Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 77: Đại khai sát giới




- Người tới là người phương nào?



Một người cầm đầu đám tu sĩ Tiềm Long Sơn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hắn nhìn Lâm Dịch quát lớn.



- Lâm Dịch!



Lúc này Lâm Dịch không chút che giấu sát ý trong lòng một chút nào, nếu như chống lại người của Công Tôn Hoàng tộc, nói ra tên tuổi thật cũng không sao, bằng vào năng lực của Công Tôn Hoàng tộc, sớm muộn gì cũng có ngày tra ra được A Ngốc chính là Lâm Dịch.



Tu sĩ dẫn đầu kia nhìn Lâm Dịch đằng đằng sát khí không khỏi nhíu mày một cái, khóe mắt thoáng nhìn về phía hai cỗ thi thể cách đó không xa. Tuy rằng đã không nhìn thấy được dung mạo nữa, thế nhưng phục sức này vẫn là của tu sĩ Tiềm Long Sơn không thể nghi ngờ.



Sắc mặt của tên tu sĩ kia trầm xuống, quát lên:



- Tại hạ Trương Lệ Tiềm Long Sơn, đạo hữu ở môn phái nào, vì sao lại đả thương tu sĩ tông ta. Nếu như không nói cho rõ thì đừng trách chúng ta chém giết ngươi!



Trương Lệ thấy đối phương tới không có ý tốt cho nên cũng không dám vọng động một cách đơn giản. Hắn định hỏi thăm một chút xem đối phương có bối cảnh gì trước đã, tránh việc đá nhầm khối sắt.



- Trương Lệ, Trương Lệ!



Ánh mắt của Lâm Dịch hơi rũ xuống, lẩm bẩm nói:



- Hôm nay chính là ngươi tru diệt năm nghìn phàm dân hay sao?



Trương Lệ ngẩn ra, vuốt cằm nói:



- Không sai, phàm dân khinh thường quyền uy của tu sĩ chúng ta, tiên uy không thể xâm phạm, sao có thể để cho phàm dân làm càn cơ chứ?



Mặt của Lâm Dịch không chút biểu hiện gì, hắn nhìn một đám tu sĩ sau lưng Trương Lệ, nhẹ giọng nói:



- Hai tay các ngươi đã từng dính máu phàm dân vô tội hay không?



- Ngươi bị bệnh sao, phàm nhân giết thì giết, còn ra vẻ cái gì chứ?



- Ngươi muốn điên thì đừng điên ở Tiềm Long Sơn, làm càn ở đây thì chỉ có một con đường chết mà thôi.



Một đám tu sĩ phía sau Trương Lệ hùng hùng hổ hổ nói với Lâm Dịch.



- Tốt!



Lâm Dịch nở nụ cười, lạnh giọng nói:



- Nếu đã như thế, các ngươi đi chết đi!



Lời còn chưa dứt thì đạo văn thần bí dưới chân của Lâm Dịch chợt xuất hiện, tinh thần lực lặng lẽ vận chuyển, cả người phát ra từng trận tinh quang, thân thể thoắt một cái đã biến mất. Khi lần nữa xuất hiện thời gian đã ở trước mặt của Trương Lệ.



- Giết!



Trương Lệ chỉ kịp móc ra một kiện Linh khí thì đã bị một quyền của Lâm Dịch đánh nát, quyền thế không giảm, tiếp tục đập về phía đầu của Trương Lệ.



- Phốc!



Trương Lệ chỉ có thân thể Trúc Cơ, đâu thể chống lại được Bất Diệt kiếm thể của Lâm Dịch cơ chứ? Đầu lập tức bị một quyền đánh nát.



Trương Lệ là tu sĩ Trúc Cơ, vốn không thể dễ dàng ngã xuống như vậy, nhưng Lâm Dịch xuất thủ quá đột nhiên, thi triển bộ pháp thần bí, ngay lập tức mà tới trước.



Hắn bất ngờ không kịp đề phòng, bị một quyền của Lâm Dịch giết chết trong nháy mắt!



Nhưng vào lúc này, tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Ngưng Khí đi theo phía sau cùng rống lên một tiếng, ào ào xuất ra Linh khí, đập về phía Lâm Dịch.



Vẻ mặt của Lâm Dịch không hề bận tâm, ở chỗ sâu trong trong mắt tản ra từng trận hàn ý, miệng quát khẽ:



- Dịch kiếm thuật!




Tu sĩ Ngưng Khí cầm Linh khí vừa định xuất thủ thì đã cảm nhận được một tia lực lượng dẫn dắt huyền ảo khó hiểu. Linh khí ào ào phản chiến giết chủ, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.



Linh khí của tu sĩ Trúc Cơ được pháp lực gia trì cho nên miễn cưỡng tránh khỏi Dịch kiếm lực mà hóa thành từng đạo thần quang, bắn tới chỗ Lâm Dịch.



Lâm Dịch cũng không thèm để ý mà dẫm chân tại chỗ bắn về phía trước, hai tay như đánh ra giống như mũi tên, bộc phát ra rất nhiều hư ảnh, đánh tới Linh khí đang đột kích về phía hắn.



Từng đợt tiếng răng rắc vang lên, tất cả các Linh khí đều bị hai tay của Lâm Dịch đánh nát, rơi xuống trên mặt đất. Tu sĩ dưới Trúc Cơ đại thành, ngay cả có hơn trăm người thì cũng không thể chống lại thân thể của Lâm Dịch.



Thân thể của Lâm Dịch thoáng hiện giống như quỷ mỵ, động tác mau lẹ, trong lúc đó quyền cước liên tục được đánh ra. Hắn như sói nhập bầy dê, chỉ khoảng nửa khắc đã chém giết được một nhóm tu sĩ Tiềm Long Sơn này.



Máu nhuộm đầy đất, nhẹ nhàng chảy xuôi.



Đại khai sát giới, khó có thể ngừng tay được.



Lâm Dịch tiến lên, giết chóc bất tận, xác chết la liệt khắp nơi trên mặt đất.



Trước cửa sơn môn, đá xanh lót đường. Có mấy trăm bậc thang như xếp thành hàng dài nằm ngang, hai bên trái phải có hoa cỏ xanh ngát, xanh um tươi tốt, nước suối chảy róc rách.



Nhưng hợp với y phục màu trắng nhuốm máu của Lâm Dịch lại chẳng khác nào tăng thêm sát khí cho hắn.



Y phục màu trắng của Lâm Dịch nhuốm máu, lưng đeo Ô Sao trường kiếm, đi từ dưới lên trên. Ngẩng đầu nhìn ba chữ Tiềm Long Sơn màu xanh cách đó không xa, khóe miệng cười lạnh một tiếng, trở tay rút ra Ô Sao trường kiếm ở phía sau, lại hét lớn một tiếng, phóng về phía trước.



Đá xanh nổ tung, đá vụn bắn đầy đất.



Lúc này lại có tu sĩ Tiềm Long Sơn nghe tiếng mà tới, nhìn thấy một màn này, cả đám không khỏi hít một ngụm khí lạnh, phẫn nộ quát:



- Ngươi là ai, mạo phạm Tiềm Long Sơn ta, ngươi muốn tìm chết hay sao?



Lâm Dịch cũng không đáp lời mà trực tiếp tiến lên, bắt lấy người nọ, trực tiếp thi triển Sưu hồn thuật.




Một màn mấy ngày trước đây tên tu sĩ này tàn sát phàm dân hiện ra ở trước mắt, Lâm Dịch không nhìn tiếp nữa mà trực tiếp bóp vỡ đầu của hắn, lại tiếp tục đi về phía trước.



Tiềm Long Sơn không chỉ có một vị tu sĩ Kim Đan, một lát nữa nhất định bọn họ sẽ nghe thấy tin mà chạy tới, Lâm Dịch định trước khi bọn họ tới phải cứu được những thiếu nam thiếu nữ kia ra.



Đối mặt với Kim Đan, Lâm Dịch không có chút nắm chắc nào cả. Trước kia tất cả đều là nhờ một đạo kiếm quang vô cùng kinh diễm của Ô Sao trường kiếm thì mới có thể chém giết Hàn Nguyên Cốc chủ.



Mà lúc này Ô Sao trường kiếm cũng khó có thể phát ra kiếm quang kiếm được. Lâm Dịch đã từng dự đoán, nhất định bên trong Ô Sao trường kiếm có cất dấu một cỗ kiếm khí. Sau khi rút kiếm ra thì sẽ chém ra, sau đó sẽ không còn nữa. Có lẽ sẽ có một ngày hắn có thể rút ra toàn bộ Ô Sao trường kiếm, kiếm quang kinh diễm kia sẽ lại tái hiện.



Cận thân tranh phong, tu sĩ Kim Đan cũng không phải là đối thủ của Lâm Dịch. Nhưng tu sĩ Kim Đan pháp lực hùng hậu, thần thông thuật hay thay đổi, tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Dịch có cơ hội lại gần người.



Linh lực pháp thuật của tu sĩ Kim Đan đủ để trấn áp Lâm Dịch.



Còn có một tin tức tệ hơn nữa, Lâm Dịch mới vừa thi triển sưu hồn thuật, hắn biết người của Công Tôn Hoàng tộc đến đây gọi là Công Tôn Cương. Là Bất tử kim thân Kim Đan kỳ, lực lượng huyết mạch tràn ngập dồi dào, dựa vào Bất Diệt kiếm thể của hắn sợ rằng vẫn sẽ bị áp chế.



Đối mặt với lực lượng cường đại như vậy, Lâm Dịch hầu như không có phần thắng chút nào cả. Thế nhưng hắn lại không hề sợ hãi một chút nào, ánh mắt kiên định, cực kỳ nóng bỏng.



Trong lòng hắn có một cỗ tín niệm, đó chính là muốn cứu những thiếu nam thiếu nữ vô tội kia ra trước.



- Làm đi, cho dù có chết, thế nhưng ta cũng không phụ một câu kia, vì sinh dân mà tạo ra hiệp nghĩa to lớn.



Lâm Dịch lẩm bẩm.



Thân thể của Lâm Dịch hóa thành một làn khói xanh, trong chớp mắt đã vượt ra xa vài chục trượng, tìm được nơi giam giữ các thiếu nam thiếu nữ.



Ở ngoài cửa có hai tu sĩ Ngưng Khí đang ngồi, nhìn thấy y phục màu trắng của Lâm Dịch nhuốm máu, hai người không khỏi quát to:



- Đạo hữu là ai, nơi này là trọng địa của Tiềm Long Sơn, người ngoài không được xông vào!



Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, đưa tay ra bắt lấy hai người, hai người này không có một chút lực phản kháng nào cả.




Sưu hồn thuật được thi triển, trên mặt đất lại có thêm hai cỗ thi thể.



Lâm Dịch thở dài một tiếng, một đường tiến lên, cũng không biết hắn đã giết bao nhiêu người, không có một người nào sạch sẽ cả. Tất cả đều dính đầy máu tươi của phàm dân vô tội.



Lâm Dịch đẩy cửa mà vào, nhìn thấy một người tu sĩ đang phân phát màn thầu cho đông đảo thiếu nam thiếu nữ. Tu sĩ kia có dáng vẻ hiền hậu, nhìn các thiếu nam thiếu nữ ăn như hổ đói, trong mắt có một tia vui mừng.



Tu sĩ kia chỉ có tu vi tầng năm Ngưng Khí, nhìn thấy Lâm Dịch mang theo một thân máu tươi tiến đến, hắn không khỏi biến sắc, ngăn ở trước mặt đông đảo hài tử, thấp giọng nói:



- Đạo hữu, xin thối lui. Những đứa trẻ này chỉ là người vô tội, không phải là tu sĩ Tiềm Long Sơn, đừng có đả thương người vô tội.



Lâm Dịch có hơi rung động, trong các tu sĩ Tiềm Long Sơn chung quy vẫn có người tốt, hắn nhẹ giọng nói:



- Ta tới để cứu bọn họ.



- Cứu?



Tu sĩ kia nhăn mặt cau mày hỏi:



- Ngươi muốn dẫn bọn hắn đi đâu?



Lâm Dịch tạm thời nghẹn lời, thật ra hắn không có nơi nào để sắp xếp cho các thiếu nam thiếu nữ này, chỉ là bằng vào một bầu nhiệt huyết, không đành lòng để cho những thiếu nam thiếu nữ này rơi vào miệng cọp cho nên hắn mới làm như vậy.



Lâm Dịch nói:



- Ngươi cũng biết đại đa số phụ mẫu của bọn họ đều chết ở trong tay tu sĩ Tiềm Long Sơn các ngươi.



- Ta biết, nhưng ta lại bất lực, chung quy lực lượng của ta quá nhỏ…



Khóe miệng của tu sĩ kia lộ ra một tia đau khổ.











Lâm Dịch trầm giọng nói:



- Ngươi biết, vậy mà còn để cho những đứa trẻ này đi Đông Độ Tiên Đảo sao?



Trong mắt tên tu sĩ kia lóe lên vẻ kinh ngạc, hỏi:



- Cho dù thủ đoạn của đám người sư huynh hung tàn, nhưng tóm lại Đông Độ Tiên Đảo này vẫn là một lần tiên duyên khó có được, vì sao lại không đi cơ chứ?



- Ta cũng không biết, nhưng cuối cùng ta cảm giác Đông Độ Tiên Đảo này khắp nơi đều lộ ra một cỗ tà khí, tiên đảo, hừ hừ, chưa hẳn đã là đất lành!



Lâm Dịch cười lạnh một tiếng.



Vẻ mặt của tu sĩ kia lại quật cường, trầm giọng nói:



- Ngươi đã không nói ra Đông Độ Tiên Đảo có gì không thích hợp, như vậy ta không thể bởi vì lời nói của một bên như ngươi mà để ngươi mang bọn họ đi.



Nhưng vào lúc này, vài tiếng khóc vang lên, khí tức Kim Đan ầm ầm bạo phát, chạy nhanh đến phương hướng của Lâm Dịch, thế nhưng sấm sét.



Tu sĩ kia thấp giọng nói:



- Ngươi mau đi thôi, tông chủ tới, khi đó ngươi có muốn đi cũng không xong đâu.



Lâm Dịch hít sâu một hơi, lắc đầu, nhìn vài đạo thân ảnh tỏa ra đan uy bốn phía, hai mắt hắn híp lại, chậm rãi nói:



- Nếu đã như thế, ta sẽ hỏi thẳng mặt người của Công Tôn Hoàng tộc, để xem rốt cuộc Đông Độ Tiên Đảo này là thứ gì!