Tuy rằng, không biết Khương chưởng môn có ý gì, nhưng đám người Hàn Dung
vẫn là vui mừng khôn xiết.
Sơn thần tiền bối đáng mến này không nói dối.
Hắn và người của Thiên Khu các đúng là có giao tình.
Hơn nữa, nhìn phản ứng của Giáng Hàn Tiên Đế, có vẻ giao tình này còn rất
sâu.
“Khương chưởng môn ngươi đang ở nơi nào?”
“Mau hiện thân ra gặp bọn ta đi!”
“Mấy năm nay, bọn ta đều ngóng trông ngươi trở về.”
Sự phấn khích và nhiệt tình của bọn họ, khiến Thành Ca bối rối.
Bản thân hắn và người của Thiên Khu các có quen biết, nhưng người mà hắn
biết rõ hơn cả là Mâu Vũ, còn những người khác không thân tới mức này?
“Được rồi, được rồi, gần đây ta gặp chút rắc rối, chắc phải ngày mai mới có thể
đi ra.”
Thành Ca nói một chút về tình hình hiện tại của mình.
Giáng Hàn và Mạch Phong cũng vô cùng kinh ngạc.
Bị mắc kẹt trong núi Cửu Thải Thiên Tinh?
Còn có chuyện thế này?
“Này… thật sự có thể đi ra sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy sau khi ngươi đi ra, ngọn núi này có bị phá hủy hay không?”
Bọn họ vẫn tiếc núi Cửu Thải Thiên Tinh này.
“Đương nhiên là không tới mức phá hủy, nhưng mà núi này là của ta.”
Thành Ca cũng sẽ không chịu thiệt vô ích, Thiên Đạo hại hắn như vậy, dù sao
cũng phải trả chút thù lao chứ?
Núi Cửu Thải Thiên Tinh này, từ đầu tới cuối, hắn không định tặng cho người
khác.
“Khụ, là của ngươi, ngươi xem trong tương lai có thể chia cho bọn ta một ít
được không?” Giáng Hàn Chuẩn Đế đưa ra lời đề nghị không hợp lý cho lắm.
Mạch Phong Chuẩn Đế cũng xoa tay nịnh bợ: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta
đều là người một nhà cả…”
Thành Ca cũng không biết nên khóc hay nên cười: “Ta trở thành người một nhà
với các ngươi từ khi nào?”
Giáng Hàn Tiên Đế không thể nhịn được nữa rồi.
Nàng đột nhiên nhíu mày, nói: “Khương chưởng môn, không phải ngươi đã “có
gian tình” với Tổng hội trưởng của bọn ta rồi sao, chẳng lẽ ngươi muốn rũ bỏ
trách nhiệm?”
Mạch Phong Chuẩn Đế cũng phụ họa, nói: “Đúng vậy, Khương chưởng môn,
chẳng lẽ ngươi muốn làm một tên cặn bã bị người người phỉ nhổ sao?”
Đối với bọn họ, đây là nói chuyện làm ăn.
Phải nói như vậy vì nó liên quan đến việc mua bán Cửu Thải Thiên Tinh, đánh
vào tình cảm, cũng là vì muốn mua được Cửu Thải Thiên Tinh với giá thấp
nhất.
Thành Ca thầm nghĩ trong lòng, ta và Mâu Vũ còn chưa tới mức ấy.
Cái gọi là “đã có gian tình”, đều là lời chém gió của hắn ngày trước.
Không ngờ bây giờ, ngược lại, lại bị đối phương coi là lợi thế, lý lẽ ở đâu vậy?
Nhưng mà, hắn cũng chỉ có thể ngậm miệng, sau này lại thương lượng tiếp.
Đám người Hàn Dung, Hàn Trác, Hàn Linh ở bên đã nghe tới lú luôn rồi.
Hóa ra, đây không phải là Sơn thần, mà là “Khương chưởng môn” – một vị cao
thủ mạnh mẽ, đang bị phong ấn trong ngọn núi này?
Trời ơi, bản thể của người này bị phong ấn, vậy mà lại có thể “xử” nhiều Chuẩn
Đế ở bên ngoài như vậy?
Đây, đây, rốt cuộc là loại thực lực gì?
Thêm vào đó, hắn lại còn “có gian tình” với Tổng hội trưởng của Thiên Khu
các?
Tổng hội trưởng của Thiên Khu các… hình như là Luân Hồi Tiên Đế?
Nhưng đó là vị Đại Đế đứng đầu top mười toàn Tiên giới.
Con mẹ nó!
Vậy mà có thể biến nàng thành người phụ nữ của hắn?
Điều này cũng quá táo bạo rồi?
Giờ khắc này, sự ngưỡng mộ của bọn họ đối với Thành Ca đã vượt quá tầm
kiểm soát rồi.
“Đúng rồi, ở đây, còn có một vị tiểu bằng hữu rất sùng bái ngươi.”
Thành Ca không quên sự giúp đỡ của Hàn Linh lúc trước.
Còn cố ý nhờ Giáng Hàn Tiên Đế: “Ngươi ký tên tặng cho nàng đi, thỏa mãn
người hâm mộ ngươi một chút.”
Ký tên?
Đó là cái gì?
Mặc dù, Giáng Hàn Tiên Đế không hiểu, nhưng chuyện nhỏ nhặt này, nàng
cũng không cần phải từ chối.
Nhìn thấy thần tượng từ nhỏ đến lớn của mình xoay người, tiến về phía mình,
Hàn Linh suýt nữa ngất đi vì quá phấn khích.
Nàng khóc rồi.
Hẳn là những người khác trong Tuyết Linh tộc đều hâm mộ khi thấy nàng được
như thế, bọn họ đều hận không thể thay thế nàng ngay tại chỗ, cho dù phải chết
ngay sau đó, bọn họ cũng bằng lòng.
“Ngươi chính là Hàn Linh?”
Vóc người của Tuyết nhân không cao, Giáng Hàn cười khanh khách, rồi ngồi
xổm, xoa xoa đầu nàng.
“Lần này, ngươi làm khá lắm, ngươi có nguyện vọng gì, thì nói đi, ta có thể thỏa
mãn ngươi.”
Đừng nói là những đệ tử khác của Tuyết Linh, ngay cả Hàn Dung và Hàn Trác
cũng ghen tị tới đỏ mắt.
Kia chính là lời hứa của một vị Tiên Đế!
Hơn nữa, còn là Tiên Đế tu luyện quy tắc tuyết của bọn họ, nói không ngoa,
chính là thần trong lòng bọn họ.
Hàn Linh được bao trùm trong niềm hạnh phúc vô bờ, gần như nàng không còn
nghĩ được gì nữa.
Đến nỗi nàng nói không nên lời.
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, chính là, hóa ra lão Sơn thần kia không
lừa mình.
Hắn thật sự quen biết Giáng Hàn Tiên Đế, hơn nữa còn quá quen.
Sau đó, nàng không cam lòng mà ngất đi.
Giáng Hàn vừa giao tiểu muội đang hôn mê này cho Hàn Dung, vừa lặng lẽ
truyền âm.
“Ta ra sức phối hợp với ngươi như vậy, vậy ngươi cũng nên tặng một ít Cửu
Thải Thiên Tinh cho bọn ta chứ?”
Thành Ca suýt nữa bị nàng chọc tới tức chết.
“Mấy người làm ăn các ngươi, thật đúng là hoàn toàn không nói chuyện tình
cảm, ngay cả chuyện này, cũng có thể biến thành lợi thế mặc cả!”
Giáng Hàn nổi lên oán giận, nói: “Là ngươi không xem Thiên Khu các bọn ta là
người một nhà.”
“Vậy vẫn là lỗi của ta?”
“Đương nhiên, nếu ngươi tặng thêm chút Cửu Thải Thiên Tinh cho bọn ta, bọn
ta có thể nói chuyện tình cảm với ngươi.”
Trong mắt ngươi còn có cái gì khác ngoài bảo bối không?
“Ngươi với tư cách là người đàn ông của Tổng hội trưởng, có thể đối xử tốt với
nàng một chút được không, tính toán chi li như vậy sao?”
Hai người tùy tiện tranh cãi vài câu, cuối cùng cũng nhắc tới chính sự trước
mắt.
“Vạn Linh điện bên kia, ngươi định làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào?”
Thành Ca lặng lẽ cười, nói: “Đương nhiên là đánh một trận.”
Giáng Hàn kinh hãi mà thốt lên.
“Ngươi thật sự muốn khai chiến với bọn họ?”
Theo nàng thấy, hoàn toàn không cần phải làm như vậy.
“Cứ xem như là ngươi muốn bảo vệ Tuyết Linh tông, vậy cũng không khó. Bây
giờ rút khỏi nơi này vẫn còn kịp, ở Linh giới, bọn ta còn có Truyện Tống Trận
bí mật, đủ để đưa người nơi này dời đi.”
“Dời đi?”
Thành Ca cạn lời.
“Người khác khó lắm mới chủ động tới cửa tặng vật quý, sao ta có thể không
vui vẻ mà nhận lấy?”
Tặng vật quý?
“Ngươi xem chuyện này là tới cửa tặng vật quý?”
“Đúng vậy.”
“Vậy mà ngươi còn có mặt mũi nói ta, bảo trong mắt ta chỉ có bảo vật, ta thấy
ngươi mới là vì bảo vật mà không cần mạng?”
Giáng Hàn cũng không có lòng tin đối với trận chiến này.
Hồn Thiên Đại Đế và Huyền Cực Đại Đế, lần lượt nắm giữ quy tắc không gian
và quy tắc huyễn, đây đều là các quy tắc mạnh.
Hai vị Đại Đế danh tiếng, thực lực đã có thể lọt top ba mươi toàn Tiên giới.
Nàng không thể không xác nhận lại một chút chiến tích của Thành Ca ngày
trước.
“Trận chiến tại Thiên Kiếm cung năm đó, đúng là một mình ngươi giết chết tám
vị Đại Đế, bao gồm cả Thái Tiêu Tiên Đế sao?”
Nếu chiến tích kia là thật, vậy lần này cũng không phải là không đánh được.
Mặc dù, thực tế là, đội hình của Thiên Kiếm cung không mạnh bằng Vạn Linh
điện đang cường thịnh hiện nay.
“Thiên Kiếm cung?”
Nếu đổi lại là trước đây, Thành Ca cũng sẽ ngầm thừa nhận, thuận tiện dát vàng
lên mặt mình.
Hiện tại thì không cần, thực lực của hắn đã không cần chiến tích giả kia.
“Thật ra lần đó, đám người Thái Tiêu Tiên Đế làm sao mà chết, ta cũng không
biết, dù sao cũng không phải ta giết.”
“Cái gì?”
Giáng Hàn lại kinh hãi mà thốt lên.
“Vậy mà lại không phải ngươi?”
Vậy mà chiến tích kia vẫn ghi dưới tên Khương Thành, còn lưu truyền tới nay.
Sở dĩ Thành Ca bị Lục giới liên thủ “lừa tiến” vào Khư động triệu năm, lý do
lớn nhất cũng là bởi vì trận chiến ấy.
Chiến tích của hắn - dùng sức của một người xử hết tám vị Tiên Đế, thật sự là
quá khủng khiếp.
Tất cả các vị cấp cao của Lục giới đều kinh hãi, không dám để Khương Thành
sống nữa.
Kết quả hiện tại nàng nghe được cái gì?
Chiến tích kia lại là giả?