Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 155: Một chiêu kết cục đã định




Hơn trăm đạo kiếm khí màu lam bao phủ toàn thân Mông Dã, chỉ cần hơi có dị động thì nhất định sẽ làm cho hắn bị thương rồi bị đánh bay ra ngoài.



Cho dù Mông Dã không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn vẫn phải thở dài một tiếng, chênh lệch giữa bọn họ quả thực quá lớn. Rốt cuộc một tu sĩ phải có tu vi thần thức và phân tâm thuật thế nào thì mới có khả năng đồng thời nắm trong tay hơn trăm đạo kiếm khí ẩn chứa Nhập vi đạo, ngẫm lại quả thực cũng quá kinh khủng.



Nhưng trừ Hải Tinh và Vương Kỳ ra, các tu sĩ kia cũng không biết, chuyện thuần thục nắm trong tay hơn trăm đạo kiếm khí này, nửa năm trước Lâm Dịch cũng đã đạt đến rồi.



Như vậy, nửa năm còn lại thì sao?



Lưu Diệp nhìn thấy Mông Dã bị thua, trong lòng căng thẳng, con ngươi chuyển động, miệng hét lớn một tiếng:



- Mọi người mau đuổi chín tu sĩ còn lại này ra ngoài, lát nữa chúng ta cùng nhau trợ giúp Mông sư huynh! Mộc Thanh cũng chỉ có nắm trong tay hơn trăm đạo kiếm khí mà thôi, chúng ta phân ra ba trăm tên tu sĩ đã đủ để chế trụ được hắn rồi! Mọi người không cần sợ hãi, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, cho dù có mạnh mẽ tới đâu thì có thể nghịch thiên được hay sao?



Nghe thấy những lời này của Lưu Diệp, sắc mặt của các tu sĩ bị vây vào giữa có chút khó coi, bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ ở dưới sự vây công của mấy trăm tên đệ tử ngoại môn cũng đã coi như là một kỳ tích. Hôm nay quả thực đã vô lực tái chiến. Người duy nhất còn sức chiến đấu, sợ rằng chỉ còn lại có Hải Tinh, Vương Kỳ và lác đác mấy người nữa mà thôi.



Nhưng chín tu sĩ còn lại hầu như đều là người có thực lực đứng đầu trong chúng đệ tử ngoại môn, mỗi một người đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.



Lâm Dịch thản nhiên nói:



- Không cần, Luyện Tâm điện chi chiến đã kết thúc!



Các tu sĩ khác sửng sốt một chút, không rõ hàm nghĩ trong câu nói này của Lâm Dịch.



Lưu Diệp vội vã lớn tiếng nói:



- Mọi người đừng phân tâm, nghe hắn nói nhăng nói cuội, trước tiên đuổi chín tu sĩ này ra ngoài rồi lại nói sau!



Sau đó Lưu Diệp bắt chuyện một tiếng, xuất thủ trước một bước, hắn tế ra một cái chuông lớn có linh quang lóe lên, trực tiếp chộp về phía những tu sĩ còn lại.



Các tu sĩ khác cũng đáp lại lời của hắn, ào ào xuất thủ, trong lúc nhất thời, linh khí lần nữa tái hiện trên không trung, pháp thuật trùng điệp, oanh tạc về phía những tu sĩ ở giữa.



- Phanh!



Một tiếng thanh thúy vang lên, lại giống như sấm sét vang vọng vậy, đinh tai nhức óc.



Các tu sĩ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy cái chuông lớn của Lưu Diệp bị một luồng kiếm khí màu lam nhỏ như tơ nhện xuyên thủng, sau đó chung quanh hiện ra từng vết rách rồi ầm ầm nổ nát vụn.



Lưu Diệp kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái xanh lùi lại mấy bước, khóe miệng có một tia máu tươi tràn ra.



Lâm Dịch lắc đầu nói:



- Nếu Luyện Tâm điện chi chiến này đã không có công bằng, ta sẽ để cho các ngươi nhìn thấy cái gì gọi là không công bằng!



Sau đó thân thể của Lâm Dịch lóe lên, các tu sĩ khác cảm thấy hoa mắt, khi nhìn lại thì đã thấy Lâm Dịch đi tới giữa sân, chân đạp không mà đứng, áo trắng như tuyết.



- Tốc độ thật nhanh!



Các tu sĩ âm thầm chậc lưỡi.



Thân pháp cũng là một trong những thu hoạch của Lâm Dịch trong nửa năm sau.



Lĩnh ngộ Nhập vi đạo, lúc Lâm Dịch chạy như bay thì hắn có thể cảm giác được rõ ràng trong không khí có vô số trợ lực không nhỏ đối với thân thể hắn, không khí lưu động, hạt bụi, nguyên khí thiên địa vân vân... Tất cả cũng sẽ sản sinh ra lực suy yếu trình độ khác nhau đối với tốc độ của thân thể.



Mà Lâm Dịch hóa thân làm một luồng kiếm khí, bỏ qua mỗi một tia lực cản trở ở trên không trung, cố gắng tránh va chạm với bọn chúng, cố gắng dung nhập vào trong. Trải qua nửa năm thử nghiệm, tốc độ của Lâm Dịch đã tăng lên không chỉ gấp đôi.



Đương nhiên, bằng vào tu vi thân thể của Lâm Dịch hôm nay, tốc độ bạo phát ra so với bộ pháp thần bí mà Liệt truyền thụ còn yếu hơn một chút, nhưng đã đủ để khiến cho người ta kinh hãi, làm cho đông đảo đệ tử ngoại môn kinh sợ.



Mà thu hoạch lớn nhất nửa năm sau của Lâm Dịch cũng không phải là đột phá trên thân pháp, mà là nắm trong tay đối với biến hóa sâu hơn.



Các tu sĩ đều nghe không hiểu hàm nghĩa câu không công bằng kia của Lâm Dịch, chỉ có Mông Dã đứng ở bên cạnh hắn là ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó hắn lẩm bẩm nói:



- Lẽ nào hơn trăm đạo kiếm khí không phải là cực hạn của hắn...



Cùng lúc đó, bàn tay của Lâm Dịch mở ra, trong lòng bàn tay hiện ra một đoàn ánh sáng như ngọc, nhìn như là một quả cầu, rất là chói mắt.



Mặc dù là Mông Dã cách xa hơn một chút thì cũng có thể cảm nhận được kiếm khí sắc bén ở bên trong quả cầu này, vô địch, dường như có thể xuyên thấu vạn vật thế gian, chém diệt hư vô.



Điểm quan trọng nhất là, trong quả cầu màu lam này có gần ngàn đạo kiếm khí đang bay lượn!



Ngàn đạo kiếm khí!



Một đạo kiếm khí đã có thể bất phân thắng bại với Mông Dã cầm Liệt Địa Phủ trong tay, có tu vi Trúc Cơ đại thành, mười mấy đạo cũng đã đủ để làm cho Mông Dã bị thương nặng, trăm đạo đã có thể làm cho Mông Dã không có chút lực chống lại nào nữa.




Như vậy một ngàn đạo kiếm khí đó là khái niệm gì chứ?



Mấy trăm tên đệ tử ngoại môn còn lại, người tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, một ngàn đạo kiếm khí va chạm với bọn họ, như vậy sẽ có tình cảnh gì cơ chứ?



Lâm Dịch trực tiếp dùng hành động để nói cho đám tu sĩ này biết.



Quả cầu màu lam chợt rạn nứt, hơn ngàn đạo kiếm khí như là thiên nữ tán hoa rơi ra, lấy thân thể của Lâm Dịch làm trung tâm mà lan tràn ra bốn phương tám hướng, hình thành một mảnh màn sáng hình tròn chói mắt màu lam rất huyễn lệ.



Các tu sĩ nhìn thấy một mảnh kiếm ảnh rậm rạp chằng chịt này, đồng tử co rút lại từng đợt, cơ hồ trong nháy mắt mọi người liên tục xuất ra linh khí phòng ngự ở trong túi trữ vật.



Bọn họ đối mặt với kiếm khí của Lâm Dịch, trong lòng không có một chút tâm tư đối kháng nào cả, trong đầu chỉ còn lại có một suy nghĩ:



- Chỉ cần có thể ngăn cản được là tốt rồi!



Nhưng mà, bọn họ không đỡ được, ai cũng không đỡ nổi một luồng kiếm khí màu lam nhìn như bình thường không có gì lạ này!



Chỉ một thoáng, bên trong Luyện Tâm điện đã có kiếm khí giăng khắp nơi, lực lượng sắc bén có mặt ở khắp nơi, thanh âm linh khí vỡ vụn liên tiếp vang lên, xen lẫn tiếng kêu đau đớn của chúng tu sĩ.



Cơ hồ là trong nháy mắt, dùng Lưu Diệp cầm đầu, mấy trăm tên tu sĩ ào ào bay ngược về phía sau, ngã xuống đất. Ánh sáng trong đại trận liên tục chớp động, mỗi một lần chớp động đều truyền tống một tu sĩ ra khỏi Luyện Tâm điện.



Một lát sau, trong Luyện Tâm điện chỉ còn lại có Lâm Dịch, Hải Tinh và vài tu sĩ khác, còn có Mông Dã đang đứng ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập vẻ choáng váng.



Lâm Dịch đối mặt với mấy trăm tên tu sĩ, từ đầu tới đuôi chỉ điểm tay ra một lần, phóng ra một lần Hóa Hình thuật.




Nhưng chỉ một chiêu này lại có thể đuổi được mấy trăm tên tu sĩ ra khỏi Luyện Tâm điện.



- Nếu như Luyện Tâm điện chi chiến này đã không có công bằng, như vậy ta sẽ khiến cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là không công bằng!



Nghĩ lại những lời này, trong miệng Mông Dã cảm thấy đắng chát. Quả thật không sai, nếu như hắn xuất thủ thì nào còn có công bằng gì đáng nói nữa chứ. Cho dù có bao nhiêu loại đệ tử ngoại môn này tới thì cũng sẽ bị một chiêu của hắn chế phục.



Lúc này trong Luyện Tâm điện còn lại mười một tu sĩ, bao gồm cả Mông Dã ở trong đó.



Vài tên tu sĩ còn lại liếc mắt nhìn nhau, đồng nói:



- Đa tạ Mộc sư huynh xuất thủ tương trợ.



Trong mắt của mỗi người bọn họ đều lộ ra vẻ sùng bái và mừng rỡ điên cuồng, trong lúc nguy cấp, chỉ còn lại không tới mười người thì bọn họ đã có chút tuyệt vọng, thậm chí còn bỏ qua chống cự.



Nhưng quả thực bọn hắn không nghĩ tới, cuối cùng chiến cuộc lại xảy ra biến hóa kinh người, Lâm Dịch cường thế xuất thủ, lấy một địch trăm, một chiêu đã định kết cục!



Mà bọn họ mới là người thắng cuối cùng trong Luyện Tâm điện chi chiến.



Hải Tinh và Vương Kỳ đã sớm có hiểu biết đối với thực lực của Lâm Dịch, loại kết quả này bọn họ cũng không kinh ngạc chút nào, nhưng Hải Tinh lại có chút hổ thẹn, thấp giọng nói:



- Xin lỗi sư phụ, Hải Tinh không thể đánh bại được bọn họ.



- Không trách được ngươi, các ngươi đã làm rất khá rồi.



Lâm Dịch cười cười.



Sau đó Lâm Dịch đang nói đột nhiên đổi giọng, lại nói:



- Các ngươi có biết vì sao cuối cùng ta mới ra tay hay không?



Những tu sĩ còn lại kia ào ào lắc đầu, Hải Tinh suy nghĩ một chút rồi mới nói:



- Sư phụ muốn cho chúng ta lịch lãm thêm một chút hay sao?



- Cũng coi như là một phần trong đó, quan trọng hơn là, mười người trải qua loại đối chiến này mà có thể kiên trì được đến sau cùng thì mới có khả năng thông qua cửa thứ ba nhất, đi đánh bại đệ tử nội môn!



Trong ánh mắt của các tu sĩ lộ ra vẻ bừng tỉnh, Lâm Dịch tiếp tục nói:



- Các ngươi đã trải qua phen chém giết này, khi trở về nên cảm ngộ cho tốt, tuyệt đối sẽ có thu hoạch, có vài người sẽ có đột phá cũng không chừng, như vậy cũng tiện cho các ngươi khiêu chiến đệ tử nội môn, tăng thêm phần thắng.



- Đa tạ Mộc sư huynh!



Lâm Dịch mỉm cười, nói:



- Chúng ta sẽ gặp lại ở cửa thứ ba.