn bản không có ý nghĩa gì với hắn, chỉ là phí công vô ích.
Hắn chỉ có thể hy vọng đối phương giết chết mình sớm một chút, sớm mở ra
hack hồi sinh.
Vậy mà hỏa lực của năm người đó dã đánh trúng hắn mấy lần rồi, vậy mà chưa
thể giết chết hắn, chỉ là gây cho hắn một số vết thương nhẹ.
Không còn cách nào, hắn có hỗn độn cả ma thể, tiên thể, huyền thể, vân vân, tất
cả đều quá mạnh.
Thêm vào đó là Long Cốt Thủy Nguyên, tính kháng cự đều tràn ra rồi, được
không?
Cho dù đối mặt với sự tấn công của cấp độ quy tắc, hắn đều có thể gắng gượng
chống một lúc.
Việc này đã hiến cho Thành Ca rất phiền lòng.
Cùng với sự tăng lên không ngừng của sức mạnh, muốn chết cũng là càng ngày
càng khó.
Không ngờ đến bây giờ đến cả người của thế giới khác muốn giết chết mình
cũng phải khó khăn như vậy.
Thế còn chơi cái gì nữa?
Trong sự bất lực, hắn chỉ có thể tản khí hướng về phía kẻ địch.
“Các ngươi có thể nhanh hơn được không?”
“Gắng hết sức đi.”
“Làm ăn kiểu gì thế không biết?”
Hắn vừa chiến đấu, vừa châm biếm.
Năm người ở đối diện suýt chút bị hắn làm cho tức nổ phổi.
Cái tên này quá độc ác đi rồi?
Rõ ràng bản thân chiếm thế thượng phong, tại sao hoàn toàn không có một chút
cảm giác thành quả.
“Không phải nói là sức mạnh của cấp độ cao hơn sao?”
“Không phải là sinh linh cấp cao hơn sao?”
“Giết ta vất vả vậy sao?”
Thành ca rất không hài lòng với đám “phục vụ” bọn họ.
“Chỉ có thế này? Chỉ có thế này?”
“Các người có phải là giữ sức không?”
“Có thể tôn trọng ta một chút không?”
Năm người tỏ ra bản thân thật ra đến sức để uống sữa cũng đã dùng hết rồi,
không hề giữ sức một chút nào.
Vấn đề là cái “sinh linh cấp cao” này mẹ nó khó giết quá.
Trước kia những tu sĩ vị diện cấp thấp kia, chỉ cần dính phải hỏa lực của bọn họ,
thì sẽ giảm bớt lực tấn công xuống, chắc chắn có thể dạy dỗ đối phương đến
chết đi sống lại!
Muốn điều khiển như thế nào cũng được.
Nhưng bây giờ Thành Ca bị đánh trúng nhiều lần như vậy, vậy mà vẫn sống sờ
sờ.
Cho dù đổi lại là bản thân bọn họ, bây giờ cũng tử trận rồi?
Đây quả thật là một kỳ tích, hoàn toàn làm mới sự hiểu biết của bọn họ về vị
diện cấp thấp.
Thậm chí khiến bọn họ nảy ra một ý nghĩ cổ quái, lẽ nào hắn mới là sinh linh
cấp bậc cao hơn, bản thân ngược lại là cấp thấp rồi.
Đám người Thương Hư Đại Đế và Bạch Vô Khải đứng ở bên cạnh cũng nhìn
đến ngẩn ra rồi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tại sao Khương Hiền giả rõ ràng bị thương, nhưng hình như phía mấy người ở
đối diện mới là sắp thua cuộc?
Trận chiến này cứ căng thẳng mệt mỏi mà đánh trong một khắc.
Được rồi, thời gian này đối với tiên tu giai cao mà nói, thật ra vô cùng ngắn
ngủi.
Một trận chiến đánh trong mấy ngày mấy đêm là rất bình thường.
Chỉ có điều đối với những trận đánh nhanh thắng nhanh từ trước đến giờ, Thành
Ca người mà hay dùng một chiêu phân định thắng bại không được bình thường
lắm mà thôi.
Sau một khắc, dưới sự cố gắng đồng tâm hiệp lực của năm người, hắn cuối cùng
cũng thành công tiêu được rồi.
Đánh xong trận này, năm người Viêm tộc cho dù trên cơ thể hay là trong tâm lý
đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Đáng ghét, cuối cùng cũng chết rồi!”
“Ta thà gặp phải những kẻ địch mạnh Vị diện cấp cao khác, cũng không muốn
lại gặp phải loại quái thai như này!”
“Quả thật là giày vò!”
Chỉ đáng tiếc, bọn họ không hề biết âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang
lên.
“Tinh! Ký chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường sức mạnh của kẻ địch, sắp xếp
phương án hồi sinh!”
“Tinh! Ký chủ nhận được một thanh súng nước cấp cao!”
Khương Thành:???
“Tinh! Ký chủ hồi sinh!”
Súng nước? Còn cấp cao?
Cái phương án của hệ thống này có thể bá đạo hơn một chút nữa không?
Thành ca sau khi hồi sinh lại trong lòng điên cuồng bóc phốt.
Trong tay của hắn tự nhiên xuất hiện một thanh Thủy Thương to như cái bạt tai,
nhìn từ ngoại hình cũng không có khác biệt gì với đồ chơi mini.
Cầm theo đồ chơi này thì có thể giết chết kẻ địch mạnh Vị diện cao hơn rồi sao?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút không đúng lắm.
Hắn theo bản năng di chuyển cò súng, súng nước phun xuống mặt đất.
Sì!
Dòng nước không mạnh hơn nước tiểu bao nhiêu phun ra ngoài.
Trên mặt đất lưu lại một vệt nước nhỏ.
Sau đó thì không có sau đó nữa.
Không hề có chấn động kinh thiên động địa gì.
Càng không tạo thành lực sát thương khủng bố gì.
Vệt nước kia so với hiệu quả của súng nước bình thường hình như không có gì
khác biệt.
Thành Ca có chút không tin đây là sự thật.
Hắn thậm chí còn mở ra kỹ năng nhìn rõ, dùng hệ thống quét súng nước ở trong
tay.
Kết quả miêu tả hệ thống cho ra cũng rất đơn giản.
Súng nước, vô giá trị.
Bản thân hệ thống đến 0.000000000001 công đức cũng lười cho.
Ha, đây đúng thật là đồ chơi bình thường?
Thành Ca suýt chút sụp đổ.
Alo alo, hệ thống ngươi có phải là phát nhầm trang bị rồi không?
Ca bây giờ đang đánh một trận chiến vô cùng cấp cao!
Sự đụng độ giữa hai thế giới có biết không?
Ngươi cho ta cái đồ chơi này là có ý gì?
Để ta xưng bá trong trường mầm non sao?
Mà năm tên Viêm tộc ở phía đối diện hắn cũng suýt chút ngất đi.
“Hắn, hắn vậy mà vẫn còn sống?”
“Việc này không thể nào?”
“Rõ ràng đã bị giết rồi!”
Trong lòng Thành Ca mặc dù mắng hệ thống cả trăm lần, nhưng xét thấy uy tín
từ trước đến nay của hệ thống, vẫn chỉ có thể tin tưởng vào phương án của nó
có thể mạnh mẽ như trước đây.
Huơ huơ súng nước ở trong tay, hắn bất chấp khó khăn tự tăng thêm thể diện
cho bản thân.
“Chỉ dựa vào các ngươi cũng có thể giết được ta sao?”
“Ta thấy các ngươi vất vả quá rồi, giả vờ chết một lần, tăng thêm lòng tin của
các ngươi.”
“Nếu không thì ngươi đánh mất ý chí chiến đấu thì phải làm sao?”
Hắn không hổ danh là vua làm màu, cho dù trong lòng hoang mang, vẫn có thể
giả vờ làm màu rất tự nhiên.
“Vừa nãy khiến ta vô cùng thất vọng đó, các ngươi cũng chỉ như thế thôi…”
Súng nước đong đưa trong tay phát ra âm thanh ào ào.
Cùng phới tuyên bố của hắn, hiện ra vẻ vô cùng thuyết phục.
Đám người Bạch Vô Khải và Thương Hư Đại Đế đã tin vào sự gian tà của hắn.
Nhìn thấy hắn không bị thương chút nào, thật sự tưởng rằng trước đây là giấu
diếm thực lực chơi vui một chút thôi.
Nhất thời tinh thần phấn chấn lên, vỗ tay reo hò.
“Được!”
“Không hổ là Khương Hiền giả!”
“Một nửa sức mạnh mà đã mạnh như vậy rồi, toàn sức thì còn gì nữa?”
“Khương đạo hữu muốn dùng toàn bộ sức mạnh không, chờ mong quá!”