Đám người Cửu Tuyệt Tiên Đế và Ám Cơ Ma Đế đứng hai bên nghênh đón.
Những Quy Lai Tiên như Đại Diễn Tiên Đế và Thương La Ma Đế ngẩng đầu sải
bước, ngạo nghễ đi tới giữa sân.
Sau đó, cuối cùng họ cũng nhìn thấy Thành ca.
Trước sửng sốt.
Sau quay ra nhìn nhau cùng một lúc.
Dường như hơi khó tin, quay đầu nhìn đối phương mong chờ một câu trả lời
chắc chắn.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng của nhau, hai người họ đồng loạt hô lên.
“Khương Thành!”
“Người là Khương Thành.”
Một bên khác Tiên Đế, Ma Đế rồi Yêu Đế cũng không nói lên lời.
Hỏi thừa à?
Không lẽ đến bây giờ hai người họ mới biết đấy là Khương Thành sao?
Khoảng thời gian trước Thương La Ma Đế đã nghe qua cái tên Khương Thành,
nhưng không ngờ rằng Khương Thành và Huyền giới có mối liên hệ với nhau.
Hắn luôn nghĩ rằng Khương Thành ở Huyền Giới là người của Huyền tộc.
Mà dạo gần đây Đại Diễn Tiên Đế luôn bế quan, căn bản chưa từng nghe qua.
Để rồi khi cả hai đều thấy trước mặt là “người quen”, kinh ngạc đến nỗi không
thốt lên lời.
Hắn không phải là người của Huyền Giới sao, sao lại chạy qua đây?
“Ngươi, ngươi không phải là người của bên này sao? Hóa ra người là Quy Lai
tiên?”
Thương La Ma Đế sốc đến nỗi hỏi cũng lắp ba lắp bắp.
Đại Diễn Tiên Đế thậm chí còn hoài nghi nhân sinh.
Sau vài năm bọn họ quay lại, luôn giữ kín như bưng về trải nghiệm ở trong
Huyền giới.
Suy cho là bị Đế Tôn Chung Thác hành cho đến nỗi chật vật chạy trốn, quanh
năm ẩn náu, nói ra cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Mà sau 100 triệu năm trải nghiệm ở Huyền giới, người để lại ấn tượng sâu sắc
nhất cho bọn họ chính là người đã giết chết Chung Thác, tiêu diệt Ảnh tộc, thậm
chí còn uy hiếp Tứ tộc của Huyền giới phải chủ động nhận mình là Đại hiền giả
- Khương Thành.
Đến ngày hôm nay, khi nghĩ lại, cả hai vẫn sẽ dành cho nhau sự khâm phục vô
bờ bến.
Không có hắn, nhóm “tà ma dị giới” của họ có lẽ không quay về được.
Trong vài năm nay, vị trí của họ ở trong hai giới Tiên – Ma đều vô cùng cao
siêu, thậm chí họ còn được coi là những kẻ đứng đầu mạnh nhất.
Tuy nhiên trong lòng họ biết rất rõ, trước mặt người đó, họ chỉ là hạt cát.
“Các ngươi phối hợp cũng không tệ.”
Thành ca nhìn thấy người quen cũ, lập tức trở nên vui vẻ.
Lúc ở Huyền Giới, ta đã lười động đến các người, về đến nơi này, các người lại
còn không biết sống chết mà chạy đến đối đầu với ta?
Xem ra trong “sổ thành tích” của ca đây, sắp sửa có vài cái tên mới.
“Một Tiên Minh, một Thánh Điện, đúng là giỏi thật.”
Cảm nhận được sát khí của hắn, Thương La Ma Đế kinh sợ.
Liên tục vừa lùi vừa xua tay thôi khỏi cảm ơn.
“Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta căn bản không phải là Thánh Điện, thật ra ta và
Thánh Điện là kẻ thù, ta còn giết chết Vô Hồi Ma Đế nữa mà!”
Đại Diễn Ma Đế suýt chút nữa bay mất hồn, liên tục biện hộ: “Ta gia nhập Tiên
Minh là hồ đồ nhất thời, vốn dĩ mấy năm nay ta chưa từng nhắm vào Yêu giới
và Linh giới, quanh năm bế quan…”
“Trước giờ ta chưa từng qua lại với lũ ác ôn Cửu Tuyệt.”
Ngay khi lời được cất lên, toàn thể mọi người đều náo loạn một tràng.
Đây là tình huống gì vậy?
Vốn cho rằng sau khi hai vị qQy lai tiên xuất hiện, sẽ đấu với Khương Thành
một trận ra trò.
Nào là sẽ đuổi ma đầu đứng đầu lục giới, nào là đánh cho be bét, nào là đánh
đến trời đất âm u.
Kết quả bây giờ thành cái gì?
Lời chưa kịp nói đã bị quăng đi rồi.
Thậm chí còn vạch rõ ranh giới với hai giới Tiên – Ma?
Đến mức thế?
Cửu Diễn Tiên để vừa sốc vừa bực: “Đại Diễm, ý của người là, năm đó lẽ nào
ngươi không muốn trở thành Đại Hiền giả hay sao?”
“Ngươi im đi.”
“Đừng có ngậm máu phun người.”
Đại Diễn Tiên Đế vội vàng ngắt lời bọn họ.
Nếu đổi thành bất cứ kẻ thù nào cũng đều được, nhưng đối mặt với Thành ca, ý
chí chiến đấu của hắn một chút cũng không có.
Bây giờ rõ ràng Tiên Minh là kẻ thù của Khương Thành, vào lúc này mà đứng
về phía bọn họ thì kết cục ra sao?
Trong lòng Đại Diễn là hiểu rõ nhất.
Hắn không thể dính líu đến Tiên Minh nữa.
Ám Cơ Ma Đế cũng sợ hãi phẫn nộ lẫn lộn như vậy.
“Thương La, lẽ nào ngươi không quan tâm đến đại cục hai giới hay sao,người
này đi ngược lại với đạo lí…”
“Đại cục chết tiệt cái gì chứ, không liên quan đến ta, đừng có mà kéo ta xuống.”
Thương La Ma Đế và Đại Diễn Tiên Đế sớm đã vứt bỏ đi cái danh bá chủ của
hai giới qua một bên rồi.
Với người này, sự suy vong của hai giới Tiên – Ma đã được định trước.
Bọn họ chỉ hy vọng có thể sống sót là được rồi, những thứ khác mặc kệ.
“Các ngươi phải đối đầu với tiền bối Khương Thành, thì đó là chuyện của mấy
người.”
“Không liên qua gì tới bọn ta.”
Đại Diễn Tiên Đế vì để lấy lòng Khương Thành, thậm chí còn chủ động bày bỏ
thành ý của mình.
“Tiền bối có cần bọn ta giúp gì không?”
Thương La Ma Đế cũng không chịu thua kém, vội vàng lớn giọng: “Chỉ cần
người lệnh một tiếng, bọn ta sẽ cải tà quy chính, giúp người trừ gian diệt ác.”
Cao thủ hai giới Tiên – Ma tức sùi bọt mép, suýt chút nữa nôn ra máu.
Còn những cao thủ của Linh giới và Yêu giới cũng chết lặng.
Đặc biệt là nhưng vị đại đế như Thanh Long, Băng Phượnng lại càng choáng
váng.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao lại biến thành thế này?
Thành thật mà nói, trước khi Tiên Minh khai chiến, điều họ lo lắng nhất chính là
Quy Lai Tiên của đối thủ tham gia.
Nhưng sau khi nghe được là Đại Diễn Tiên Đế bế quan, các vị Yêu Đế của
Thiên bộ đều thở dài nhẹ nhõm.
Cũng may, bọn họ không đến, áp lực cũng giảm đi rất nhiều.
Nếu bọn họ mà ra trận, thì đến cả Yêu vương cũng gặp nguy hiểm.
Mà bây giờ, không chỉ có Quy Lai Tiên của Tiên giới mà cả Quy Lai Tiên của
Ma giới cũng ra trận.
Chỉ là những người này vừa ra trận đã đầu hàng phản bội, hận không thể cúi đầu
bái lạy.
Lẽ nào đây chính là khí thế của bá vương trong truyền thuyết ư?
Rốt cuộc là làm thế nào mà được vậy?
Thành ca vẫn khá chán nản, từ khi về cho đến nay, rất nhiều người nói bên tai
hắn là Quy Lai Tiên lợi hại như nào.
Hắn còn nghĩ, tiêu diệt mấy vị Quy Lai Tiên để khiến cho mọi người thấy bản
thân mình so với Quy Lai Tiên còn cao cấp hơn nhiều.
Cho đến bây giờ, cho dù là Thương Hư hay là Đại Diễn, Thương La, không có
ai trong đám Quy Lai Tiên đó muốn chiến đấu với hắn.
Tất cả những thứ trên đều vứt hết đi rồi.
Điều này khiến cho mong muốn làm màu của hắn không được thỏa mãn.
“Các ngươi thật sự không đánh nhau với ta sao?”
“Các ngươi cũng chưa giao đấu với ta bao giờ, sợ cái chứ?”
Nhìn thấy hắn vẫn háo hức muốn thử, hai vị Quy Lai tiên đứng đầu là Đại Diễn
và Thương La suýt nữa bật khóc.
Ngươi coi bọn ta là đồ ngốc à?
Mặc dù chưa giao đấu với ngươi bao giờ, nhưng ở Huyền giới bị ngươi dọa cho
sợ chết khiếp mấy lần rồi được chưa?
“Bọn ta đã ngưỡng mộ ngươi lâu lắm rồi.”
“Đúng đúng, bọn ta làm sao có thể giao đấu với ngươi?”
“Chỉ cần người lệnh một tiếng…”
“Được rồi được rồi.”
Thành ca chỉ đành bất lực cất kiếm đi.
Dù sao, hắn ta và bọn họ không có thù oán gì, hơn nữa chỉ trong tư thế nằm
chơi, hắn không thể ra tay, chỉ đành bỏ qua.
Hắn không cần hai người họ giúp đỡ, không thì chiến công của mình lại còn
phải chia ra một phần hay sao?
“Từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Lời vừa buông, Đại Diễn Tiên Đế và Thương La Ma Đế như được ân xá.
“Đa tạ tiền bố khoan hồng độ lượng.”
Sau đó, hay người đó xoay người, đưa theo đám Quy Lai Tiên vắt chân lên cổ
mà chạy.
Đại Diễn Tiên Đế cũng không muốn quay lại Tiên Minh.
Thương La Ma Đế cũng chẳng muốn làm chuyện gì to tát.
Thành ca chỉ tùy tiện nói một câu đừng xuất hiện trước mặt ta, đơn giản là
muốn nhắc nhở bọn họ đừng cướp ánh đèn sân khấu của hắn.
Ai ngờ, bọn họ lại hiểu thành ta sẽ giết chết cách ngươi nếu các ngươi dám xuất
hiện trước mặt ta.
Dọa hai người đó sợ đến mức quyết định, ẩn thân trong rừng sâu núi thẳm bế
quan, không quan tâm thế giới bên ngoài, ít nhất là để tránh ánh đèn sân khấu
trong vài trăm triệu năm.