Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 13: Ta cùng hắn đánh




Người của Dịch Kiếm Tông không khỏi cau mày một cái, trong lòng lẩm bẩm, một phế vật không thể Ngưng Khí tới đây xem náo nhiệt làm gì chứ?



Ngược lại sắc mặt của đông đảo tu sĩ tiểu bối Hàn Nguyên Cốc lại đại biến, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, không dám nhìn thẳng vào người vừa tới.



Vài tên tu sĩ của Sơn Nhạc Môn nhỏ giọng lầm bầm vài câu bên tai một vị nữ tử tuyệt mỹ. Trong mắt của nàng kia có lưu quang lưu chuyển, có chút tò mò nhìn chằm chằm vào người vừa tới, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt.



Đông đảo tu sĩ ở đây nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lúc nhất thời ngây người, giống như đã mất đi bảy hồn sáu phách, có chút si ngốc nhìn nàng kia, thậm chí, không ngờ khóe miệng lại có nước miếng chảy ra.



Nữ tử này lại ra vẻ không thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào người vừa tới, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ, tia sáng kỳ dị trong mắt liên tục lóe lên.



Tiểu tử ngây ngô liếc mắt nhìn nữ tử này một cái, không hề dừng lại ở trên dung nhan tuyệt mỹ vô song, mà nhìn chằm chằm vào Sở Trường Phi, dường như gương mặt của đối phương mới là thứ khiến cho hắn động tâm.



- Hừ hừ, hạng người vô danh, ngay cả con kiến hôi Ngưng Khí cũng không được mà cũng vọng tưởng muốn khiêu chiến ta? Không biết trời cao đất rộng!



Sở Trường Phi liên tục cười lạnh, mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt rất là xem thường.



Lâm Dịch không chút tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:



- Đánh loại củi mục như ngươi, không cần tu vi quá cao.



Mọi người ở đây ồ lên, không biết người tới là người phương nào, tuổi còn trẻ mà khẩu khí đã lớn như vậy. Một năm trước Sở Trường Phi đã đạt đến Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, chỉ vì tiến vào Thần ma chi địa lần này cho nên mới đau khổ áp chế tu vi. Dùng tốc độ tu luyện bậc này, nhất định sẽ có cơ hội kết đan, nói như thế nào cũng không đến mức cấp bậc củi mục chứ.



Người chưa thấy Lâm Dịch xuất thủ vẻ mặt không khỏi có chút trào phúng, chỉ coi người nọ là kẻ điên, là ếch ngồi đáy giếng, chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.



Cốc chủ Hàn Nguyên Cốc dùng giọng âm dương quái khí nói:



- Dịch Kiếm Tông các ngươi cũng có không ít nhân tài đó, con kiến hôi còn không Ngưng Khí cũng nhảy ra tự làm mất mặt xấu hổ, ta thấy phái các ngươi cũng không truyền thừa được bao lâu nữa, hừ.



Lời này trực tiếp làm cho trên mặt Lăng Kiếp có chút khó coi, nhưng công phu dưỡng khí của hắn rất tốt, cũng không thèm cãi cọ với đối phương. Chỉ là sắc mặt có chút bất thiện nhìn về phía Lâm Dịch.



Sư phụ của Trương Đại Long, cũng là một vị trưởng lão của Dịch Kiếm Tông tên là Dư Minh, lúc này hắn đứng dậy, phẫn nộ quát:



- Ngươi trở lại cho ta, đừng có tới quấy rối, nơi này không có chuyện của ngươi!



Dư Minh là lão tiền bối trong Dịch Kiếm Tông, tu vi, Trúc Cơ hậu kỳ đã hơn một trăm tuổi, thọ nguyên sắp hết.



Tiền bối trong tông môn quát lớn, Lâm Dịch cũng không phản bác, nhưng cũng không nhúc nhích, chỉ đứng thẳng tại chỗ, lạnh lùng nhìn về phía Sở Trường Phi.



Thạch Sa đi tới, thấp giọng hỏi:





- Uyển Nhi thế nào?



Lâm Dịch nhìn thấy Thạch Sa, sắc mặt hơi hòa hoãn, nói:



- Uyển Nhi không có việc gì, không cần phải lo lắng, chỉ là sư phụ vì chữa thương cho Uyển Nhi, sợ rằng sắp không được rồi.



Thạch Sa vừa nghe thấy thọ nguyên của sư phụ không còn nhiều, hai mắt trợn trừng, tơ máu xuất hiện trên đồng tử, rít lên thành từng tiếng:



- Lâm tử, hung hăng đánh tiểu tử này cho ta.



Sau đó hắn dừng một chút, trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc, trầm giọng nói:



- Không bằng hai ta...



Thạch Sa chưa nói lời kế tiếp, thế nhưng Lâm Dịch tâm ý tương thông với hắn cho nên lập tức biết được hắn muốn tìm cơ hội để làm thịt Sở Trường Phi này. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hai người cũng đã giết qua, giết tu sĩ Ngưng Khí tầng chín sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.



Trong lòng Lâm Dịch như tấm gương sáng, biết sợ rằng sẽ không có đơn giản như vậy, Thần ma chi địa sắp mở ra, mấy vị tu sĩ Kim Đan của Hàn Nguyên Cốc sẽ luôn túc trực ở bên cạnh người này, căn bản sẽ không có cơ hội để hạ thủ.



Lâm Dịch lắc đầu, thấp giọng nói:



- Yên tâm, cứ giao cho ta, người này ta muốn phế bỏ hắn ở trước mặt của mọi người!



Một vị khác trưởng lão của Dịch Kiếm Tông là Đỗ Tố Nguyệt thấy hai người xì xào bàn tán nửa ngày, cũng không có kết quả, nàng không khỏi lắc đầu than nhẹ, nói:



- Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Lâm Tử, hai người các ngươi về trước đi, chuyện này tạm thời để đó. Hai người các ngươi đều không phải là đối thủ của hắn, không thể hành động theo cảm tính.



Hai người Lâm Dịch quan hệ biết của sư phụ và Đỗ Tố Nguyệt khá tốt, cũng nghe ra trong lời nói của người sau rất quan tâm đối với hai người, nhưng hai người đều là người có tính tình bướng bỉnh, cho nên nhất định phải đòi về phần lửa giận này.



Lâm Dịch chậm rãi đi tới trước mặt mấy vị trưởng lão, hắn nhìn tông chủ Lăng Kiếp, ánh mắt lập lòe, cất cao giọng nói:



- Tông chủ, mỗi một mạch của Dịch Kiếm Tông chúng ta đều có ba người có tư cách tham gia lần tỷ đấu này, tranh thủ danh ngạch, ta nói có đúng không?



Lăng Kiếp chậm rãi gật đầu.



Lâm Dịch nói lần nữa:



- Lần này Trúc Phong ta chỉ có Uyển Nhi sư tỷ và Thạch sư huynh tham gia, nói cách khác ta còn có cơ hội tham gia, đúng không?




Lăng Kiếp nhìn Lâm Dịch, như có điều suy nghĩ, ngoài miệng thì đáp:



- Không sai.



- Được, ta sẽ đánh với hắn!



Lâm Dịch chỉ về Sở Trường Phi ở phía xa, nói như đinh đóng cột, nói năng rất có khí phách.



Xôn xao...



Mọi người ở đây phát ra một trận cười vang, lúc này thần thức của đại đa số người không biết đã dò xét trên người Lâm Dịch bao nhiêu lần. Bọn họ đều biết đây là phàm nhân còn chưa có Ngưng Khí, thấy hắn cố chấp như vậy, bọn họ không khỏi cười nhạo.



- Tại sao tu sĩ Dịch Kiếm Tông đều giống như nhà quê, chưa thấy qua các mặt xã hội vậy? Bọn họ coi mình thiên hạ vô địch hay sao.



- Coi như hôm nay ta đã nhìn thấy không biết tự lượng sức mình là như thế nào.



- Ài, người nọ ngu ngốc hay sao, lại làm việc lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe như vậy.



Lâm Dịch ra vẻ không nghe thấy, chỉ mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lăng Kiếp, chỉ chờ một câu nói của hắn.



Lăng Kiếp nhìn thấy bộ dáng của Lâm Dịch như thế, không khỏi nhíu mày, rơi vào trầm tư, không có đáp lại lời của đối phương.



Tuy nói Dư Minh hơn một trăm tuổi, thế nhưng tính tình nóng nảy, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của đông đảo tu sĩ Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn, sắc mặt hắn không khỏi âm trầm, mở miệng nổi giận mắng:



- Phế vật như ngươi mau cút về cho ta, chiếu cố sư phụ ma ốm của ngươi, đừng có tới nơi này làm mất mặt xấu hổ.




Tu sĩ Trúc Cơ cũng chỉ có thọ mệnh hơn một trăm tuổi, Dư Minh đã tới lúc tuổi già. Mắt thấy vô vọng Kim Đan, tính tình cổ quái thô bạo bộc phát, động một tí là giáo huấn tu sĩ môn hạ, đa số tu sĩ Dịch Kiếm Tông gặp phải hắn đều lẩn đi thật xa.



Lâm Dịch kính hắn là tiền bối, vốn không có ý cãi cọ. Thế nhưng nghe ngôn ngữ của đối phương bất kính với sư phụ, cho nên hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng:



- Quả thực sư phụ ta có thương thế trong nguời, nhưng người hơn ba mươi tuổi đã kết thành Kim Đan, so với ngài không biết còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!



- Ngươi...



Dư Minh nổi giận, phẫn nộ, nhảy dựng lên, muốn xuống phía dưới giáo huấn Lâm Dịch.



Lăng Kiếp vẫn cau mày, không biết đang nghĩ cái gì, nghe thấy Dư Minh tranh cãi ầm ĩ, dường như hắn bị ngắt đứt mạch suy nghĩ, cho nên không khỏi quát một tiếng:




- Dư sư đệ, ngồi xuống!



Sắc mặt Dư Minh xanh mét, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, vẻ hung các trong mắt chợt lóe lên.



Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn ở bên cạnh nhìn náo nhiệt, có chút mừng rỡ khi nhìn người của Dịch Kiếm Tông tranh cãi ầm ĩ.



Vẻ mặt Đỗ Tố Nguyệt có vẻ buồn rầu, lắc đầu khẽ thở dài:



- Đứa trẻ này, vẫn còn quật cường như năm đó vậy.



Nghe thấy câu này, hai mắt Lăng Kiếp bỗng nhiên sáng ngời, hắn giật mình tỉnh lại. Sáu năm trước, chính là tiểu tử quật cường trước mắt này đã mang đến cho hắn kinh hỉ, được hắn cho rằng là truyền nhân ngàn năm mới gặp của Dịch Kiếm Tông.



Mà hôm nay, ánh mắt quật cường của nhìn thiếu niên này, hắn đã mơ hồ thấy được tiểu tử cố chấp đùa nghịch kiếm năm đó. Khi đó hắn cũng bị mọi người trào phúng xem thường, cũng bị mọi người xem là đứa trẻ ngu ngốc. Thế nhưng lại dùng Dịch Kiếm Thuật đã thất truyền ngàn năm làm cho toàn trường kinh diễm.



- Lẽ nào đứa trẻ này đã Ngưng Khí? Nếu hắn đã Ngưng Khí, lại vận dụng Dịch Kiếm Thuật...



Lăng Kiếp thầm nghĩ, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, trầm giọng nói:



- Ngươi nhất định muốn khiêu chiến Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong hay sao?



Lâm Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Kiếp chuyển biến, biết những lời này của hắn là hỏi mình có nắm chắc hay không.



Lâm Dịch nở nụ cười, không chút do dự gật đầu.



Lăng Kiếp yên lòng, vung tay lên, cao giọng nói:



- Vậy thì đánh đi, tranh khí cho Dịch Kiếm Tông ta!



- Được, đánh cho hắn không chịu nổi phải kêu cha gọi mẹ đi!



Trương Đại Long dẫn đầu hô lên.



- Đúng vậy, Lâm sư đệ, ta ủng hộ ngươi, đánh hắn!



Nguyễn Tiểu Cường nói tiếp.



Liền đó hai người nhìn thấy ánh mắt hung tợn của sư phụ Dư Minh, cả hai lập tức im lặng, không dám lên tiếng nữa.