Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 72: Đông Độ Tiên Đảo




Lúc nửa đêm, Lâm Dịch nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa sổ, không làm ba người Hải gia giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ say.



Bệnh thấp khớp của Hải đại thúc được Lâm Dịch đâm xuống mấy châm, trong nháy mắt đau đớn đã giảm bớt. Chỉ cần châm thêm mấy ngày, bệnh này sẽ hoàn toàn bị loại trừ.



Hải Kỳ nhìn thấy gương mặt của phụ thân lập tức kinh hỉ. Lúc này nàng mới biết được lần này mình đã thật sự gặp phải cao nhân, nhớ tới thái độ trước kia đối với Lâm Dịch, trong lòng nàng không khỏi có chút áy náy.



Lâm Dịch không để ý mà chỉ nở nụ cười tràn ngập thiện ý với nàng.



Vẻ mặt Hải Tinh thì sùng bái, lôi kéo tay của Lâm Dịch không ngừng lay lay, nói muốn bái sư.



Lâm Dịch nhìn ba người Hải gia hoà thuận vui vẻ, trong lòng hắn có chút ấm áp.



Lâm Dịch đi vào trong sân, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, đứng yên không nói.



- Nếu như mang Hải Tinh đi theo đường tu chân, sợ rằng người một nhà này sẽ không có cơ hội hưởng thụ bữa cơm đầm ấm này nữa. Hôm nay tu sĩ một lòng đi theo đường trường sinh, đường tu tiên hung hiểm khó lường, không nói tới gió tanh mưa máu, cho dù thực sự trường sinh thì thế nào chứ? Không có thân nhân làm bạn bên người, trường sinh có ý nghĩa gì chứ? Mấy trăm năm sau sẽ phải đối mặt với từng thân nhân bên người rời đi, phải chịu thống khổ. Khi đó trường sinh thực sự vui vẻ sao?



Nghĩ đến đây, Lâm Dịch thở dài một tiếng, thân thế của hắn vẫn là một điều bí ẩn, không biết thân nhân của hắn còn tại thế hay không? Không biết sư phụ và Uyển Nhi có khỏe không, không biết Thạch Đầu...



Lâm Dịch không định ở lại chỗ này quá lâu. Chỉ là phương pháp châm cứu phải mất mấy ngày nữa. Cho nên hắn dự định thừa dịp tối nay, một lần nữa Luyện khí, hấp thu nguyên khí thiên địa nhập thể. Đợi ngày mai, lợi dụng linh lực trong cơ thể, trực tiếp khơi thông kinh mạch trên đùi của Hải đại thúc, sau đó sẽ rời khỏi đây đi tới Đan Hà Phái tìm Thạch Đầu.



Tu vi Nguyên thần của Lâm Dịch trải qua Tử vi tinh thuật rèn luyện, từ lâu đã đạt đến Trúc Cơ viên mãn, chỉ cần có đủ linh khí, đủ thời gian là có thể duy trì được tốc độ liên tục đột phá, phá tan Trúc Cơ.



Trong túi trữ vật của Hàn Nguyên Cốc chủ có không ít Linh thạch, Lâm Dịch không chần chờ nữa mà vận chuyển tinh thần lực, đạo văn thần bí huyền ảo dưới chân lóe lên rồi biến mất, trong chớp mắt đã vọt ra xa vài chục trượng.



- Nếu như có thể tìm được pháp quyết vận chuyển tinh thần lực và thủ đoạn công kích, nhất định sẽ giúp cho chiến lực của hắn đề cao một bậc thang rất lớn.



Sau một lát, Lâm Dịch đã tìm được một cái động trong khe núi, sau khi tra xét một phen, hắn lập tức chui vào bên trong.



Bày Tụ Linh đại trận, dốc hết Linh thạch trong túi trữ vật ra, ngồi xếp bằng. Pháp quyết Tử vi tinh thuật trong thức hải không ngừng ngâm xướng, ngôi sao màu tím thần bí chậm rãi xoay tròn, linh khí dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được cuồn cuộn kéo tới.



Giống như trâu uống nước, lấy thân thể của Lâm Dịch làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh khí, trong chớp mắt đã đột phá Ngưng Khí tầng một.





Một tia linh khí này cũng không chìm vào trong ao nước màu đen to chừng nắm đấm trong đan điền, trải qua đoạn kiếm thần bí phun ra nuốt vào, sau đó nó quay chung quanh xung quanh đoạn kiếm này.



Lâm Dịch thở dài, nếu như tia linh khí này chìm vào trong ao nước màu đen trong đan điền, như vậy nhất định sẽ hợp làm một thể với ma khí, hắn sẽ không có cách nào khống chế được. Cũng may loại tình huống này không xảy ra.



Yên lòng, Lâm Dịch không khống chế tốc độ hấp thu linh khí nữa mà mở miệng, linh khí cuồn cuộn theo các nơi trên cơ thể dũng mãnh tiến vào trong cơ thể. Quanh xung quanh đoạn kiếm thần bí, sau nhiều lần lưu chuyển phun ra nuốt vào, khí tức càng thêm dày đặc tinh túy.



Tu vi của Lâm Dịch cũng vững vàng tăng lên, khí thế càng ngày càng cường đại.



Nhưng vào lúc này, dị tượng xảy ra, mi tâm của Lâm Dịch đột nhiên sáng lên, mơ hồ hiện lên một ngôi sao màu tím thần bí.




Đại huyệt chung quanh đầu cũng mơ hồ xuất hiện từng ngôi sao nhỏ, ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt trên người không có ngôi sao nào hiện lên, thế nhưng vẫn phát ra từng trận tinh quang chói mắt.



Cùng lúc đó, trên bầu trời đêm mà Lâm Dịch không thấy được có một ngôi sao màu tím trở nên chói sáng. Xung quanh hiện lên từng ngôi sao nhỏ một, cùng hô ứng với thân thể của Lâm Dịch.



Cả người Lâm Dịch chấn động, đầu như hóa thành ngôi sao màu tím thần bí mà cổ xưa kia, từng cỗ tinh thần lực nồng đậm cuồn cuộn kéo tới, như chảy tới, dũng mãnh tiến vào các huyệt đạo lớn.



Tinh thần lực chảy trải qua huyệt đạo các nơi trong toàn thân, cơ thể Lâm Dịch như bành trướng, thân thể cũng trở nên cao to hơn rất nhiều, như thần Vương hàng lâm, không ai bì nổi, khí tức dồi dào, thần uy lẫm liệt.



Linh thạch trong Tụ Linh đại trận từ từ giảm bớt, khí tức của Lâm Dịch đang chậm rãi tăng lên.



Một đêm trôi qua.



Khi ánh sáng mặt trời bắt đầu mọc, trong sơn động đột nhiên có hai đạo thần mang sáng lên, so với ánh sáng mặt trời còn dữ dội hơn, càng nóng hơn.



Trong mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ kinh hỉ, trải qua cả đêm tu luyện, không ngờ hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng sáu, mà Linh thạch trong Tụ linh đại trận còn có hơn nửa chưa dùng.



- Nếu như có đủ thời gian, hẳn sẽ có thể lần nữa đột phá tới Trúc Cơ Kỳ. Ta phải đi trị bệnh thấp khớp cho Hải đại thúc trước, sau đó lại đi tới Đan Hà Phái, trên đường chậm rãi tu luyện.



Lâm Dịch hạ quyết tâm, trở lại trong thôn. Lúc này Hải đại thúc cũng vừa mới dậy, nhìn thấy Lâm Dịch, hắn rất là mừng rỡ, đi tới trước mặt Lâm Dịch rồi cười nói:




- Mộc tiểu ca, đại thúc không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào nữa. Đêm qua căn bệnh này không giở chứng, đã rất lâu rồi ta không ngủ được một giấc ngon lành.



Lâm Dịch cười cười, nói:



- Hải đại thúc, hôm nay chúng ta sẽ không châm nữa mà ta giúp ngươi chăm sóc kinh mạch một chút. Như vậy bệnh thấp khớp của ngươi sẽ được loại trừ, sau này cũng không tái phát nữa.



- Thật sao?



Khuôn mặt của Hải đại thúc tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được, sau đó vỗ đầu một cái, lên tiếng nói:



- Mộc tiểu ca không gì là không làm được, chuyện này có gì mà không tin cơ chứ? Là đại thúc đã quá lo lắng rồi.



Hải Tinh và Hải Kỳ vẫn ở trong nhà ngủ, hai người cũng không đánh thức bọn họ.



Lâm Dịch dùng linh khí vận chuyển mấy lần ở hai chân của Hải đại thúc, chậm rãi khơi thông kinh mạch, còn để lại một tia linh khí để săn sóc ân cần hai chân, như vậy mới khiến cho đôi chân khỏe mạnh.



Sau khi làm xong chuyện, Lâm Dịch len lén cầm bạc mà trước đó hắn đổi nhét vào chăn trong phòng, sau đó định rời khỏi nơi này.



Hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải đi làm.




Hải đại thúc nhiệt tình giữ lại, Lâm Dịch đứng ở trong sân cười rồi lắc đầu.



Nhưng lúc này, đột nhiên Lâm Dịch nhíu nhíu mày, con mắt nhìn về phương xa, dùng tu vi thần thức của hắn, hắn có thể cảm giác được rõ ràng phía xa xa đang có một kiện Linh khí phi hành rất lớn, đang nhanh chóng tới gần nơi này.



Trong chớp mắt, một con thuyền lớn có tạo hình phong cách cổ xưa xuất hiện ở cuối tầm mắt của Lâm Dịch. Trên thuyền có ba tu sĩ đang đứng, không che giấu tu vi khí tức của mình một chút nào. Một người trong đó là Trúc Cơ sơ kỳ, hai người khác là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám.



Lâm Dịch cũng chưa trực tiếp rời đi, hắn có một loại dự cảm, dường như đám tu sĩ này đi tới đây, hơn nữa còn không có ý tốt.



Tốc độ của Linh khí phi hành cực nhanh, một lát sau đã đến phía trên thôn, tản ra từng trận uy áp, sau đó mới chậm rãi hạ xuống.




Từ phía trên có ba tên tu sĩ chậm rãi đi xuống, vẻ mặt kiêu ngạo, mắt nhìn về phía đông đảo thôn dân nghe tiếng mà đến.



Lúc này Hải Kỳ và Hải Tinh cũng bị giật mình tỉnh giấc. Sau khi chạy đến nhìn thấy một màn này, trên mặt hai người hiện lên vẻ khiếp sợ.



Không ít thôn dân đều sợ đến mức quỳ lạy trên đất, run rẩy, trong miệng lẩm bẩm:



- Thần tiên hiển linh, thần tiên hiển linh.



Tuy rằng vẻ mặt Hải Tinh khiếp sợ, nhưng cũng không có bao nhiêu ý sợ hãi, trong ánh mắt của Lâm Dịch hiện lên một tia tán thưởng.



Ở trong lòng của Lâm Dịch, không bái thiên địa, bất kính quỷ thần, chỉ tôn hiệp đạo trong lòng mà thôi.



Hiệp chi đạo, dũng cảm tiến tới, một đường đi thẳng không khom lưng. Phải có dũng khí lớn lao không biết sợ, như vậy mới có khả năng đi tiếp được.



Hải đại thúc kéo Hải Kỳ quỳ xuống, Hải Tinh đứng ở bên cạnh Lâm Dịch, nhìn thấy mấy tên tu sĩ này, trong ánh mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ.



Hải Tinh kéo ống tay áo của Lâm Dịch, mặc phụ thân có kéo hắn thế nào thì hắn cũng không chịu quỳ.



Chắc chắn Lâm Dịch sẽ không quỳ lạy những người này, chỉ là trong lòng hắn có chút nghi hoặc:



- Những người này tới thôn này làm gì? Nhìn dáng vẻ của bọn chúng dường như không giống trả thù a.



Trúc Cơ tu sĩ dẫn đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Dịch, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, thản nhiên nói:



- Đông Độ Tiên Đảo năm mươi năm một lần sắp mở ra, ta đại biểu cho Tiềm Long Sơn tới đây tìm người có duyên.



- Đông Độ Tiên Đảo? Tiên đảo là ở đâu? Vì sao phải đi qua đông độ?



Trong đầu Lâm Dịch hiện lên vô số nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói qua có loại chuyện này, lại là năm mươi năm một lần, nhìn dáng vẻ này, dường như Đông Độ Tiên Đảo này vô cùng bất phàm, là một lần đại cơ duyên a.