Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 80: Điểm Thạch Thành Kim




Thân thể của Công Tôn Cương khẽ động, dắt theo khí thế ngập trời, thần uy cái thế, khí huyết màu vàng đại thịnh, đánh về phía Lâm Dịch.



Mi tâm của Lâm Dịch sáng choang, cả người đắm chìm trong một loại quang mang màu tím, linh khí màu lam lượn lờ, phối hợp với dị tượng trong bầu trời đêm, giống như Tiên Vương tới đời, thần uy lẫm liệt.



Lâm Dịch nắm chặt hai tay, miệng gầm nhẹ một tiếng, vung nắm tay màu lam tím nghênh đón.



Hai thân thể màu vàng và màu lam tím cùng trong nháy mắt va chạm vào nhau, giống như vẫn thạch rơi xuống đất, toàn bộ không gian phát ra từng trận tiếng sấm, trong lúc nhất thời thiên địa biến sắc, gió mạnh gào rít giận dữ.



Hai người không dùng thủ đoạn pháp thuật, thuần túy là cận thân tranh phong, thân thể va chạm, vô cùng hung hiểm.



Từng quyền chạm nhau, không ngừng giao chiến.



Thân thể đan xen, thân thể không ngừng va chạm, khí tức màu vàng và khí huyết màu lam tím không ngừng gặm nhấm đối phương.



Mỗi một lần song phương giao thủ sẽ dẫn tới mặt đất rung động một trận, cát bay đá chạy, vẻ mặt các tu sĩ vây xem rất kinh hãi, đây thật sự là tu sĩ Ngưng Khí và tu sĩ Kim Đan đối kháng với nhau hay sao?



Bọn họ lại không biết, lúc này mặc dù Lâm Dịch là Ngưng Khí kỳ, nhưng cũng không kém Trúc Cơ kỳ quá nhiều. Mà hai người cũng không thi triển pháp thuật, thuần túy là dùng thân thể đối kháng mà thôi.



Bất Diệt kiếm thể đối kháng với Bất tử kim thân.



Hai người đều không có chút lui bước nào cả, thế nhưng sắc mặt lại đỏ ửng, khí huyết hoàn toàn bị kích phát. Mồ hôi vừa mới đổ thì trong nháy mắt đã bị bốc hơi.



Kim lực sắc bén cực kỳ đâm vào nội phủ của Lâm Dịch, khiến cho nội phủ chồng chất vết thương, nhưng có khí huyết màu xanh lam liên tục cọ rửa, cũng không đến mức tạo thành thương tổn trí mạng.



Mà Bất tử kim thân của Công Tôn Cương bị kiếm khí màu lam của Lâm Dịch cắt cho vô cùng khó chịu, mỗi một quyền đối phương đánh tới đều mang theo một loại kiếm khí sắc bén bén nhọn. Tiếng kiếm minh không ngừng vang lên, đan xen ngang dọc ở trong người, phát ra tiếng leng keng.



Rất nhiều lần chút suýt nữa kinh mạch của Công Tôn Cương đã bị cỗ kiếm khí này xé nhỏ, cũng may năng lực khôi phục của khí huyết màu vàng cường hãn, tu vi Kim Đan toàn lực bạo phát, có thể vững vàng ngăn chặn lại được Lâm Dịch.



Trong mắt của Công Tôn Cương dần dần hiện ra một tia đùa cợt, hắn châm chọc nói:



- Chỉ là Bất Diệt kiếm thể Ngưng Khí, ngươi còn kém xa lắm! Nếu như ta muốn trấn áp ngươi, chỉ cần thi triển pháp thuật Kim Đan thì ngươi sẽ bị ta mạt sát một cách vô tình!











Lời này của Công Tôn Cương cũng không phải là bịa chuyện, với tu vi thân thể hiện nay của Lâm Dịch, chỉ có thể chống lại pháp thuật Trúc Cơ đại thành mà thôi. Nếu là pháp thuật Kim Đan kỳ, tuyệt đối sẽ tạo thành thương tổn trí mạng đối với hắn.



Huống chi là Bất tử kim thân Kim Đan kỳ, được truyền thừa từ rất xưa, huyết mạch cao quý, có lá bài tẩy gì đó thì cũng không phải là chuyện gì lạ cả.



Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, nói:



- Chuyện này cũng chứng minh Bất tử kim thân chó má của ngươi không tốt. Ta chỉ là một Bất Diệt kiếm thể thân thể phàm thai, tu vi cũng chỉ là Ngưng Khí mà đã liều mạng được với Bất tử kim thân Kim Đan kỳ của ngươi. Hừ hừ, huyết mạch cao quý, một đám người ngông cuồng tự cho mình siêu phàm!



- Ăn nói bừa bãi!




Công Tôn Cương giận dữ, phẫn nộ quát một tiếng:



- Con kiến hôi còn muốn lên trời, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết một chút về cái gì gọi là Kim đan đại đạo!



Công Tôn Cương tay bấm pháp quyết, đan uy bắn ra bốn phía, pháp thuật Kim Đan vận sức chờ phát động.



Trong mắt của Lâm Dịch lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn cũng không chần chờ nữa mà trực tiếp xông lên, trở tay rút ra Ô Sao trường kiếm trên lưng, chém về phía đầu của Công Tôn Cương.



Ô Sao trường kiếm hóa thành một đạo hư ảnh, để lại một đạo quỹ tích ở trên không trung, ngay lập tức chém tới.



Khóe miệng của Công Tôn Cương nở một nụ cười trào phúng, theo bản năng dùng bàn tay màu vàng của hắn đi bắt lấy Ô Sao trường kiếm.



Bất tử kim thân, ngang dọc Hồng hoang năm tháng vạn cổ, chưa từng có địch thủ. Luôn dùng tay đánh nát Linh khí, dùng thân thể nghiền ép tất cả pháp thuật.



Công Tôn Cương nhìn thấy Lâm Dịch mang theo một thanh trường kiếm nhìn như thông thường chém tới, trong lòng liên tục cười lạnh, không hề sợ hãi mà tiện tay bắt tới.



Chợt, đột nhiên Công Tôn Cương nhìn thấy vẻ đùa cợt ở trong mắt của Lâm Dịch, trong lòng hắn cả kinh, trong giây lát trong đầu đã xuất hiện một suy nghĩ:



- Chẳng lẽ thanh trường kiếm này có cổ quái sao?



Nhưng lúc này, tay và kiếm đã va chạm.




Ô Sao trường kiếm đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí tức cổ xưa thê lương, mọi người bị khí tức này lây nhiễm, giống như đã về tới thời đại Thái cổ, chiến trường nơi chư thần tranh bá vậy.



Sắc mặt Công Tôn Cương đại biến, miệng hét thảm một tiếng, bàn tay nứt ra thành từng khúc.



Ô Sao trường kiếm dùng xu thế bẻ gãy nghiền nát chém về phía trước, nếu như vừa rồi Công Tôn Cơng không lùi, như vậy cánh tay này sẽ bị chém xuống một cách vô tình!



Các tu sĩ vây xem quá sợ hãi, vẻ mặt chấn động, mới vừa rồi Lâm Dịch còn bị ngăn chặn gắt gao, không ngờ chiến cuộc trong nháy mắt lại nghịch chuyển như vậy!



Không ngờ Bất tử kim thân suýt nữa lại ngã xuống, hơn nữa đối phương chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, rốt cuộc Ô Sao trường kiếm này là binh khí gì cơ chứ?



Ba tu sĩ Kim Đan của Tiềm Long Sơn vừa muốn xuất thủ cứu thì chỉ thấy mặt của Công Tôn Cương không có một chút máu nào cả. Trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, miệng hét lên một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, nhanh chóng điểm ra một chỉ về phía Lâm Dịch.



Một ngón tay màu vàng bộc phát ra một cỗ lực lượng huyền ảo hơn Kim lực từ đầu ngón tay bắn ra, làm cho thiên địa rung động.



- Thần thông thuật, Điểm Thạch Thành Kim!



Lâm Dịch vừa muốn vận dụng tinh thần lực, bước bộ pháp thần bí, xông lên, muốn một lần hành động giải quyết đại địch trước mắt này.



Nhưng không ngờ phản ứng của Công Tôn Cương lại cực nhanh, trở tay đánh ra thần thông thuật, Lâm Dịch đã cảm giác cả người cứng đờ, khó tiến thêm được nửa bước nữa.



Uy lực của thần thông thuật còn hơn cả pháp thuật, thần thông vừa ra, lực áp pháp thuật, vô địch cùng giai!




Chính là thần thông bình thường nhất thì cũng mạnh hơn vài lần so với pháp thuật.



Cả người Tương Hân chấn động, kinh hô:



- Thần thông thuật truyền thừa từ rất xa xưa của Công Tôn Hoàng tộc, Điểm Thạch Thành Kim! Nếu như bị điểm trúng, trong chốc lát sẽ biến thành một khối kim loại không hề có sinh cơ, Nguyên thần cũng không chạy thoát được. Uy lực của thần thông thuật này rất cường hãn, chỉ có huyết mạch dòng chính Bất tử kim thân mới có cơ hội học tập được.



Trong chốc lát, chiến cuộc lần nữa xảy ra chuyển biến.



Lâm Dịch đoán không sai, một khi song phương giao thủ, tình hình chiến đấu hay thay đổi, Dịch Kiếm tâm pháp cũng chỉ có thể suy đoán ra hướng đi đại khái, nắm bắt điều kiện có lợi đối với mình, lại tiến hành phản kích.



Đòn sát thủ của Lâm Dịch là Ô Sao trường kiếm, thừa dịp đối phương sơ ý, quả nhiên một kích đã đắc thủ. Thế nhưng lại không thể hoàn toàn chém giết đối phương, lại bị thần thông thuật của Công Tôn Cương định thân lại, lúc này hắn đã tràn ngập nguy cơ.



Sắc mặt của Lâm Dịch bắt đầu biến thành màu vàng nhạt nhạt, sau đó thân thể không bị khống chế từ không trung rớt xuống, phịch một tiếng đập xuống mặt đất.



Hắn có cảm giác cả người bị một loại cảm giác không thể chống lại bao phủ, gần như hít thở không thông, cơ thể cứng ngắc từng chút một, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng vô dụng.



Điểm kinh khủng nhất là, ngôi sao màu tím vốn đang chậm rãi xoay tròn trong thức hải cũng dần dần ngừng lại, ngôi sao màu tím khổng lồ, cổ xưa mà thần bí trong trời đêm kia cũng dần dần biến mất, ảm đạm không còn liên hệ nữa.



Dường như toàn bộ thức hải cũng bắt đầu trở nên cứng lại, sinh cơ đang tiêu tán từng chút một, lực bộc phát của Nguyên thần yếu ớt.



Kiếm khí màu lam ở trong người cũng dần dần bị cỗ thần thông lực này vây quanh, lúc vận chuyển trở nên thong thả, tinh thần lực cũng quay về ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt, biến mất thành vô hình.



Cỗ cảm giác cứng ngắc này bắt đầu từ hai chân, từ từ lan tràn ra toàn thân, Lâm Dịch khẽ động cũng không thể động, trong mắt chỉ có thể lóe lên vẻ kinh hãi mà thôi.



Loại cảm giác kinh khủng này nếu như không phải tự mình trải qua thì không có cách nào hình dung được.



Dần dần, ngay cả nhục thể của mình Lâm Dịch cũng không cảm giác được.



Lâm Dịch cảm giác giác quan thứ sáu của hắn dần dần mất nhạy bén, giống như không cảm giác được tiếng gió thổi ở chung quanh. Cũng nghe không được một tia âm thanh nào cả, mọi âm thanh biến mất, biên độ nhảy lên của trái tim cũng trở nên thong thả.



Loại biến hóa này nói thì rất dài dòng, nhưng chỉ xảy ra ở trong chớp mắt mà thôi.



Chỉ cần lát nữa thì Lâm Dịch sẽ biến thành một khối kim loại không hề có một chút sinh cơ nào cả.



Thần thông thuật, Điểm Thạch Thành Kim, không ngờ lại kinh khủng như vậy!



Mọi người vây xem thấy rõ, cả người Lâm Dịch đã bị một loại vật chất màu vàng bao phủ, giống như một pho tượng hình người, sinh cơ dần dần biến mất.



Mà lúc này, thứ Lâm Dịch nhìn thấy cuối cùng chính là vẻ mặt dữ tợn của Công Tôn Cương, trong mắt lóe lên hận ý vô tận, bàn tay đứt vẫn còn chảy ra máu màu vàng. Lúc này đang chậm rãi đi tới chỗ hắn.



Tinh thần lực vô dụng, Dịch kiếm thuật vô dụng, linh khí màu lam vô dụng, đoạn kiếm thần bí cũng không có một chút động tĩnh nào cả. Cả người Lâm Dịch không có một lá bài tẩy nào có thể chống lại tình thế nguy hiểm lúc này của hắn.



Sinh tử như chỉ mành treo chuông!