Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 34: Thần vật xuất thế




- Bất Diệt kiếm thể?



Công Tôn Cổ Nguyệt cau mày, từ thời đại Thái cổ đến nay hắn chưa từng nghe nói qua có loại thể chất này. Có thể ngạnh kháng cùng Bất tử kim thân, có lẽ không phải là huyết mạch lặng lẽ vô danh a.



Khương Sí của Khương gia hừ lạnh nói:



- Cái gì mà Bất Diệt kiếm thể, chưa từng nghe qua! Ta chỉ biết tới Ngũ hành thể, Bất tử kim thân, Viêm thể, Quý thủy thể, Khô mộc thân, Bất Diệt kiếm thể là cái gì cơ chứ?



Hạ Hận Thủy của Hạ gia cũng lắc đầu nói:



- Ta cũng chưa từng nghe nói qua. Thế nhưng có lẽ không phải là không có. Bằng không sao thể chất này lại cường đại như vậy chứ? Mới Ngưng khí kỳ đã cường hãn như vậy, nếu như tu đến Kim Đan cảnh, đan khí thối thể, quả thực có tư cách tranh phong cùng huyết mạch tứ đại Hoàng tộc chúng ta a.



Phong Vong Trần của Phong gia vẫn lạnh nhạt như trước, ở chỗ sâu trong mắt cất dấu vẻ cô đơn mà người thường không hiểu được.



Tu sĩ bốn phía nghị luận ầm ĩ, Công Tôn Cổ Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi nói:



- Bất Diệt kiếm thể này quả thật có chút bản lĩnh. Vừa rồi có kiếm khí sắc bén dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của ta. Nếu như ta áp chế trễ, không trục xuất ra bên ngoài cơ thể thì sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với Bất tử kim thân.



Lâm Dịch đi tới bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo âu, hắn dò hỏi:



- Tiểu Yêu Tinh, ngươi có khỏe không, nữ nhân kia có làm thương tổn tới ngươi hay không?



Mộc Tiểu Yêu vừa mới tranh đấu cùng Nghiễm Hàn thánh nữ, ăn một chút thua thiệt. Khuôn mặt ẩn sau khăn che mặt vẫn là vẻ lạnh lẽo như băng. Hàn ý bức người, đây là thủ đoạn mà chỉ Nghiễm Hàn Cung mới có, trong linh khí có chứa hàn băng.



Mộc Tiểu Yêu nghe vậy liếc mắt nhìn Lâm Dịch, đôi môi anh đào chu lại, nổi giận nói:



- Ả ta đả thương ta, ngươi có thể giúp ta đánh nàng không?



Lâm Dịch không chút nghĩ ngợi gật đầu, nói:



- Nếu như ả ta làm ngươi bị thương, ta sẽ đánh ả cho ngươi hết giận.



Trong mắt Mộc Tiểu Yêu lóe lên vẻ thẹn thùng, cúi đầu thấp giọng nói:



- Ta không thèm tin ngươi.



Nghiễm Hàn thánh nữ hừ nhẹ một tiếng, theo đó là tiếng vỡ vụn rất nhỏ, khó mà nghe thấy được. Hình như là âm hưởng khi binh khí bị chấn nát.



Đột nhiên, chỉ nghe các tu sĩ kinh hô, tiếng nghị luận dần dần lắng xuống, cho đến lúc im bặt, lặng ngắt như tờ.



Lâm Dịch thấy vậy mới hừ nhẹ với Nghiễm Hàn thánh nữ một tiếng. Khăn che mặt trên khuôn mặt của Mộc Tiểu Yêu đột nhiên giống như miếng băng mỏng, tan thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống dưới, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp vô ngần.



Trong lòng Lâm Dịch run lên, đầu vang lên tiếng nổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có gì sánh kịp được của Mộc Tiểu Yêu, khó rời khỏi được.



Xinh đẹp, quyến rũ diễm lệ, lười biếng thẹn thùng, là vưu vật trời sinh. Nhìn nàng, có một loại cảm giác dục niệm mọc thành bụi, không thể tự mình thoát ra được.



Nghiễm Hàn thánh nữ đẹp là nghiêng nước nghiêng thành, cao quý mà lạnh lùng, băng cơ ngọc cốt, tiên tư ngọc mạo. Giống như tiên nữ trên chín tầng trời. Mặc dù từ phía xa xa nhìn nàng thì cũng có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác lạnh lẽo cự tuyệt người ngàn dặm, khiến cho người ta sinh ra cảm giác quý phái.



Mặc dù Lâm Dịch đã nhìn qua cả hai người, nhưng so với Mộc Tiểu Yêu lại giống như không cùng một đẳng cấp. Cả người nàng có một loại khí chất không nói ra được, coi như khí tức thanh tú trong thiên hạ đều bị nàng chiếm đi.



Vẻ đẹp của nàng, cũng không có kiều mị, cũng không lạnh lùng, mà lại xinh đẹp động lòng người, khó có thể quên.



Trong lúc nhất thời tu sĩ bốn phía nín thở ngưng thần, có chút si ngốc nhìn nàng, hồn bay ra ngoài, không thu lại được nữa.



Nơi này có hơn ngàn tu sĩ tụ tập, có vài lớp người ở bên ngoài nhốn nháo, nhổm lên. Một đám tu sĩ đều nhìn chằm chằm vào Mộc Tiểu Yêu, cảnh tượng càng thêm chấn động.



Trên mặt Mộc Tiểu Yêu hiện lên một chút ngượng ngùng, trong lòng không hờn giận, lại lấy ra một cái khăn che mặt khác ở trong túi trữ vật rồi mang lên trên mặt. Các tu sĩ chung quanh thầm hô đáng tiếc, hơn ngàn tên tu sĩ cùng thở dài, nghe vô cùng huyên náo.



Chuyện hôm nay truyền ra, sợ rằng danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Hồng Hoang sẽ lại cộng thêm một người nữa.



Mộc Tiểu Yêu ghé mắt nhìn vào, Lâm Dịch vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng như trước, trong lòng nàng nổi giận, hung tợn trách mắng hắn:



- Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra đó!



Lâm Dịch đỏ mặt lên, có chút kinh hoảng quay đầu ra chỗ khác, có vẻ ngốc nghếch, chân thành mà giản dị.



Mộc Tiểu Yêu không khỏi bật cười, cảm thấy rất là thú vị.



Lâm Dịch bị Tiểu Yêu Tinh cười nhạo, cảm thấy rất mất mặt, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:



- Cười cái gì mà cười.



Mộc Tiểu Yêu liếc nhìn hắn một cái, nói:



- Ta cười ngươi, sao nào?



Lâm Dịch không nghĩ ra tiểu yêu tinh này lại trực tiếp như thế, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì, thế nhưng vẫn còn có chút chột dạ. Vì vậy hắn cũng không cãi cọ với nàng.



Mộc Tiểu Yêu nhìn Lâm Dịch đỏ mặt, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào người hắn, nhẹ giọng nói:



- Đẹp mắt không?



Lâm Dịch gật đầu theo bản năng.



Mộc Tiểu Yêu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lâm Dịch rất là đáng yêu, trong mắt lóe lên một tia nhu tình, nụ cười càng đậm, nàng hỏi tiếp:



- So với Nghiễm Hàn thánh nữ kia có đẹp hơn không?



Lâm Dịch do dự một chút, vẫn gật đầu.



Mộc Tiểu Yêu vỗ vỗ bờ vai của Lâm Dịch, chuông bạc trên cổ tay kêu vang, nàng cười nói:



- Coi như ngươi thức thời, hì hì.



Công Tôn Cổ Nguyệt mỉm cười, cất cao giọng nói:




- Quả nhiên là tiểu công chúa Yêu Tộc, khó trách lại kinh diễm tuyệt luân như thế.



Mộc Tiểu Yêu trợn trắng mắt, hừ nhẹ nói:



- Ta có đẹp hay không thì liên quan gì tới ngươi!



Dùng công phu hàm dưỡng của Công Tôn Cổ Nguyệt mà vẫn bị một câu nói của nàng làm cho đỏ bừng mặt, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, thế nhưng hắn vẫn trầm mặc không nói thêm gì nữa.



Các tu sĩ thấy Công Tôn Cổ Nguyệt như vậy không khỏi kinh ngạc, muốn cười cũng không dám cười, mỗi người đều nín cười, khóe miệng co rúm lại.



Hạ Hận Thủy của Hạ gia cảm khái nói:



- Công chúa Yêu Tộc này quá đẹp, không kém hơn so với Nghiễm Hàn thánh nữ mảy may nào.



- Khặc khặc, quả thực là kinh người. Chỉ là vẫn không lọt vào được pháp nhãn của Phong huynh, đúng không?



Khóe miệng của Khương Sí Khương gia mang theo một tia đùa cợt, hai mắt nhìn qua Phong Vong Trần.



Phong Vong Trần làm như không nghe được, lúc Mộc Tiểu Yêu lộ mặt, hắn cũng chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu nhìn vào cây sáo trong tay. Dường như trên thế gian này không có gì có thể so sánh được với cây sáo này vậy.



Công Tôn Cổ Nguyệt chắp hai tay ra sau lưng, có chút sâu kín nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, trầm giọng nói:



- Ngươi là người của tông phái nào, hoặc là truyền nhân của gia tộc nào?



- Ta không tông cũng không nhà. Ân oán giữa ta và ngươi cứ xông lại đây, không cần phải làm chuyện diệt tuyệt bị trời trách phạt như vậy. Như vậy sẽ chỉ làm cho ta càng coi thường ngươi, cũng càng coi thường Công Tôn Hoàng tộc các ngươi mà thôi!



Công Tôn Cổ Nguyệt mỉm cười, nhẹ giọng nói:



- Ngươi quá lo lắng rồi. Giết chết ngươi thì rất dễ, chỉ là chặt đứt truyền thừa nhất mạch của ngươi thì thật là đáng tiếc. Nếu như ngươi đồng ý quy phục Công Tôn gia ta. Như vậy ân oán trước đó có thể xóa bỏ, Công Tôn Cổ Nguyệt ta cũng không phải là người lòng dạ nhỏ mọn. Tu sĩ Kim Đan không đáng để làm khó dễ một tu sĩ Ngưng Khí như ngươi. Ở trong Công Tôn Hoàng tộc, ngươi có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất trong Hồng hoang đại lục, có được che chở lớn nhất.



Đột nhiên Lâm Dịch nở nụ cười, sau đó càng cười càng lớn, dường như chưa từng nghe chuyện nào buồn cười như thế vậy.




- Công Tôn Cổ Nguyệt, ngươi sợ sao?



Khóe miệng Lâm Dịch mang theo vẻ đùa cợt, lạnh lùng nói.



Hai mắt Công Tôn Cổ Nguyệt híp lại, thở dài một cách yếu ớt, nói:



- Ta có thể cho ngươi một lần cơ hội, ngươi cứ suy nghĩ kỹ một chút, sau đó lại nói với ta.



Ánh mắt của Lâm Dịch lập lòe, nhìn chằm chằm vào Công Tôn Cổ Nguyệt, lớn tiếng nói:



- Công Tôn Cổ Nguyệt, ngươi sợ! Ngươi sợ Bất Diệt kiếm thể của ta, ngươi sợ ngày ta Kết Đan sẽ đi trấn áp ngươi. Ngươi sợ ta không chết, sẽ có một ngày có dẫm nát ngươi dưới chân.



Công Tôn Cổ Nguyệt cười xùy một tiếng, nói:



- Ta mà phải sợ ngươi? Chờ ngươi Kết Đan, ta đã là Nguyên Anh từ lâu rồi. Ngươi vĩnh viễn không sánh được với ta, ta có thể trấn áp ngươi vạn năm, vĩnh viễn không được siêu sinh!



Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:



- Công Tôn Hoàng tộc các ngươi hành sự làm cho người người oán trách, động cái là giết cửu tộc của người khác. Hủy truyền thừa, sao ta có thể thông đồng làm bậy cùng ngươi cơ chứ? Bảo ta làm việc cho ngươi, thực sự là mộng tưởng.



Sau đó hắn dừng một chút, lại lần nữa cất cao giọng nói:



- Mặc dù ta giết ngươi, nhưng đều là người có thể giết. Ta làm việc không hỏi thiên địa, không hỏi quỷ thần, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, ta không tu tiên, chỉ muốn tu hiệp! Đạo của chúng ta khác biệt, cuối cùng sẽ có ngày đánh một trận. Hôm nay, nếu như ta không chết, tương lai nhất định sẽ chém ngươi!



Công Tôn Cổ Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười, lạnh giọng nói:



- Tu hiệp? Ngươi cũng biết năm đó tiên hiệp khắp nơi ở trên đất, vì sao hôm nay biến mất không còn tung tích không? Chỉ bởi vì những hiệp sĩ như các ngươi không biết thích ứng hoàn cảnh, thích ứng với thiên đạo, thiên đạo tuần hoàn, vừa vặn để cho người ta sinh tồn. Hiệp sĩ chỉ là một đám người cổ hủ, chung quy sẽ phải mai một ở trong lịch sử.



Lâm Dịch lắc đầu, nói:



- Sao ngươi biết thiên đạo không cho hiệp sĩ tồn tại chứ?



Khóe miệng Công Tôn Cổ Nguyệt mang theo một tia trào phúng, trong mắt lóe lên vẻ khinh miệt, hắn nói:



- Ta còn hiểu thiên đạo hơn so với ngươi!



Lâm Dịch nở nụ cười, mắng:



- Giả vờ cái gì, ngươi thì biết cái gì!



- Ngươi muốn tu hiệp, được, nhưng mà phải còn mạng trước đã!



Lời còn chưa dứt, Công Tôn Cổ Nguyệt vung tay một cái, khí huyết màu vàng quay cuồng, bàn tay từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức đánh tới chỗ Lâm Dịch.



Lâm Dịch biết, dùng tu vi thân thể của hắn còn chưa địch lại được Công Tôn Cổ Nguyệt, lúc trong lòng bắt đầu sinh ra thối ý thì Thần Vẫn Hà đột nhiên bạo động!



Phát ra âm hưởng ùng ùng chấn động, dòng sông máu chảy ngược, bầu trời bất ngờ thay đổi, không gian xuất hiện từng đạo khe nứt, mặt đất không ngừng chấn động mãnh liệt, giống như trời sập đất lún, cảnh tượng giống như mạt thế phủ xuống vậy.



Thân thể Công Tôn Cổ Nguyệt dừng lại, hai mắt nhìn chăm chú vào Thần Vẫn Hà, miệng thì lẩm bẩm nói:



- Rốt cục đã chuẩn bị xuất thế sao?



Các tu sĩ cũng kinh hô:



- Thần vật Thái cổ chuẩn bị xuất thế!



Sau đó cùng nhau chạy tới bờ sông, muốn là người đầu trước chiếm giữ địa thế có lợi.



Lâm Dịch nhìn dòng sông máu mênh mông đang dậy sóng, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng có chút bất an, nghĩ ngợi rồi nói:



- Đây là thần vật Thái cổ sao?