Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 125: Tông môn rung động




Luyện Tâm đại trận trong Luyện Tâm Điện lại bị một tu sĩ vô danh phá liền bốn tầng.



Là chân chính phá giải, mà không phải thông qua.



Tu sĩ tụ tập lại đây càng ngày càng nhiều, đa số người bị quang mang của Luyện Tâm Điện đại trận hấp dẫn tới, tất cả đều muốn tới xem một chút. Xem rốt cuộc là tu sĩ nào lại thông qua tầng bốn của Luyện Tâm Điện.



Có tu sĩ mới vừa bay tới thì đã nghe được Minh Không nhảy nhót, tiếng cười vang vọng:



- Luyện Tâm đại trận bị phá hủy rồi.



Những tu sĩ này không rõ tình hình, hỏi thăm một vòng, sau đó mới biết được chân tướng của việc này.



Tin tức Lâm Dịch liên tục phá giải bốn Luyện Tâm đại trận nhanh chóng lan truyền ra chung quanh. Trên tiên sơn thỉnh thoảng sẽ có một chút tu sĩ bay ra, đa số đều mặc đạo bào đen nhánh, tu vi của mỗi một người đều là từ Trúc Cơ trung kỳ trở lên.



- Nhìn đi, những đệ tử nội môn kia cũng đã bị kinh động.



- Lúc này chỉ cần là người không bế quan tu luyện thì ai mà không nhìn ra được chứ? Trong hàng đệ tử nội môn, người có thể thuận lợi thông qua tầng bốn của Luyện Tâm đại trận cũng lác đác không có mấy người nha.



- Đúng vậy, nghe nói chỉ có đệ tử hạch tâm Đông Phương sư huynh và Tô sư tỷ là thông qua sáu tầng đại trận của Luyện Tâm Điện, có được bí thuật chân truyền của tông môn, ba người còn lại đều không được.



- Tu sĩ này rốt cuộc có lai lịch gì, không phải là tới đánh vào mặt mũi của chúng ta đó chứ?



- Không thể, nghe nói hắn chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm, chúng ta cứ nhìn xem rồi lại nói.



Ngay khi các tu sĩ nghị luận ầm ĩ, áng sáng trong tầng năm Luyện Tâm Điện, thân ảnh làm cho đám tu sĩ rung động lại lần nữa xuất hiện ở bên trong.



- Đây mới là cường nhân đó, nhìn xem, người ta muốn một mạch phá giải bảy tầng đại trận của Luyện Tâm đại trận kia kìa.



Các tu sĩ kìm lòng không đậu mà phát ra một tiếng cảm thán.



Lúc này sắc mặt của Đường trưởng lão cực kỳ khó coi, tiếng thở dốc cũng dần dần tăng lên, thể hiện ra vẻ hoảng loạn ở trong lòng.



Minh Không thấy dáng vẻ của Đường trưởng lão, cảm giác trong lòng rất thống khoái. Nàng làm mặt quỷ với Đường trưởng lão, cười hì hì nói:



- Cây gậy trúc, đừng quên đánh cược nha.



Đường trưởng lão phun ra một ngụm trọc khí, trầm giọng nói:



- Hắn làm như vậy căn bản không tính là thông qua thí luyện nhập môn, đánh cược cũng không được tính!



- Xin hỏi Đường trưởng lão, yêu cầu của thí luyện nhập môn là cái gì?



Tô Thất Thất lạnh nhạt hỏi.



- Là ngây ngô một khắc đồng hồ trong tầng một Luyện Tâm Điện mà không bị bắn ra ngoài điện.



Đường trưởng lão bật thốt lên.





Sau đó Đường trưởng lão biến sắc, cãi lại:



- Nhưng mà, nhưng mà hắn... Hắn làm vậy căn bản là dối trá, đầu cơ trục lợi!



- Ồ? Không bằng Đường trưởng lão ngươi đi thử một chút, nhìn xem có thể đầu cơ trục lợi một chút hay không đi?



Tô Thất Thất hơi nhíu mày, hỏi ngược lại.



Đường trưởng lão bị câu hỏi của nàng làm cho á khẩu, sửng sốt một chút mới buồn bực nói:



- Ngươi đang già mồm át lẽ phải!



Lăng Dược đột nhiên cười cười, nói:



- Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không được, Luyện Tâm đại trận là của quý mà tổ tông truyền xuống, không thể bị tên tiểu bối này phá hủy được.




Minh Không ở bên cạnh cười xùy một tiếng, nói:



- Ngươi lấy lý do gì vậy? Luyện Tâm đại trận cũng là thứ do tu sĩ bố trí, nếu bị phá giải, đương nhiên còn có thể phục hồi lại như cũ được.



Lăng Dược cười gian, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.



- Ngươi muốn làm gì?



Minh Không cảm nhận được một tia dị dạng, lập tức la lớn với Lăng Dược.



- Ta đi mở cửa điện, vào Luyện Tâm Điện bắt tiểu bối này ra, tránh cho hắn gây tai họa cho Luyện Tâm Đại Trận!



Lời còn chưa dứt thì thân thể Lăng Dược chợt nhanh chóng bắn ra, hóa thành một đạo ánh sáng màu tím, lúc xuất hiện lần nữa đã ở cửa chính của Luyện Tâm Điện.



Minh Không không kịp phản ứng, chỉ có thể kinh hô một tiếng.



Trong lòng bàn tay của Lăng Dược dâng lên một cỗ đan khí dày đặc tới cực điểm, miệng hét lớn một tiếng:



- Tử Hà Thần Quyền!



Năm ngón tay nắm lại, trên nắm tay phát ra một đạo ánh sáng màu tím chói mắt, trong hư không bộc phát ra một cỗ năng lượng cuồng bạo, trực tiếp đánh về phía cửa lớn của Luyện Tâm Điện.



Ánh sáng màu tím mới từ trên nắm tay bắn ra thì Lăng Dược đã cảm thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh màu vàng nhạt đột nhiên đi tới gần hắn, chợt không khách khí chộp về phía một quyền của hắn.



- Phanh!



Chưởng quyền giao tiếp, bộc phát ra một tiếng trầm muộn, không đợi ánh sáng màu tím của Lăng Dược hoàn toàn thoát ra khỏi nắm đấm thì đã bị bàn tay ngọc kia nắm lại.



Thân ảnh của Lăng Dược dừng một chút, sau đó liên tục lùi lại mấy bước về phía sau. Mỗi một bước lùi lại, bàn chân đều nặng nề đạp xuống mặt đất, các tu sĩ xa xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất đang rung động.




Trong lòng các tu sĩ hiểu rõ, Lăng Dược đang hóa giải lực lượng của đối phương, rót vào trong đất, như vậy có thể làm cho thương tổn của bản thân hạ xuống đến mức thấp nhất.



Người xuất thủ chính là Tô Thất Thất.



Sắc mặt của Lăng Dược rất xấu xí, nụ cười ở khóe miệng lại càng tăng thêm, thậm chí còn lộ ra một tia lạnh lẽo, hắn lớn tiếng nói:



- Tô Thất Thất, ngươi có ý gì!



- Không có ý gì cả.



Tô Thất Thất ngăn ở cửa chính Luyện Tâm Điện, một bước cũng không lui, dùng một chưởng đẩy lùi Lăng Dược, sắc mặt của nàng lại như bình thường, giống như chuyện vừa rồi đối với nàng không đáng kể chút nào vậy.



Lăng Dược hít sâu một hơi, cười lạnh nói:



- Tô sư tỷ, ngươi có biết trong tông môn không được ra tay với nhau, hành động của ngươi vừa rồi là gì?



Tô Thất Thất nhẹ giọng nói:



- Thí luyện nhập môn còn chưa hoàn thành, ai cũng không có tư cách can thiệp vào!



Tuy rằng Tô Thất Thất không có nói rõ, nhưng các tu sĩ đều thấy rát rõ ràng, nếu Lăng Dược muốn xông vào Luyện Tâm Điện mang tu sĩ kia đi thì phải qua cửa ải nàng trước đã.



- Đánh nhau rồi, đệ tử hạch tâm đánh nhau.



- Tu sĩ này có mặt mũi thật lớn, Tô sư tỷ ở trong tông môn tính tình đạm bạc, dường như chưa từng xảy ra tranh chấp với người khác. Năm lần xuất thủ ở đại bỉ tông môn thì có bốn lần đều là Minh Không tiểu ma nữ, không nghĩ tới tu sĩ này có thể khiến cho Tô sư tỷ vì hắn mà xuất thủ, không đơn giản.



- Nghe ngươi nói như vậy, dường như có chút ý tứ, ngươi nói xem liệu giữa bọn họ có thể có quan hệ gì đó hay không?



- Đừng nói mò, nghe nói tu sĩ kia chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm, sao Tô sư tỷ có thể coi trọng hắn được chứ?



- Ta thấy chưa hẳn, ít nhất tu sĩ này ở trên phương diện trận pháp lại có nghiên cứu mà người thường khó có thể bì kịp.




Trong mắt những tu sĩ này hiện lên vẻ kỳ quái, tụ tập chung một chỗ để bàn tán.



Lúc này Lâm Dịch đang ở bên trong Luyện Tâm Điện, cho nên đối với tình huống bên ngoài không biết một chút nào, hắn mang Hải Tinh tới tầng bốn, sau đó lại một mình bắt đầu phá giải trận pháp ở tầng năm.



Không thể không nói, trận pháp trong đại điện này tầng sau so với tầng trước còn huyền ảo phức tạp hơn. Thời gian mà Lâm Dịch tốn cũng càng ngày càng dài, trong lòng hắn dần dần thu lại lòng khinh thị, đắm chìm trong trận pháp phá giải.



Cùng lúc đó, trên vị trí gần đỉnh núi tiên sơn, trong lúc mây mù chuyển động mơ hồ có thể thấy được năm cái động phủ.



Trên một động phủ trong đó có khắc một chữ nhìn qua bình thường không có gì lạ, Ngụy!



Ở chỗ sâu trong động phủ có một tu sĩ đang ngồi xếp bằng, người mặc một bộ y phục bằng vải thô, trang phục giống như đệ tử ngoại môn, nhưng toàn thân có khí tức Kim Đan lưu chuyển, hai mắt đột nhiên mở ra, bộc phát ra một đám ánh sáng chói mắt.



Tu sĩ này bị tình huống chung quanh Luyện Tâm Điện làm cho kinh động, hắn toả thần thức ra cẩn thận cảm nhận một phen, sau đó sắc mặt không thay đổi, lần nữa nhắm mắt lại rồi tu luyện.




Trước cửa năm tòa động phủ kia đột nhiên xuất hiện một tu sĩ, vóc người mập mạp, giống như một quả cầu, nhưng lại lộ ra khí tức Kim Đan cường đại.



Tu sĩ mập đi tới trước tòa động phủ này, lại truyền âm nói với người ở bên trong:



- Sư huynh, bên ngoài có một tu sĩ mới tới, liên tục phá bốn tòa Luyện Tâm Đại Trận, hôm nay đang ở trên tầng năm Luyện Tâm Điện, người này dường như có giao hảo cùng Tô Thất Thất, Lăng sư đệ vì vậy mà đã liều mạng một chiêu với Tô Thất Thất.



Nửa ngày sau, bên trong truyền ra một đạo thanh âm trầm ổn:



- Được rồi, ta đã biết.



Tu sĩ mập do dự một chút, lại nói:



- Sư huynh, ta nghe nói người này chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm, lại là một trận pháp sư, nếu như người này bái nhập tông môn, lại đối lập với chúng ta, như vậy thì cũng là một phiền phức khá lớn.



- Trận pháp sư là nhân tài khan hiếm, bái nhập tông môn có gì mà không tốt cơ chứ.



Thanh âm bên trong vẫn không có một chút ba động mảy may nào cả.



Tu sĩ mập khom người nói:



- Ta đã biết.



Tu sĩ mập suy nghĩ một chút, nhưng không đi xa, vẫn còn đang bồi hồi ở bên ngoài động phủ.



- Còn có chuyện gì nữa?



Người ở bên trong biết tu sĩ mập còn chưa đi, cho nên lại lên tiếng hỏi.



Tu sĩ mập nói quanh co:



- Ta sợ Lăng sư đệ chống lại Tô Thất Thất chịu thiệt, sư huynh ngươi xem...



Bên trong động phủ đột nhiên trở nên yên lặng, toàn bộ bầu không khí trở nên có chút áp lực, giống như vạn vật trong thiên địa đều trở nên tĩnh lặng vậy.



Tu sĩ mập hơi biến sắc, vội vàng xoay người thối lui.



Còn chưa đi xa thì trong động phủ truyền ra một tiếng thở dài:



- Ngươi đi giúp Lăng sư đệ một tay đi.



Tu sĩ mập vội vã đáp ứng, trước khi đi, hắn ngẩng đầu nhìn liếc mắt vị trí phía trên động phủ.



Chỗ đó có viết hai chữ rồng bay phượng múa, Đông Phương!



Chữ này khí thế rộng rãi, lộ ra một cỗ đại khí, sâu vào trong đá ba phần, nhìn qua cũng làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác bái phục.