Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 999: Chân chính bất hủ (Đại Kết Cục)




- Vạn vật sinh rồi trưởng thành, là Đạo Pháp tự nhiên...

Trong lòng Lục Thanh chấn động, trên mặt lộ vẻ bừng ngộ.

- Đạo Tề Thiên, lão đã vi phạm mệnh số của Hỗn Độn. Hỗn Độn không tranh, dùng mệnh số chưởng quản thế giới Đại Đạo, cương trực công chính. Đạo Tề Thiên đối với vạn vật sinh linh như con kiến, một lòng chạy theo cảnh giới Tề Đạo, lại không biết rằng lão đã bước vào con đường hủy diệt chân chính. Chỉ có điều, điểm cuối của con đường hủy diệt này, cũng không phải mệnh số Hỗn Độn có thể nắm trong tay, cho nên, hết thảy nhưng việc này, cần ngươi phải đi làm...

- Ta đi làm...

Lục Thanh gật gật đầu.

Trên mặt lộ vẻ hãi lòng. Thần Ma khẽ thờ dài một hơi, nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý kẻ thừa mệnh số Hỗn Độn này, bảo vệ mảnh Hỗn Độn này, để nó tiếp tục tồn tại phát sinh vạn vật sinh linh hay không...

Thân sắc ngưng trọng. Lục Thanh sau một lúc trâm mặc, gật gật đầu.

- Tốt...

Thở ra một hơi dài Thần Ma chậm rãi đứng thẳng dậy. Lúc này, Lục Thanh mới chú ý tới. Ở chỗ ngực của Thần Ma, một vết kiếm cực lớn thẳng từ trước thấu ra sau, lộ ra Hỗn Độn màu xám bên trong.

Giơ tay về phía trước, một thanh cự phủ màu xám lập tức xuất hiện ở trong tay Thần Ma.

- Thần Ma Khai Thiên Phủ!

Thần Ma giơ tay khẽ vuốt trên thân phủ hai cái, lập tức giơ tay ném đi, cự phủ kia lập tức rơi xuống trước mặt Lục Thanh

- Lúc trước, ta từ trong Hỗn Độn sinh ra. Thần Ma Khai Thiên Phủ này chính là đạo khí bất hủ của mệnh số Hỗn Độn ban cho ta. Chỉ có điều lúc trước mở Đại Đạo quá gấp, qua nhiều năm như vậy, nó ngay cả linh thức cũng chưa sinh ra, hiện giờ ta đưa nó cho ngươi kế thừa, hy vọng ngươi có thể đối đãi tốt với nó...

- Lúc này, từ lòng bàn tay Lục Thanh, một tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên, không có triệu tập của Lục Thanh. Luyện Tâm Kiếm màu vàng xám chậm rãi lộ ra, lập tức chui vào trong Khai Thiên cự phủ kia.

- Chợt một tiếng kiếm ngân thuần khiết lớn vô cùng vang lên, hư không Hỗn Độn vốn bình phục kia lại trở nên chấn động. Nhưng lúc này. Lục Thanh cảm thấy không phải hư không Hỗn Độn này phẫn nộ, mà là một cỗ vui sướng lớn lao, giống như hư không Hỗn Độn đã có được sinh mệnh.

- Ở một nơi trong Đại Đạo Tinh Không. Đạo Tề Thiên Thần sắc ngưng trọng ngồi xếp bằng giữa Tinh Không, ở trước mặt lão, giờ phút này lơ lửng một chiếc kén lớn màu xám. Ở bên cạnh cái kén lớn này, còn có mười ba đạo thân ảnh. Chỉ có điều ở phía trước mỗi đạo thân ảnh này đều trấn áp một khối mảnh vỡ quy tắc.

- Bất chợt, một tiếng kiếm ngân lớn vượt qua Tinh Không truyền tới.

- Trên mặt Đạo Tề Thiên lại lộ ra một chút ý cười, mở miệng nói:

- Đạt được truyền thừa rồi sao? Tốt lắm, một trận chiến với các ngươi, xem ai có thể đạt tới cảnh giới Tề Đạo trước...

Lời nói của Đạo Tề Thiên bình tĩnh, nhưng thanh âm lại không chịu hạn chế của Thời Không, trong phút chốc truyền vào hư không Hỗn Độn.

Lục Thanh ánh mắt kiên định, giơ tay ấn lên trên Khai Thiên Phủ kia, Khai Thiên Phủ kia toàn bộ biến ảo lên, lực lượng Hỗn Độn màu xám tràn ngập, lập tức. Khai Thiên Phủ kia liền biến thành bộ dáng của Luyện Tâm Kiếm.

- Thân kiếm run rẩy kêu lên, rơi vào trong tay Lục Thanh, giờ phút này, Từ trong Luyện Tâm Kiếm truyền ra một cỗ vui sướng. Lục Thanh biết, đó là âm thanh của Kiếm Linh Luyện Tâm Kiếm. từ trên Luyện Tâm Kiếm. Lục Thanh cảm nhận được khí tức bất hủ giống như Bất Diệt Kiếm Thế của hắn.

- Bất hủ đạo khí! Khai Thiên Kiếm!

Nhìn Khai Thiên Kiếm một lần nữa hiện ra trong tay Lục Thanh, trên mặt Thần Ma lộ vẻ cảm khái:

- Hư không Hỗn Độn này ngày sau sẽ do ngươi kế thừa, phần lực Bản Nguyên này cũng là thứ cuối cùng ta có thể để lại cho ngươi. Một trận chiến cuối cùng, rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào, ta không thể thấy được, nhưng, ngươi nhất định phải thắng! Vì Đại Đạo sinh linh...

- Vì Đại Đạo sinh linh...

Lục Thanh trầm giọng nói.

- Không sai vì Đại Đạo thương...

Thần Ma thanh âm lạnh lùng nói:

- Đạo Tề Thiên xem Đại Đạo sinh linh như con kiến, để lão thành tựu cảnh giới Tề Đạo, đó là Bất công lớn nhất của Đại Đạo Tinh Không này! Cũng là tai họa lớn nhất của mệnh số Hỗn Độn! Một trận chiến này, ngươi thắng, Đại Đạo Tinh Không sẽ khôi phục, hết thảy như thường, trên đời này, cũng không còn có Bỉ Ngạn tồn tại nữa, người ngươi muốn cứu cũng có thể khởi phục toàn bộ. Ngươi bại hết thảy sẽ không tồn tại nữa...

Lục Thanh gật gật đầu, không nói gì nữa.

-Ha ha.

Đến lúc này, thân thể của Thần Ma Bắt đầu xuất hiện hư ảo, trong phút chốc này, toàn bộ hư không tiếng sấm sét không ngừng. Đại Đạo Tinh Không, mưa máu từ trên trời rơi xuống.

Hàng ngàn hàng vạn sinh linh, trong nháy mắt này đồng thời cảm nhận được một cổ bi thương lớn lao, nhất tề đau thương khóc thành tiếng.

Hư không Hỗn Độn.

Một khắc cuối cùng khi Thần Ma biến mất, một đạo điện quang màu xám giống như cắt qua hạn chế của Thời Không, nhập vào trong mi tâm Lục Thanh.

Trong phút chốc. Lục Thanh chỉ cảm thấy Bất Diệt Kiếm Thể run rẩy kêu lên, một cỗ lực lượng trước đây hắn căn bản không thể tưởng tượng phóng xuất ra. Bên trong Kiếm thề, hồn phách vốn tồn tại, giờ phút này rốt cuộc không cảm nhận được, giống như tất cả đều biến mất không thấy, chỉ để lại Kiếm thể bất hủ tồn tại.

Thật lâu sau. Lục Thanh chậm rãi mờ hai mắt.

- Thì ra là thế...

Giờ phút này, từ trên người Lục Thanh, một tầng khí Phong Mang màu xám phóng ra. Phong Mang màu xám này, không có bất cứ khí tức sắc bén gì lộ ra, lại chém đứt Thời Không, trấn áp Hỗn Độn.

- Hỗn Độn mới là nơi tất cả Đại Đạo này trở về, bất kể thời gian hay là không gian đều là một tồn tại nằm trong Hỗn Độn, là lực lượng cơ bản nhất của thể gian này. Hỗn Độn, tức là Bản Nguyên...

Tay phải kiếm chỉ vẽ ra, ngay sau đó, hư không Hỗn Độn trước mặt Lục Thanh lập tức nứt ra một vết nứt Thời Không, vết nứt Thời Không lúc này trực tiếp nối tới Đại Đạo Tinh Không, xuất hiện ở chỗ trăm dặm trước mặt Đạo Tề Thiên.

Chậm rãi bước ra vét nứt Thời Không, Lục Thanh đứng trong Tinh Không giống như thành tồn tại duy nhất trong Đại Đạo Tinh Không, một cỗ khí tức Bất hủ lớn vô biên lộ ra, tàn sát bừa bãi hư không.

- Kiếm thể bất diệt, hồn phách bất hủ! Rất tốt...

Trong hư không. Đạo Tề Thiên đang ngôi xếp bằng mở bừng hai mắt, hết thảy vốn tôn tại không ngờ biến mất không thấy.

Lục Thanh biến sắc, trầm giọng nói:

- Bọn họ đâu... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đạo Tề Thiên khẽ cười một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra sao?

- Lão đã cắn nuốt bọn họ...

Trên mắt Lục Thanh có chút khó coi.

- Tám người sư phụ ta thân là Kiếm Đạo bát thánh, nói ra cũng là Kiếm Đạo nhất mạch, bọn họ không phải Bỉ Ngạn vì sao lão cũng cắn nuốt bọn họ.

- Bọn họ là Kiếm Đạo nhất mạch không sai nhưng ta là tổ của Kiếm Đạo, bọn họ lại hấp thu tất cả hương hỏa Kiếm Đạo của Đại Đạo Tinh Không này, trở thành người Kiếm Đạo ký thác, ta tự nhiên không thể buông tha bọn họ. Nếu không. Kiếm Đạo của ta làm sao viên mãn!

- Hết thảy nhưng việc này là lúc trước lão đã tính tới, lúc trước ở thế giới Thời Không, lão đã sớm định liệu...

Lục Thanh trầm giọng nói.

- Không sai...

Lúc này. Đạo Tề Thiên ngược lại không có bất cứ phủ nhận gì.

Trong mắt Lục Thanh bắn ra hàn mang, Khai Thiên Kiếm trong tay chậm rãi lộ ra, nói:

- Vậy lão có tính đến hay không, rằng hôm nay, lão sẽ ngã xuống!

- Ngã xuống.

Đạo Tề Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lớn:

- Tốt! Tốt! Ngươi có chiến ý này, chính là người ta cầu. Một trận chiến hôm nay, chính là ngày Đạo mỗ chứng đạo! Ha ha ha ha…..

Một bước bước ra, trên người Đạo Tề Thiên lập tức vang lên một tiếng kiếm ngâm cực lớn. Kiếm Ý Thời Không màu xám bạc bốc lên. Chỉ có điều so với lúc trước, trên người Đạo Tề Thiên, khí Hỗn Độn đã gần như ngưng tụ thành thực chất.

- Trên con đường chứng đạo của Đạo mỗ, ngươi lại là người chứng đạo. Đạo mỗ chỉ vẫn (hỏi) ngươi một kiếm, một kiếm phân sinh tử...

Ngay sau đó, thân hình Đạo Tề Thiên biến hóa, lại hóa thành một thanh Thánh Kiếm vạn trượng, chỉ có điều hiện giờ. Ở trên Thánh Kiếm màu xám bạc này, lộ ra một cổ khí tức bất hủ nồng đậm.

-Bất hủ...

Lục Thanh trầm giọng nói.

- Không sai mượn Bản Nguyên Hỗn Độn của thể từ ngươi. Đạo mỗ đã cắn nuốt tất cả quy tắc của Đại Đạo. Hiện giờ, chỉ cần Đại Đạo Tinh Không này bất diệt, thân ta Bất diệt!

- Phấn Toái Thời Không...

Thánh Kiếm vạn trượng chém xuống, trong phút chốc này, khí Hỗn Độn không bờ bến bao phủ Tinh Không vạn dặm vô tận xung quanh Lục Thanh. Đại Đạo Tinh Không, ngàn vạn sinh linh nhất tề run rẩy, lực lượng như vậy, khiến Đại Đạo sinh linh cảm thấy nguy cơ hủy diệt.

- Ha ha. Đại Đạo sinh linh, hôm nay chính là hủy diệt, đợi khi Đạo mỗ thành đạo, lại làm cho toàn bộ các ngươi sống lại, có gì là khó!

Thánh Kiếm chém xuống, tránh cũng không thể tránh, thậm chí giờ phút này, ở trên thân Thánh Kiếm kia, một gương mặt rõ ràng xuất hiện ở trước mặt.

- Lục đại ca!

- Thất đệ...

-Đồ nhi!

- Cha...

Kiếm thể rung mạnh. Lục Thanh có chút không thể tin được nhìn chằm chằm Thánh Kiếm đang chém xuống kia, trong lúc nhất thời, đúng là quên xuất kiếm.

- Làm sao, ngươi không hạ thủ được...

Thanh âm lạnh lùng của Đạo Tề Thiên truyền đến.

- Bọn họ, là thê tử, kiếm lữ, huynh đệ, sư phụ, nhi tử của ngươi. Chẳng qua, đối với loại người chứng đạo như chúng ta mà nói chỉ cần chứng đạo, hết thảy đều có thể đạt được. Tâm do dự của ngươi, đã định trước ngươi khó thành Đại Đạo...

- Ầm...

Thời Không dập nát trấn áp, trong phút chốc. Lục Thanh hộc máu bay ngược. Bị Hỗn Độn mới sinh ra đè ép, cho dù Bất Diệt Kiếm Thế bất hủ cũng bị chấn thương nặng nề.

- Đây chính là bất hủ?

Lục Thanh nhìn thoáng qua bản thân, lập tức tự giễu nói:

- Bất hủ thì như thế nào, trên đời này, làm sao có bất hủ bất diệt chân chính, cái gọi là Bất Diệt Kiếm Thể, chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới tầng thứ nhất mà thôi cảnh giới này phá rồi, vậy sẽ không còn tồn tại

- Không sai trên đời này, không có bất hủ chân chính. Hôm nay. Đạo mỗ sẽ làm cho thân bất hủ bất diệt của ngươi, chân chính hủy diệt...

- Phấn Toái Thời Không...

Vô số ngôi sao tan vỡ, Thời Không dập nát tiêu diệt diễn hóa Hỗn Độn vô tận, lại bao phủ Lục Thanh vào bên trong.

Phun ra một ngụm máu tươi, Lục Thanh gắt gao nhìn chằm chằm từng đạo thân ảnh trên Thánh Kiếm kia, không muốn hoàn thủ.

Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt Lục Thanh ngẩn ra, lại nhìn thấy trên thán Thánh Kiếm kia, từng đạo thân ảnh thân quen kia không ngờ đang Thiêu đốt. Từng gương mặt quen thuộc hiện trong đầu, trong hỏa diễm vô tận, nụ cười trên từng gương mặt này vĩnh viễn trường tồn, bất hủ bất diệt!

- Cái gì là bất hủ? Đây mới là bất hủ!

Trên mặt Lục Thanh sinh ra một chút vẻ bừng ngộ:

- Thì ra, bất hủ chân chính, đã sẵn ở trong lòng ta, chỉ tại ta mê muội đau khổ truy tìm...

- Ngươi nói cái gì.

Đạo Tề Thiên sửng sốt trong mơ hô dường như lão đã nhận ra biến hóa của mọi người trên Thánh Kiếm.

- Các ngươi, các ngươi không ngờ đốt hết chân linh, trở về Hỗn Độn...

Mà giờ phút này, Khai Thiên Kiếm trong tay Lục Thanh, lại dần dần dâng lên một tiếng kiếm ngân rất nhỏ, tiếng kiếm ngân này nhẹ nhàng, lại áp chế hết thảy Kiếm Ý của Thánh Kiếm Đạo Tề Thiên.

- Lão sai lầm rồi

Thần sắc của Lục Thanh, điềm đạm mà bình tĩnh:

- Bọn họ trở về Hỗn Độn còn có thể tái sinh, mà lão lại phải chân chính yên diệt...

- Không! Ta là thân chứng đạo, đệ nhất Kiếm giả Từ trước đến nay, tổ của Kiếm Đạo, không ai có thể diệt ta, ta muốn tồn tại cùng Tề Đạo, bất tử bất diệt! Ngươi, đừng vội nói xằng nói bậy, quấy nhiễu đạo tâm của ta...

Trong Thánh Kiềm, thanh âm tức giận của Đạo Tề Thiên truyền ra.

- Một khi đã như vậy, vậy ngươi liền vỡ nát đi. Phấn Toái Thời Không...

- Ong...

Hư không Hỗn Độn vô biên vô tận lại hiển hóa, hư không Hỗn Độn mới sinh ra này nghiền ép Tinh Không, tất cả sao trời, thậm chí toàn bộ Đại Đạo Tinh Không đều trở nên chấn động kịch liệt.

Một kiếm này, sắp sửa xé rách Đại Đạo.

- Ong...

Trên mặt lộ vẻ cười nhạt. Khai Thiên Kiếm trong tay Lục Thanh chậm rãi đâm ra, một kiếm này, vô cùng bình thản, trên mặt không có bất cứ khí Hỗn Độn gì hiển hóa, nhưng chỗ nào kiếm đi qua, hết thảy Hỗn Độn tránh lui tán loạn, sao trời vốn đã tan biến cũng một lần nữa xuất hiện ở Đại Đạo Tinh Không.

- Không có khả năng! Đây là Kiếm Đạo gì! Ta là tổ của Kiếm Đạo, không ai có thể diệt sát ta. Thần Ma cũng không được...

Khi thanh âm này hoàn toàn tiêu tan ở Đại Đạo Tinh Không, Khai Thiên Kiếm trong tay Lục Thanh cũng nhẹ nhàng vẽ một kiếm hoa, biến mất ở trong tay.

- Thật sự, kết thúc rồi sao...

- Kết thúc rồi!

HẾT