Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 39: Đại nạn không chết




Ma Chỉ cắn nuốt Lâm Dịch, toàn bộ khói đen đột nhiên sôi trào, bạo phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó quay đầu đi xa.



Mộc Tiểu Yêu xông lên như phát điên, cuối cùng cũng không đuổi kịp được đám khói đen kia. Trong chớp mắt, Ma Chỉ kia đã biến mất trong tầm mắt.



Nàng vô lực ngồi ở trên dốc thoải, ánh mắt có chút si ngốc nhìn về hướng kia. Cả người như mất đi hồn phách, chỉ còn lại có nước mắt không ngừng chảy xuống.



Trong lòng nàng có một thanh âm nhiều lần vang vọng:



- Ngốc tử đã chết, ngốc tử đã chết, là vì cứu ta, cũng là vì ta.



Lúc này tâm của nàng như đã chết.



Mộc Dịch tận mắt nhìn thấy một màn này xảy ra, hắn cũng vô lực ngăn cản. Mãi cho đến lúc này, hắn đã không còn định kiến với Lâm Dịch nữa.



Hắn nhìn hai con mắt trống vô thần của muội muội, cảm giác đau lòng, thế nhưng cũng không biết nên khuyên cái gì mới phải.



Nửa ngày sau, Mộc Dịch đi tới phía trước, nhẹ nhàng vỗ vai của nàng rồi thấp giọng nói:



- Tiểu muội, chúng ta đi thôi, hắn sợ là...



Nước mưa rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Tiểu Yêu, y phục đã trở nên ẩm ướt. Cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt.



Nàng đột nhiên giơ tay lên, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng kéo một cái lên trên khuôn mặt có làn da nõn nà của nàng, đầu ngón tay rũ xuống mang theo một giọt máu.



Trên má của nàng xuất hiện một vết thương, máu thịt lộ ra ngoài, cực kỳ dữ tợn. Máu tươi theo nước mưa nước mắt chảy xuống, lẳng lặng chảy xuôi.



Mộc Dịch kinh hô một tiếng, đi tới nắm lấy tay của Mộc Tiểu Yêu lại, vội vàng quát lên:



- Tiểu muội, muội đang làm gì vậy? Vì sao muội phải làm thương tổn mình cơ chứ!



- Hắn đã không thể nhìn thấy dung nhan muội, giữ lại gương mặt này thì có ích lợi gì cơ chứ?



Mộc Tiểu Yêu lẩm bẩm.



Khi nàng nói những lời này lại rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho người nghe cả thấy đau lòng.



Cả người Mộc Dịch chấn động, quả thật hắn chưa từng nghĩ tới, tính tình của tiểu muội hắn lại cương liệt như vậy.



Hắn tức giận tới mức hai tay run rẩy, lớn tiếng nói:



- Tiểu muội, không nên như vậy, muội còn có ca ca ta, còn có tộc nhân, muội...



Mộc Tiểu Yêu quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mộc Dịch.



Hai con mắt vô thần giống như tro tàn làm cho trong lòng Mộc Dịch run lên, cũng không nói được nữa.



- Ca ca, muội xin lỗi, xin lỗi tộc nhân, nhưng mà... Muội không thể quên được hắn.



Vết thương mặt của Mộc Tiểu Yêu trên vẫn đang chảy máu, thế nhưng lại không đau đớn bằng trong tim nàng lúc này.



- Không biết vì sao, muội và ngốc tử mới quen không đến một ngày. Thế nhưng mà muội tình nguyện ở với hắn, nguyện ý nghe hắn gọi muội là Tiểu Yêu Tinh, nguyện ý để hắn nhìn muội. Khi ở cùng với hắn, muội rất vui vẻ, vui vẻ như chưa bao giờ có.



Mộc Dịch nghe những lời này, cảm giác yết hầu căng lên, muốn nói cái gì đó, thế nhưng hắn lại không biết mình nên nói từ đâu.




- Ca ca, huynh có tin luân hồi không?



Mộc Dịch chật vật nói:



- Ta không biết.



Mộc Tiểu Yêu nhìn về phương xa, khóe miệng mỉm cười, dường như nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của ngốc tử.



Nàng nói:



- Muội tin.



- Muội muốn đi theo hắn, hắn ngốc như vậy, lại ngơ ngác, muội sợ hắn sẽ bị bắt nạt.



- Nhất định hắn đã tới thế giới bên kia, ở nơi đó, ai hắn cũng không nhận ra, nhất định sẽ rất là cô độc.



- Hắn thích hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Muội không muốn hắn bị thương tổn...



Nước mắt của Mộc Dịch như suối tuôn, ôm lấy thân thể mềm mại của Mộc Tiểu Yêu, lớn tiếng nói:



- Đừng nói nữa, đừng nói nữa!



Mộc Tiểu Yêu cười cười, thấp giọng nói:



- Ca ca, có phải ca ca cũng đồng ý cho muội đi theo hắn hay không?




- Tiểu Yêu, muội tỉnh lại, hắn đã chết, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Trên thế gian này đã không có người nào tên là A Ngốc, muội hãy quên hắn đi!



Mộc Dịch lắc thân thể của Mộc Tiểu Yêu, muốn làm cho nàng tỉnh lại.



- Quên sao?



Mộc Tiểu Yêu lắc đầu, nói:



- Không thể quên được.



Mộc Dịch thở dốc từng ngụm từng ngụm, đột nhiên trước mắt sáng ngời, hắn lớn tiếng nói:



- Tiểu muội, có thể A Ngốc không chết a.



Mộc Tiểu Yêu si ngốc nhìn về phương xa, không nói gì.



Mộc Dịch suy nghĩ một chút rồi nói:



- Tiểu muội nghĩ mà xem, phàm là người bị Ma Chỉ thôn phệ, trong tích tắc nhất định sẽ có một bộ xương trắng rơi xuống. Nhưng mà A Ngốc lại không có, ma khí cắn nuốt hắn, trái lại còn bỏ chạy. Như vậy đã chứng minh hắn còn có cơ hội còn sống! Ít nhất trước khi không nhìn thấy thi thể hắn thì muội không thể nhận định hắn đã chết.



Nghe được câu này, ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu đột nhiên có thêm chút sắc thái, rung giọng nói:



- Ca, lời ca ca nói là sự thật sao?



- Hắn có Bất Diệt kiếm thể, Bất Diệt kiếm thể có thể tranh phong cùng huyết mạch Hoàng tộc. Tuy rằng ta chưa từng nghe qua loại thể chất này, thế nhưng ta tin tưởng hắn không có dễ dàng chết được như vậy!




Mộc Dịch biết mình đã đả động được muội muội, cho nên hắn lại nói thêm:



- Nếu như hắn không chết, tiểu muội lại tự tử. Muội suy nghĩ một chút mà xem, nếu như hắn biết, hắn sẽ phải chịu đựng thống khổ thế nào chứ? Cho nên muội không thể chết được, ít nhất trước khi không có tin A Ngốc chết thì muội tuyệt đối không thể chết được!



Trong mắt của Mộc Tiểu Yêu dần dần khôi phục sinh cơ, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên hồng nhuận, lẩm bẩm nói:



- Đúng vậy, ca ca nói đúng, muội không thể chết được, muội phải tìm được hắn, muội muốn đi tìm ngốc tử. Hắn tốt với người khác như vậy, tuyệt đối sẽ không chết.



Mộc Tiểu Yêu đứng dậy, ánh mắt trở nên có thần, bắt đầu đi đến phương hướng Lâm Dịch biến mất.



...



Lâm Dịch bị ma khí đen nhánh như mực bao phủ, người lạc vào trong cảnh giới kỳ lạ, không cảm nhận được loại cảm giác đau đớn khi bị ma khí thôn phệ.



Ma khí đang giăng khắp nơi ở trong người của hắn, tàn sát bừa bãi. Cắn nuốt linh vận trong mỗi một tấc của cơ thể, nhưng thân thể của Lâm Dịch trải qua đoạn kiếm thần bí rèn luyện cho nên khí huyết màu lam trong cơ thể cảm nhận được cỗ ma khí này đã lập tức giống như biển gầm núi lở, cuộn trào dâng trào mãnh liệt, kiếm khí sắc bén bắn ra, nghênh đón.



Ma khí và kiếm khí màu lam xảy ra va chạm ở trong người, lặng lẽ không một tiếng động, lại làm cho thân thể của Lâm Dịch suýt nữa đã tan vỡ.



Trong nháy mắt khi va chạm, cơ thể vỡ nát, kinh mạch, xương cốt, cơ thể, mỗi một tấc đều có ma khí màu đen xông vào. Thế nhưng thoáng cái đã bị kiếm khí màu lam cắt thành từng mảnh vỡ như kim loại.



Trong quá trình xé rách, chữa trị nhiều lần, thân thể của Lâm Dịch trở nên càng cường đại hơn, nhưng phải chịu đan đớn mà người thường khó có thể chịu đựng được, tới tận linh hồn, đau tận xương cốt.



Cuối cùng toàn bộ ma khí tràn vào trong cơ thể của Lâm Dịch, nhưng vẫn không địch lại kiếm khí sắc bén màu lam. Lập tức bị nó cắt thành từng mảnh nhỏ, tiêu tan thành mây khói.



Ma khí tiêu tán, chỉ còn lại có Ma chỉ màu đen, thân thể Lâm Dịch không bị khống chế, vô lực rơi xuống phía dưới.



Toàn bộ ma khí của Ma chỉ tiêu hao trên người của một tu sĩ Ngưng Khí, thế mà cũng không thể thôn phệ được đối phương. Nó không khỏi hét lớn một tiếng, hắc mang chợt lóe lên, trực tiếp chui vào trong đan điền của Lâm Dịch.



Đan điền là chỗ căn cơ Linh Vận của một tu sĩ, Ma Chỉ muốn rút củi dưới đáy nồi, phá hủy căn cơ của Lâm Dịch ở trong đan điền, hấp thu Linh Vận của hắn.



Lâm Dịch kêu thảm một tiếng, đan điền đau đớn vô cùng, thân thể rơi xuống mặt đất.



Ma chỉ xông vào đan điền, trong nháy mắt đã nhấc lên tầng chấn động cuồn cuộn khó có thể tưởng tượng ra được. Khí tức màu lam lưu chuyển, rồi đột nhiên biến thành một chùm kiếm khí, đâm về phía Ma chỉ.



Ma chỉ rung động một trận, tản mát ra một trận uy áp, dễ dàng đánh nát kiếm khí màu lam vây quanh, lại bắt đầu hấp thu sinh mệnh và Linh Vận của Lâm Dịch.



Lâm Dịch quá sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ có kết cục giống như những tu sĩ kia, cuối cùng sẽ bị hút thành một bộ xương trắng.



Ma chỉ tiếp tục bay nhanh về chỗ sâu trong đan điền, rồi đột nhiên nó nhìn thấy một vật, nó sửng sốt một chút, trong nháy mắt bạo phát ra một tiếng thét chói tai, kế tiếp là bỏ chạy, muốn chạy ra khỏi cơ thể của Lâm Dịch.



Là đoạn kiếm thần bí này.



Đoạn kiếm thần bí đột nhiên run lên, trong nháy mắt đã hàng lâm lên phía trên Ma chỉ, chậm rãi trấn áp nó.



Nửa ngày qua đi, đan điền thu hồi khí tức màu lam, tất cả trở nên gió êm sóng lặng, Ma chỉ cũng bị đoạn kiếm thần bí trấn áp, trở nên yên lặng, không dám nhúc nhích.



Lâm Dịch hít một ngụm khí lạnh, nghĩ ngợi nói:



- Đoạn kiếm thần bí này quả nhiên rất cao, cho dù là Ma vật diệt thế cũng có thể trấn áp, rốt cuộc nó có lai lịch gì? Nếu như không có đoạn kiếm thần bí ở đây, nhất định ta sẽ khó thoát khỏi cái chết, biến thành một đống xương trắng rồi.