Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 184: Lôi Long Man Hoang




Nguồn:

- Lục hộ pháp! Mời vào. - Một âm thanh già nua mà uy nghiêm từ trong đại điện vọng ra ngoài.

Hai gã tiên thiên Kiếm Khách trước cửa liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt vẫn thản nhiên rồi cả hai thi lễ đối với Lục Thanh. Bất luận là kiếm đạo thay địa vị hộ pháp của đối phương đều cao bọn họ một bậc.

Lục Thanh bình tĩnh, hai tay nâng kiếm thiếp, chậm rãi bước vào trong đại điện.

Xuyên qua cánh cửa tối om, bước vào trong đại điện khung cảnh liền sáng lên. Ánh sáng nhu hòa khiến cho đại điện sáng như ban ngày. Hơi ngẩng đầu, Lục Thanh phát hiện trên đỉnh của đại điện có một viên Dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng từ trên cao. Ánh sáng của nó chiếu lên người, khiến cho hắn còn có cảm giác ấm áp, ngay cả tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Nhanh chóng thích ứng với ánh sáng ở đây, Lục Thanh đưa mắt quan sát. Đại điện của Phù Vân tông rất trống trải. Hai bên có bốn mươi đệ tử đứng thành hai hàng. Đứng trên đầu chính là Phù Vân tam kiếm. Ngoài ra, phía trước bọn họ là một lão nhân mặc áo bào tía.

Người đó chính là tông chủ Phù Vân tông, Kiếm Tông Hàn Kiến Tâm.

Vừa nhìn thấy lão nhân, Lục Thanh thầm nhẩm tên lão trong đầu.

"Sắp xếp cẩn thận thật!" Lục Thanh thoáng cảm thấy một không khí áp bức ngưng tụ ở hai hàng đệ tử. Gần như toàn bộ đám đệ tử đều mặc áo màu xanh xám của tiên thiên Kiếm Khách. Chỉ có bốn người đứng đầu là mặc võ phục màu trắng của Kiếm Sư. Lúc này, ánh mắt của cả bốn người cùng nhìn về phía Lục Thanh. Hắn có thể cảm nhận được từ mỗi người đó ẩn chứa một ý chí chiến đấu mạnh tới mức độ nào.

- Hộ pháp Lục Thanh của Triêu Dương phong thuộc Tử Hà tông, bái kiến Hàn tông chủ. Hôm nay, theo lệnh của tông chủ chúng ta đến đây đưa kiếm thiếp. - Tiến lên hai bước, Lục Thanh khom người với lão nhân mặc áo tía mà thi lễ.

- Lục hộ pháp! Miễn lễ! - Hàn Kiến Tâm nhìn Lục Thanh thật sâu, rồi mở miệng nói. Đồng thời, lão đưa tay vẫy một cái, kiếm thiếp đang được Lục Thanh nâng trên hai tay liền bay về phía Hàn Kiến Tâm. Lục Thanh chỉ cảm thấy một chút khí Tốn Phong thổi nhẹ trên hai tay, kiếm thiếp liền biến mất.

Búng nhẹ lên sợi dây vàng buộc trên kiếm thiếp, Hàn Kiến Tâm mở nó ra.

Vù...vù...

Một tiếng kiếm ngân vang lên. Trên kiếm thiếp, chợt bốc lên một vầng ánh sáng màu hồng, nóng rực. Đồng thời, một luồng kiếm ý cũng bùng phát, tản ra xung quanh.

Ánh mắt Hàn Kiến Tâm chăm chú, nắm lấy kiếm thiếp. Hai ngón tay phải khép lại, chỉ lên trên đó.



Tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng một ngọn lửa màu hồng hiện lên trên kiếm thiếp, sau khi ngón tay của Hàn Kiến Tâm đè xuống, ngọn lửa đó run rẩy, không khí xung quanh cũng bị biến thành làn khói xanh.

Bất chợt, đầu ngón tay của Hàn Kiến Tâm tỏa ra một chút ánh sáng màu xanh chói mắt. Ánh sáng khiến cho ngay cả Lục Thanh cũng phải nheo mắt lại chứ chưa nói tới hai hàng đệ tử Phù Vân tông đứng hai bên. Tất cả bọn họ đều nhắm chặt mắt.

Sau khoảng chừng một nhịp hô hấp, ánh sáng biến mất, kiếm thiếp cũng trở lại bình thường. Mà kiếm ý đang chuẩn bị bộc phát cũng bị Hàn Kiến Tâm ép xuống, không khuếch tán ra ngoài được nữa. Nếu không với Kiếm Ý của Huyền Thanh - Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, ở đây ngoại trừ Phù Vân tam kiếm và Hàn Kiến Tâm ra, gần như không người nào có thể chịu nổi.

- Không ngờ mới mười năm không gặp, tu vi kiếm ý của quý sư lại có sự đột phá lớn như vậy. Thật là đáng mừng. - Hàn Kiến Tâm đọc rất nhanh. Gần như chỉ trong tích tắc đã xem xong hết toàn bộ nội dung trên Kiếm thiếp.


Sau đó, lão lại nói:

- Thay ta chuyển lời tới quý tông chủ, luận kiếm giữa năm núi của Tử Hà tông, Phù Vân tông chúng ta nhất định sẽ tới. Mong rằng tới lúc đó, hắn chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt. Hai tông chúng ta thực ra lâu lắm cũng chưa gặp nhau.

- Hàn tông chủ yên tâm. Lục Thanh nhất định sẽ chuyển lời. - Lục Thanh khom người, lên tiếng.

- Tốt! Bộ Nam đâu? - Hàn Kiến Tâm vuốt cằm cười, nói. Đồng thời, lão vẫy tay về phía đám đệ tử bên tay phải.

- Có đệ tử! - Từ phía cuối hàng bên phải, một gã đệ tử có tu vi Kiếm Khách bước ra.

- Lục hộ pháp đi đường xa mệt mỏi. Ngươi hãy dẫn Lục hộ pháp đi nghỉ ngơi. Ngày mai dẫn Lục hộ pháp thăm quan cảnh tượng trên chủ phong của chúng ta một chút.

Dừng lại một chút, Hàn Kiến Tâm nói:

- Sau đó, ngươi đi nhắc nội đường đem ba trái Bích Vân quả tới cho Lục hộ pháp thưởng thức, không được chậm trễ. Nếu có yêu cầu gì, Lục hộ pháp cứ nói cho Bộ Nam. - Nửa câu sau là nói cho Lục Thanh nghe.

- Đa tạ Hàn tông chủ. - Không hề chối từ, Lục Thanh lên tiếng cảm tạ.

Nhưng hắn nhận thấy, sau khi Hàn Kiến Tâm nói đến Bích Vân quả, hai hàng đệ tử của Phù Vân tông đều hơi biến sắc. Ngay cả bốn gã Kiếm SƯ đứng đầu cũng vậy. Hiển nhiên là Bích Vân quả có tác dụng gì đó. Thậm chí có thể nó còn có tác dụng rất lớn. Nếu không, sắc mặt của đám đệ tử nội tông cũng không như vậy.


Lục Thanh cảm thấy rùng mình một tiếng, hắn biết tiếp đó có thể sẽ có chuyện xảy ra. Tuy nhiên, hắn vẫn xoay người đi theo Bộ Nam ra khỏi đại điện.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán. Hắn mới đi được ba bước, một âm thanh hùng hậu vang lên sau lưng"

- Xin Lục hộ pháp dừng bước.

"Bắt đầu rồi!"

Chẳng hề do dự, Lục Thanh liền dừng chân. Xoay người lại, hắn nhìn thấy lúc này một gã thanh niên mặc võ phục trắng đã bước ra giữa. Người thanh niên đó đeo một thanh trường kiếm màu xanh, mắt sáng mày kiếm, ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Chỉ thấy hắn hơi thi lễ đối với Lục Thanh rồi xoay người nhìn bốn người Hàn Kiến Tâm, tiếp tục thi lễ.

- Mấy ngày gần đây, đệ tử đều nghe thấy sự tích của Lục hộ pháp, nên trong lòng rất mong mỏi. Đặc biệt, Lục hộ pháp ở trấn Trăn Đồng khuất phục Kiếm Sư ma đạo, giữ thể diện cho Phù Vân tông chúng ta, thực sự là làm cho đệ tử cảm thấy xấu hổ. Hôm nay cả gan, mong sư phụ có thể cho phép đệ tử cùng với Lục hộ pháp luận bàn một chút. Đồng thời, có thể giao lưu giữa hai tông chúng ta. Hy vọng sư phục có thể chấp nhận.

Hàn Kiến Tâm nhướng mày, ánh mắt nhìn chăm chú về phía tên đệ tử phía dưới chỉ thấy ánh mắt của hắn hết sức kiên định, tinh thần không hề bối rối hoàn toàn khác với ngày thường khi đối diện với mình. Điều đó khiến cho Hàn Kiến Tâm phải tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ bản thân đã mắc phải sai lầm hay sao?

Lão lại nghĩ tới lời căn dặn của mình vừa mới rồi.


- Lần này, Lục Thanh của Tử Hà tông đến có tu vi cực cao. Theo tin tức mà Thảo thành chủ của Thanh Hà thành đưa về, thì người này đã lĩnh ngộ Kiếm ý, thực lực có thể đánh lại với một Kiếm Chủ tiểu thiên vị. Về phần khiêu chiến, tốt nhất là không nên phát ra. Điều đó chẳng được ích gì mà còn đánh mất thể diện.

"Chẳng lẽ mình mắc phải sai lầm hay sao?" Hàn Kiến Tâm cười khổ trong lòng. "Chẳng lẽ mình chỉ nghĩ đến thể diện của tông môn?"

- Đúng là

- Làm càn..

- Khoan! - Không để Phù Vân tam kiếm nói xong, Hàn Kiến Tâm mở miệng. Sắc mặt của Phù Vân tam kiếm hơi thay đổi, nhưng đều im lặng.

- Có đúng là ngươi muốn khiêu chiến đối với Lục hộ pháp? - Ánh mắt Hàn Kiến Tâm bình thản.


Ninh Hoàn Chân gật đầu, ý chí chiến đấu từ từ tràn ngập trong mắt:

- Mặc dù biết tu vi không bằng , nhưng vẫn muốn được thấy tu vi kiếm đạo của Lục hộ pháp. Thắng thua chẳng hề có ý nghĩa. Thân là kiếm giả chỉ muốn nhanh chóng tăng tiến. Cho dù có thua thì cũng chỉ là một sự trải nghiệm mà thôi. Mong sư phục có thể chấp nhận.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Kiến Tâm lại nhìn tên đệ tử yêu mến một chút. Cuối cùng, đôi mày đang nhíu của lão mới giãn ra một chút rồi nói:

- Được! Hôm nay ta đồng ý cho ngươi khiêu chiến với Lục hộ pháp. Nhưng còn phải xem ý của Lục hộ pháp thế nào. Nếu Lục hộ pháp không muốn thì người cũng không được oán hận.

- Đa tạ sư phụ! - Ninh Hoàn Chân cúi đầu thi lễ rồi xoay người nhìn về phía Lục Thanh cũng cúi người.

- Đệ tử nội tông Ninh Hoàn Chân của Phù Vân tông mong Lục hộ pháp có thể cho ta cơ hội.

- Đệ tử nội tông Ninh Hoàn Chân của Phù Vân tông mong Lục hộ pháp có thể cho ta cơ hội.

Vào lúc này, từ trong mắt của Ninh Hoàn Chân, Lục Thanh như cảm thấy cái tâm bất khuất của một kiếm giả. Ý chí chiến đấu nóng bỏng của đối phương cũng làm sôi lên bầu máu nóng trong người hắn. Vốn tưởng rằng đó là do nguyên nhân Bích Vân quả, nhưng vào lúc này, Lục Thanh cảm giác như không phải vậy. Hắn tin tưởng vào cảm giác của mình.

Từ trên người Ninh Hoàn Chân tỏa ra một sự kiên định, không hề có chút dao động. Điều đó khiến cho hắn như thấy được hình ảnh của mình trước đây. Chỉ có điều, sau khi tu vi của hắn tinh tiến, tâm cảnh cũng bình ổn hơn rất nhiều. Nếu không gặp phải đối thủ ngang tầm, rất khó làm cho hắn xuất hiện ý chí chiến đầu. Nhưng vào lúc này, đối thủ cũng chỉ là Kiếm Sư trung thiên vị nhưng ý chí chiến đấu của Lục Thanh cũng đang tăng lên một cách nhanh chóng.

- Được! Ngươi với ta cùng tranh tài một chút. - Âm thanh của Lục Thanh cũng hoàn toàn kiên định, trong mắt tỏa ra ý chí chiến đấu nhìn thẳng về phía Ninh Hoàn Chân.

- Lui lại! - Hàn Kiến Tâm quát khẽ một tiếng. Đám đệ tử đang đứng hai bên nhanh chóng tản ra, để lại một phạm vi ước chừng ba mươi trượng.

Vẫy tay một cái, ba thanh thần kiếm cấp thanh phàm đang cắm sau lưng Phù Vân tam kiếm bay lên, trôi nổi trên đỉnh đầu Hàn Kiến Tâm.