“Lão Thanh Long, sao bây giờ mới tới?”
Chư vị Yêu Đế lũ lượt oán trách.
“Nếu không có Thương Tật và Ngao Dương dẫn đội, trận hình lần này của Long
tộc các ngươi đều loạn rồi.”
“Đúng vậy, thật chẳng ra gì.”
Nhắc tới Long tộc phải kể đến ba vị siêu cấp cao thủ Khương Thành, Thương
Linh, Huyền Minh.
Kết quả cuối cùng lại còn muốn mấy chuẩn đế phải đi tổ chức điều động, không
khỏi có phần quá đáng.
Ngay cả Băng Phượng Đại Đế cũng không vui nói: “Đây chính là thời cơ quyết
định sự tồn vong của Yêu giới, đại chiến sắp bắt đầu, chẳng lẽ ngươi còn giống
như trước, ôm tâm lý may mắn bảo thủ.”
Nghe được lời chỉ trích của bọn họ, Thanh Long Đại Đế cười ha ha một tiếng.
“Bảo thủ?”
“Lần này Bổn đế sẽ để cho các ngươi thấy cái gì gọi là hung hăng hiếu chiến!”
Những ngày qua hắn đã quen hơn với Huyền Văn thủy, thực lực ổn định, hiện
tại tràn đầy tự tin.
“Một Tiên Minh tầm thường, không đáng nhắc tới, giao cho Bổn đế là được!”
Hả?
Chư vị Yêu Đế mặt đầy kinh ngạc quay đầu lại, có hơi không tưởng tượng nổi.
Lời cuồng ngạo như vậy, lại có thể được nói ra bởi Thanh Long Đại Đế từ trước
đến giờ luôn thích tùy tiện sao?
Cho dù ủng hộ khai chiến, hắn cũng không thể nào ôm hết như vậy chứ?
Cái lão âm Binh này, bình thường, hắn không phải nên núp phía sau, để cho
đồng đội lên trước sao?
Bạch Hổ Đại Đế cũng kinh ngạc.
“Huyền Minh, ngươi không phải là đang nói đùa đó chớ?”
“Chiến tranh làm gì có chuyện đùa?” Lão Thanh Long ngẩng đầu rồng lên một
45 góc độ nhìn bầu trời.
“Ngươi chơi thật?”
Côn Bằng Đại Đế tựa như mới quen biết hắn lần đầu.
“Cao thủ Tiên Minh giao cho ngươi?”
Đại Đế lạnh lùng nói: “Không sai, bổn đế sớm muốn gặp bọn họ rồi!”
Lũ Yêu Đế cố nén để không ói tại chỗ.
Ngươi thật muốn gặp Tiên Đế của Tiên Minh, vậy mấy chục tỉ năm qua, ngươi
đã làm gì?
Tại sao không thấy ngươi đi khều một cái?
“Thanh Long Đại Đế thật hào khí.”
“Hắn hào khí quái gì chứ.”
Băng Phượng Đại Đế không nhịn được khạc một cái: “Cũng là khoát loát trước
trận chiến thôi, trước đây ta và hắn chưa sóng vai tác chiến qua sao?”
“Cơ Dao ngươi cứ nhìn đi!”
Thanh Long Đại Đế chịu đựng rất vất vả, hắn cũng biết làm màu.
Bây giờ cầm huyền văn - lá bài tẩy siêu cấp này không nói.
Như vậy đợi đến khi đại chiến nổ ra, mới có thể bỗng nhiên nổi tiếng.
Băng Phượng Đại Đế nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn, quả thực không nghĩ
ra sự tự tin của hắn từ đâu mà có.
“Cửu Tuyệt Tiên Đế đã phụ trách quy tắc sáng sáu mươi tỷ năm, cả người tiên
khí tiên giáp cửu trọng và tiên bảo cấp chí tôn, chỉ mình hắn là đã có thể ngăn
cản ngươi rồi.”
Thanh Long Đại Đế khinh thường cười một tiếng.
“Cửu Tuyệt nhỏ bé, trong mắt ta cũng là một kẻ tầm thường mà thôi.”
Điên cuồng như vậy?
Bạch Hổ Đại Đế không khỏi nói: “Ngự Tâm Tiên Đế, nắm trong tay quy tắc
tâm, có năng lực thao túng tâm linh thần kỳ, trong chiến đấu cũng khó lòng
phòng bị.”
Thanh Long Đại Đế bỉu môi: “Ngự Tâm tiểu bối, Bổn đế chém dễ như trở bàn
tay.”
“Lưu Ly Tiên Đế…”
“Chẳng là gì cả!”
“Ngự Thuật Tiên Đế…”
“Đó cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng mà thôi.”
“Vạn Nhẫn Tiên Đế…”
“Đánh đồng hắn và Bổn đế?”
Trong mấy phút ngắn ngủi, Đại Đế đã bỡn cợt mấy Tiên Đế mạnh nhất của Tiên
Minh bên kia không đáng một đồng.
Giọng điệu đó, như thể hắn đã vô địch thiên hạ vậy.
Thấy hắn có tự tin như vậy, chư vị Yêu Đế cũng không khỏi vui mừng.
“Lão Thanh Long, đây là ngươi nói đó, vậy sau khi khai chiến rồi người đừng
có mà kinh sợ.”
“Thằng nào sợ thằng đó làm cháu!” Thanh Long Đại Đế nhổ một bãi nước
miếng.
“Được!”
Cổ Viên Đại Đế cố ý lăng mạ hắn: “Đã không coi năm thủ lĩnh đối địch vừa nói
ra gì thì đợi đến khi khai chiến ngươi một chọi hai cũng không quá chứ?”
Nói thật, nếu như không có trang bị tiên bảo tiên trận cùng với những thủ đoạn
gia trì thì cho dù là Viễn Cổ Tiên Đế cũng không phải là đối thủ của Thanh
Long Đại Đế.
Đây là chênh lệch bẩm sinh.
Đại Đế dù sao cũng là sinh linh được tâm quy tắc hệ thủy chủ động lựa chọn khi
Tiên giới sơ khai.
Nhưng tiên nhân có số lớn ngoại vật thêm được mà thành, thực lực bình thường
của Thanh Long Đại Đế, cũng ngang bằng với Cửu Tuyệt Tiên Đế.
Đây đã quá tuyệt vời rồi.
Phải biết rằng Cửu Tuyệt là Minh Chủ của Tiên Minh ở một Tiên giới, nơi mà
cao thủ nhiều như mây mà hắn có thể xếp top hai về sức mạnh.
Thanh Long Đại Đế có thể đánh được hắn, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ
của hắn rồi.
Mà Ngự Tâm Tiên Đế, Lưu Ly Tiên Đế, Ngự Thuật Tiên Đế, Vạn Nhẫn Tiên
Đế, đều là những người nắm giữ những quy tắc cường lực, bối cảnh vững chắc,
họ đều ngang hàng với Cửu Tuyệt về sức mạnh.
Đối đầu với bất kỳ hai người nào trong số họ, Thanh Long Đại Đế cũng không
thể thắng được, có thể cầm cự được một khoảng thời gian đã là rất giỏi rồi.
“Đúng vậy, ngươi nói bọn họ yếu như vậy, xử lí hẳn dễ như trở bàn tay chứ?”
Những Yêu Đế khác cũng rối rít huyên náo ồn ào lên.
Hiếm thấy Lão Thanh Long phách lối như vậy, bọn họ cho rằng đây là cơ hội sỉ
vả hiếm có.
“Chớ có nói miệng không, có bản lãnh đến lúc đó ra sân.”
“Huyền Minh, ngươi sao lại trở nên cuồng vọng như vậy, chẳng lẽ là trúng tà?”
“Ha ha ha…”
Đối mặt với sự chế giễu của lũ Yêu Đế, Lão Thanh Long không hề lo lắng, khó
chịu.
Đợi đến khi khai chiến, các ngươi phải ngửa mặt lên nhìn Bổn đế.
“Hai à?”
Hắn âm thầm tính toán một chút, dù là Cửu Tuyệt hay Ngự Tâm, bàn về sức
chiến đấu thật ra thì yếu hơn so với Mặc Lân Ngọc Lân.
Thương Linh có thể đánh bại Mặc Lân Ngọc Lân, vậy bản thân đánh ba khẳng
định không thành vấn đề.
“Các ngươi xem thường Bổn đế sao?”
“Muốn đánh thì cứ đánh ba người!”
“Cái gì?”
Chư vị Yêu Đế suýt chút nữa té lộn mèo xuống đất.
Đây thật không giống phong cách của Lão Thanh Long, cuồng vọng quá mức.
“Ba người?”
“Ngươi điên rồi sao?” Băng Phượng cũng không nhịn được nhắc nhở hắn đừng
gây chuyện nữa.
“Điên?”
Đại Đế chậm rãi nhắm mắt, khoan thai nói: “Bổn đế mấy năm này khiêm tốn
che giấu thực lực, chẳng lẽ cũng phải nói cho các ngươi sao?”
“Cái gì?”
“Ngươi những năm này lại che giấu thực lực?”
Chư vị Yêu Đế kinh ngạc vô cùng.
Lão Thanh Long đã quá mạnh, thực lực của hắn có thể vững vàng đứng vào top
mười lục giới.
Nếu hắn che giấu thực lực, vậy hắn vốn phải mạnh bao nhiêu?
“Không thể nào?”
“Ngươi thật che giấu thực lực, sao ta nhìn không ra?”
Lão Thanh Long đắc ý vô cùng, hắn cũng hận sao trận đấu không bắt đầu luôn
đi, sau đó khiến cho đám Yêu Đế này choáng váng một chút.
“Bị ngươi nhìn ra, vậy còn gọi là che giấu sao?”
Hắn cố ý thở dài đầy cô đơn.
Dùng giọng tang thương chậm rãi nói: “Nếu không phải lần này Yêu giới đối
mặt với cục diện dầu sôi lửa bỏng, ta vốn định tiếp tục che giấu.”
“Nhưng mà không có cách nào khác, vì Yêu giới, ta chỉ có thể bộc lộ thực lực
của mình.”
“Sau khi khai chiến, kẻ mạnh nhất của đối phương… do ta giải quyết!”
“Các ngươi bảo vệ tốt mình là được…”
Hắn hít một hơi sâu, lưu lại một bóng dáng uy nghiêm.
Dù sao, chỉ cần kẻ đối diện không điều động Quy lai tiên, thì hắn không phải sợ.
Cho dù không địch lại, cũng có thể dựa vào huyền văn phá vỡ pháp cảnh, ung
dung thoát khỏi vòng chiến.
Mà nếu thắng, vậy thì còn gì bằng.
Đến lúc đó thanh danh của hắn được đẩy tới đỉnh cao của lục giới, sánh vai với
Mãng Dã.
Chư vị Yêu Đế bị kinh hãi.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ cảm thấy Thanh Long Đại Đế mà giao thiệp vô số lần,
cả người trên dưới bao phủ một đám sương mù dày đặc, gọi là cao thâm khó
lường!
Xa xa, Thành Ca yên lặng nhìn cảnh này, suýt chút nữa bị Lão Thanh Long này
làm tức cười.
Thì ra ngươi cũng là chúa làm màu!