Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 69: Huyết quang tai ương




- Đi sang một bên, không thấy ta đang có khách sao, xếp hàng!



Toán Mệnh Đạo sĩ không nhịn được mà liếc mắt nhìn Lâm Dịch.



Chợt Toán Mệnh Đạo sĩ biến sắc, khẽ ồ một tiếng, tiến tới bên trái nhìn một cái, lại nhìn bên phải một chút rồi nói:



- Là tiểu tử ngươi, ngươi chạy tới đây rồi sao?



Trong mắt Lâm Dịch lóe lên vẻ kinh ngạc, cười nói:



- Như vậy mà ngươi cũng có thể nhận ra sao?



- Ngươi coi ta là gì chứ? Còn muốn giấu diếm bần đạo sao? Chỉ bằng vào tài nghệ của ngươi, người có ý liếc mắt đã có thể nhìn ra được. Thanh kiếm rách trên lưng này được y phục bọc lại, có thể có thể lừa gạt được ai cơ chứ?



Toán Mệnh Đạo sĩ ra vẻ xem thường nói.











Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, thử dò xét:



- Như vậy đạo trưởng có biện pháp gì có thể giúp ta giấu diếm được mọi người hay không?



- Tính làm gì? Bần đạo nói là không, mấy tháng không gặp, tiểu tử ngươi còn ranh ma hơn so với trước đây. Bần đạo nói cho ngươi biết, có là có, nhưng ta không muốn nói cho ngươi, khà khà.



Toán Mệnh Đạo sĩ rất xem thường nói.



Lâm Dịch đột nhiên thoáng nhìn cảnh tượng phía xa xa, trong đầu lóe lên linh quang, cười nói:



- Đạo trưởng, không bằng ta và ngươi đánh cuộc. Nếu như đạo trưởng thua, như vậy đạo trưởng phải dạy biện pháp kia cho ta, được chứ?



- Ai u, tiểu tử ngươi rất lớn gan. Lại dám tìm đến bần đạo để đánh cuộc, thực sự là không biết trời cao đất rộng, nói, đánh cuộc cái gì?



Lâm Dịch ra vẻ trầm ngâm một chút, nói:



- Mấy ngày gần đây ta cũng hơi có tâm đắc với bói toán, không bằng ta và ngươi đánh cuộc. Đoán cho đối phương một quẻ, xem ai đoán chuẩn nhất.



- Tốt!



Toán Mệnh Đạo sĩ vỗ bàn lớn tiếng nói.



Vừa dứt lời, Toán Mệnh Đạo sĩ đã cầm rễ cây trên bàn mở rộng ra, lấy ra bốn mươi chín cái rễ, tinh tế thôi diễn.



Sau một lát, sắc mặt của Toán Mệnh Đạo sĩ âm tình bất định, trầm giọng nói:



- Tiểu tử, ngươi có tai ương đổ máu a!



Trong quá trình này, tay của Toán Mệnh Đạo sĩ vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tay của thiếu phụ kia, nhìn hèn mọn tới tột cùng.





Lâm Dịch nhìn thấy có một đám người tức giận đã đi tới, khóe miệng hắn càng mở rộng hơn, hắn nói:



- Đúng dịp, đạo trưởng, ta thấy gần đây dường như ngươi cũng có tai ương đổ máu a.



Toán Mệnh Đạo sĩ nghiêm mặt, nghiêm túc nói:



- Tiểu tử, lần này bần đạo không cười đùa với ngươi, ngươi quả thật có tai ương đổ máu. Bần đạo chỉ khuyên ngươi một câu, việc không quan hệ gì tới mình thì đừng quản.



Từ lúc Lâm Dịch quen biết Toán Mệnh Đạo sĩ này cho tới nay, đây là lần đầu tiên thấy hắn chính thức nghiêm túc như thế, trong lòng Lâm Dịch không khỏi có chút một chút bất an.



Lâm Dịch lắc đầu, chỉ coi tên Đạo sĩ kia đang trêu đùa bản thân, hắn nói:



- Đạo trưởng, ta cũng không nói giỡn với ngươi, quả thật ngươi có tai ương đổ máu. Ta cũng chỉ khuyên ngươi một câu, buông tay của nữ tử kia ra...



Lời còn chưa dứt thì không đợi phản ứng Toán Mệnh Đạo sĩ, đầu đã bị một bàn tay đánh bay, trán đụng vào góc bàn, máu tươi chảy ra ào ào.




Đối với loại cảnh này, Lâm Dịch thấy nhưng không thể làm gì được. Toán Mệnh Đạo sĩ này cũng có chút bản lĩnh. Mặc kệ đả thương nặng thế nào, ngày thứ hai lại sinh long hoạt hổ, tiếp tục lừa dối các thiếu phụ xinh đẹp khác.



Toán Mệnh Đạo sĩ bị một chưởng này đánh cho có chút mơ hồ, nhớ tới lời Lâm Dịch mới vừa nói, trong lòng đã kịp phản ứng lại. Tay run run một cái, trực tiếp bỏ qua bàn tay nhỏ của thiếu phụ kia.



Người đánh chính là một đại hán tráng kiện, thân thể cao lớn khôi ngô, tiếng như chuông đồng, sắc mặt giận dữ, hắn hét lớn với Toán Mệnh Đạo sĩ:



- Con mẹ nó, ngươi chán sống rồi sao? Ngay cả nữ nhân của lão tử mà cũng dám chạm!



Trán của Toán Mệnh Đạo sĩ vẫn đang chảy máu, hắn lại ra vẻ đạo mạo, trầm giọng nói:



- Tráng sĩ đừng có nói bậy, bần đạo chính là chính tông đạo môn, già trước tuổi là do thi triển tiên thuật, hiểu rõ Tinh Chiêm Thắng Bắc Đẩu. Nữ tử ở trong mắt ta chỉ là phấn hồng khô lâu, sao ta có thể làm ra việc vô sỉ được chứ?



- Con bà nó, ngươi nghĩ lão tử mù mắt hay sao, đừng có nói ra những thứ vô dụng kia. Mau mau cầm đi ra, một trăm lượng bạc, một phân cũng không thể thiếu!



Tráng hán kia hùng hùng hổ hổ, không nghe theo không buông tha cho hắn.



Lúc này thiếu phụ xinh đẹp ủy khuất, lã chã khóc lớn, kéo tay của tráng hán nức nở nói:



- Tướng công nên làm chủ cho thiếp, đạo sĩ kia nắm tay thiếp không thả, thiếp liều mạng giãy dụa cũng không có tác dụng, ô ô ô...



Khóe miệng Lâm Dịch co rúm, cố nén cười, rõ ràng Toán Mệnh Đạo sĩ này đã bị người ta mưu hại.



Tráng hán nghe vậy khí thế càng tăng lên, chụp bàn mắng to:



- Con bà nó, ngươi có nghe thấy không, nhanh cầm tiền ra một chút, đừng ép ta động thủ!



Đi theo phía sau tráng hán này có một đám thanh niên cao lớn thô kệch, đang dùng sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Toán Mệnh Đạo sĩ. Chỉ chờ được ra lệnh một tiếng, nhất định cả đám sẽ đi lên dùng quyền cước nói chuyện một chút.



Toán Mệnh Đạo sĩ rất bất đắc dĩ, cười khổ nói:



- Bần đạo thanh liêm, không có tiền tài. Tráng sĩ muốn đánh, bần đạo cũng tuyệt không hoàn thủ.




Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu:



- Đừng đánh mặt là được.



Nói xong, hai tay Toán Mệnh Đạo sĩ ôm đầu, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, dáng vẻ rất là hùng hồn.



Trong trấn nhỏ người đến người đi, mọi người vừa nhìn có náo nhiệt cho nên lập tức vây quanh, châu đầu ghé tai, nghị luận với nhau ầm ĩ.



- Ngưu công tử lại bắt đầu âm người rồi, người coi bói này cũng thật là xui xẻo.



- Không có biện pháp, người ta ỷ có một người thân ca ca tu tiên, không phải là người mà phàm nhân chúng ta có thể chọc được.



- Hừ, có người nói ca ca của hắn tu đạo rất gần đây. Nếu như bị hắn nghe thấy, cho dù cách ngoài ngàn dặm cũng có thể chém chết ngươi.



Lâm Dịch nghe mọi người nghị luận, cũng không có để ý mà trêu ghẹo nói:



- Đạo trưởng, đánh cuộc lần này ta đã thắng, ngươi mau dạy biện pháp kia cho ta a.



Lâm Dịch không nói tới thì thôi, Toán Mệnh Đạo sĩ vừa nghe vậy đã nổi trận lôi đình. Hắn nhảy lên một cái, nhìn về phía Lâm Dịch rồi mắng một trận:



- Hay cho tên tiểu tử thối nhà ngươi, lại dám tính toán bần đạo, việc này ta sẽ không để yên đâu!



Lâm Dịch ho nhẹ một tiếng, cười nói:



- Đạo trưởng chú ý phong phạm, ngươi là đạo môn chính tông a...



Toán Mệnh Đạo sĩ trợn trắng mắt, lầm bầm nói:



- Chính tông cái con bà nó.



Lâm Dịch cười nói:




- Đạo trưởng tính toán không sai sót, sao không có tính ra được hôm nay bản thân có tai ương đổ máu cơ chứ?



- Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy sao? Mỗi lần ta chịu đòn đều là do tiểu tử ngươi ở gần đây. Trên người ngươi có bảo bối, có thể mê hoặc thiên cơ, làm hại bần đạo tính toán sai.



Toán Mệnh Đạo sĩ hạ giọng nói.



Trong mắt Lâm Dịch lóe lên một tia cổ quái, trên người của hắn cũng có không ít bảo bối. Cũng không biết vị Toán Mệnh Đạo sĩ này bịa chuyện, hay là đã thực sự tính toán ra gì đó.



Toán Mệnh Đạo sĩ thừa dịp Lâm Dịch ngây người, lập tức đi tới trước, nắm lấy tay của Lâm Dịch, quay đầu lại hô lớn với Ngưu công tử:



- Chúng ta đi cùng nhau, ta không có bạc, ngươi cứ tìm hắn!



Lâm Dịch hoàn toàn không nói gì. Nhiều ngày không gặp, quả thực công lực trợn mắt nói mò của Toán Mệnh Đạo sĩ không lui một chút nào.



Lâm Dịch ép vành nón xuống thấp một chút, nghiêng đầu thấp giọng nói với Hải Kỳ:




- Ngươi và Hải Tinh đi trước đi, một lát nữa ta sẽ đi tìm các ngươi.



- Ngươi, ngươi muốn làm gì. Đừng có gây chuyện thị phi ở chỗ này, Ngưu công tử này ngươi không chọc nổi đâu, mau đi thôi.



Tuy rằng bình thường Hải Kỳ châm chọc khiêu khích Lâm Dịch, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng cũng không đành lòng nhìn Lâm Dịch bị đánh, cho nên mới lên tiếng khuyên bảo.



Con ngươi của Ngưu công tử chuyển động, vung tay lên, hô:



- Vây lại cho ta, hôm nay không lấy bạc ra, ai cũng đừng mong đi ra khỏi chỗ này.



Toán Mệnh Đạo sĩ cười gian, thấp giọng nói:



- Tiểu tử, ngươi xem rồi làm đi, ta không định xuất thủ, bần đạo công lực thâm hậu, động thủ chỉ sợ làm cho bọn hắn mất mạng. Cho nên vẫn là ngươi tới đi.



Lâm Dịch vừa muốn nói thì Ngưu công tử đã đi tới, duỗi bàn tay ra rồi nói:



- Nghe nói ngươi có bạc, cầm một trăm lượng ra đây cho ta.



- Ta không có.



Lâm Dịch nhún nhún vai, lời này cũng không phải là giả, Linh thạch thì hắn có, bạc thế tục thì ngay cả một phần cũng không có.



Ngưu công tử nhếch miệng cười cười, vẻ mặt rất dữ tợn, nói:



- Không có thì khó tránh khỏi ăn một trận quyền cước, tay chân không có mắt, những huynh đệ này của ta xuất thủ không có nặng nhẹ. Nhẹ thì là người tàn phế, nếu là nặng, khà khà.



Hải Kỳ ở bên cạnh có vẻ lắng, nhưng nàng là một nữ tử yếu đuối, cũng không biết nên xử lý loại chuyện này như thế nào.



Hải Tinh là con nghé mới sinh, đôi mắt to như nước trừng mắt, lớn tiếng nói:



- Ngươi dựa vào cái gì mà dám đòi tiền, không trả tiền thì lại đánh người. Ngươi là người xấu!



Hải Kỳ lập tức kéo Hải Tinh qua, kéo, thấp giọng nói:



- Trẻ con không hiểu chuyện, xin đại ca buông tha cho mấy người chúng ta.



Ngưu công tử nhổ nước bọt một cái, mắng:



- Nhãi con đã lớn lối như vậy, vừa nhìn đã biết là người không có giáo dục, buông tha cho các ngươi, sao lão tử có tiền ăn chứ? Tên tiểu tử kia, trên lưng của ngươi là vật gì, lấy ra cho lão tử nhìn một chút. Nếu như hợp mắt, ta tạm tha cho ngươi một mạng!



Câu nói sau cùng là hắn nói với Lâm Dịch.



Trong mắt của Lâm Dịch đã hiện lên một tia sát khí, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:



- Khí lực của ta rất lớn, tốt nhất ngươi đừng có chọc vào ta.