Bất Hủ Thần Vương

Chương 459: Cường thế đối kháng, Thiên Vương Thần Sơn




Bởi vậy, cùng những trận đấu trước kia bất đồng. Bốn trận quyết đấu này, cử hành từng trận một. Mỗi một trận quyết đấu có tất cả hai canh giờ để tiến hành.



Trận đầu, Thạch Phá Thiên đối chiến Ngô Câu, dĩ nhiên là hừng hực khí thế.



Nhậm Thương Khung đối với Ngô Câu này, là rất có ấn tượng. Thời điểm Nhậm Thương Khung vào ở Chân Võ Các, Ngô Câu này, là người thứ nhất đi ra chào hỏi hắn.



Đối với Ngô Câu này, Nhậm Thương Khung có lưu ý, cũng có vài phần hảo cảm. Người này mặc dù bộ dạng say lờ đờ, nhưng có vài phần chính khí.



Đương nhiên, đặc điểm lớn nhất của người này, chính là thích rượu như mạng. Nghe khẩu khí kia của hắn, tham gia thi đấu, tựa hồ là vì quán quân mà đến. Nhưng động cơ dành quán quân của hắn, không phải vì ban thưởng, mà là vì con gái của Thủy Trường Đông Thủy Dao. Lý do càng buồn cười vô cùng, nói là Dược Vương thiên tài, nhất định là đại sư cất rượu. Nếu như cưới Thủy Dao trưởng lão, là mỗi ngày được uống rượu ngon...



Cuộc tỷ thí này, mặc dù bên trong bốn cuộc tranh tài, công nhận là thực lực chênh lệch lớn nhất, nhưng sự thật lại làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn.



Sự tình mà mọi người tưởng tượng, cũng không có phát sinh. Khổ chiến một canh giờ, công kích của Thạch Phá Thiên đại khai đại hợp, thật có thể nói là kỳ phùng địch thủ.



Công pháp của Ngô Câu, cũng không có cái gì bịp bợm, đồng dạng là chính diện chiến đấu.



Hai đại cao thủ, chính diện đối kháng, đánh hết một canh giờ, Thạch Phá Thiên là đệ nhất thiên tài của Bão Thạch Tông, lại không thể đem một đối thủ xuất thân tán tu đánh bại.



Xem tình hình này, ít nhất phải một canh giờ nữa mới có thể phân thắng bại, mà biểu hiện của Ngô Câu, cũng không kém hơn Thạch Phá Thiên.



Ngay cả Nhậm Thương Khung, đối với biểu hiện của Ngô Câu này, cũng có phần ngoài ý muốn, cũng là hết sức bội phục. Ngô Câu này, không giống thiên tài đệ tử của sáu đại tông môn, xuất thân tán tu, một thân tu vi có thể tới tình trạng này, có thể nói là khó được.



Đệ tử sáu đại tông môn, không người nào là không chiếm hết thiên thời địa lợi? Không người nào là không có ưu thế hơn người? Chiếm hết tài nguyên tông môn, không muốn thiên tài cũng khó?



Bành, bành, bành!



Trên Chân Võ thánh đài, hai đạo thân ảnh, giống như hai hắc ngưu đi ngược chiều trên một cầu độc mộc, không ai nhường ai, ai cũng muốn đánh bay đối thủ.



Đối thủ đã kiên cường như thế, vậy chỉ có thể đem đối thủ đánh rớt xuống sông, mới có thể thuận lợi qua cầu.



Bây giờ Thạch Phá Thiên cùng Ngô Câu này, là trong tràng cảnh vô cùng tương tự.



Không thể nhường bước!



Thạch Phá Thiên, đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Bão Thạch Tông, chủ tu một môn Di Sơn Đảo Hải Quyết, môn công quyết này, khí thế to lớn, vừa thi triển ra, có khí thế như dời núi lấp biển.



Mà Ngô Câu, thì thân ảnh lắc la lắc lư, nhưng từ đầu tới đuôi, lại thủy chung không nhượng một chiêu, bộ pháp nhìn như lộn xộn, nhưng người có nhãn lực tốt, cũng nhìn ra được, bước chân của hắn, chính là một môn bộ pháp cực kỳ cao thâm.



Chỉ là, Ngô Câu này rốt cuộc tu luyện công quyết nghịch thiên gì, những Đạo tôn ở đây mặc dù nhãn lực cao cường, lại không ai nhận biết môn công pháp này.



Ít nhất, ở trong lịch sử truyền thừa Đại Đạo của Đông Hoàng Châu ghi lại, tựa hồ cũng tìm không thấy cảm giác quen biết.



Công pháp của Ngô Câu này, Hạo Nhiên Chính Khí, ẩn ẩn có xu thế rồng ngâm hổ khiếu, quyền chưởng phát động, có Thiên Lôi oai, có Chư Thiên ngâm xướng, có âm thanh hổ gầm.



Nhất là hồ lô bên hông hắn, tựa hồ còn có càn khôn khác.



Hai đại dũng giả đối chiến, tràng cảnh dị thường thảm thiết.



Trong lúc nhất thời, toàn bộ Chân Võ thánh đài, khí thế bàng bạc, giống như một lốc xoáy cực lớn, cát bay đá chạy, khí lưu cuồng loạn. Hai người cũng không sử dụng vũ khí, quyền cước đối nhau, mỗi một quyền, mỗi một cước, đều giống như đấu khí, tích đủ hết lực.



Hai người đấu đến lúc này, kỳ thật cũng đã thấu hiểu lẫn nhau. Dù sao, hai người chiến đấu trong thời gian dài, thực lực hết sức tiếp cận, người này cũng không làm gì được người kia.



OÀ..ÀNH!



Thạch Phá Thiên hai tay đẩy ra, một tòa núi lớn giống như luồng khí xoáy, ngưng tụ thành thế, ầm ầm áp tới.




Mà Ngô Câu bên kia, cũng rất nghiêm túc, hai chân di chuyển, hai tay liên tục thôi động, vô số Long hổ phun sóng mà ra, dùng xu thế xé rách trường không, phóng tới cự sơn kia.



OÀ..ÀNH!



Hai đạo lực lượng ngang nhau lại đụng vào nhau. Thân ảnh của Thạch Phá Thiên cùng Ngô Câu đều bị lực lượng của cổ va chạm này nhếch lên, thân hình có chút lắc lư, nhưng hai chân vẫn như mọc rể, ở nguyên tại chỗ không chịu nhúc nhích.



Hai người này, hiển nhiên ai cũng không muốn ở trước mặt đối phương lui bước.



Cho dù đánh đến thế nào, cũng không muốn thối lui nửa bước. Để tránh làm cho đối phương khinh thường.



Giằng co đến lúc này, nếu như một phương bỗng nhiên đắc thế, thế cục rất có thể sẽ lập tức phát sinh biến hóa, nghiêng về một bên có được tiên cơ.



Một kích của Thạch Phá Thiên lại bị đối phương hóa giải, thân hình giống như núi cao tiến lên trước một bước, hai mắt bắn ra vẻ lạnh lùng:



- Ngô Câu, ngươi không tệ.



Ngô Câu nhếch miệng cười cười:



- Ngươi cũng không tệ, đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể một người đứng ở trên đài.



- Đúng vậy, chỉ có một người được tiếp tục lưu lại trên đài, người này, nhất định là ta.



Biểu lộ của Thạch Phá Thiên, bỗng nhiên trở nên vô cùng trang nghiêm. Ở bên trong cặp mắt của hắn, lóe ra một đạo hào quang kỳ quái, phảng phất đang làm một quyết định mâu thuẫn.



Ngô Câu âm thầm nghiêm nghị, biết Thạch Phá Thiên này chỉ sợ có biến hóa gì mới.



Chuyện cho tới bây giờ, Ngô Câu người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình, biết mình đã lâm vào đường cùng, không có khả năng có biến hóa gì mới.




Bất luận như thế nào, cũng chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến.



- Ngô Câu.



Thanh âm Thạch Phá Thiên lại lần nữa vang lên, như tiếng chuông lớn, thâm trầm như núi như biển, có một cổ áp bách làm cho người ta rung động.



- Ta phải thừa nhận, ở bên trong tất cả đối thủ mà ta gặp được, ngươi là người đầu tiên ta bội phục. Bởi vậy, ta muốn dùng toàn lực đem ngươi đánh bại, để tỏ vẻ ta tôn trọng với ngươi. Một kích này, ngươi chặn được, ngươi thắng; ngươi ngăn không được, là thua, hơn nữa, rất có thể sẽ chết!



Mỗi một câu nói của Thạch Phá Thiên, đều mang theo âm vang hào hùng. Làm cho người ta một có cảm giác khí tượng bàng bạc, hết sức sâu xa.



- Thạch Phá Thiên này, hẳn là còn có chiêu số ẩn giấu chưa thi triển?



Không đơn thuần là Ngô Câu nghĩ như vậy, Nhậm Thương Khung xem cuộc chiến dưới đài, cũng âm thầm hiểu được. Thạch Phá Thiên với tư cách đệ nhất thiên tài trong sáu đại tông môn, không có khả năng không có chút tuyệt chiêu nào.



Nếu như vừa rồi là chiến pháp thông thường mà nói, như vậy chiêu tiếp theo của Thạch Phá Thiên, rất có thể sẽ thi triển bí pháp, còn gọi là tuyệt chiêu.



Có thể trở thành Đại Đạo thế lực, có nhà nào không có bí pháp?



Đám Đạo tôn của Bão Thạch Tông, thì biểu lộ lạnh nhạt. Phảng phất từ đầu tới cuối, bọn hắn tựa như không có lo lắng. Mà Thạch Phá Thiên nói ra lời này, bọn hắn cũng không cảm thấy giật mình.



Hiển nhiên, Thạch Phá Thiên còn có hậu chiêu chưa thi triển.



Hai tay Thạch Phá Thiên chỉ lên trời, cả người nổi lên vầng sáng màu vàng đất, vầng sáng màu vàng đất này, giống như dung nham dưới mặt đất sôi trào, lại như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, khuếch tán ra xung quanh. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Chân Võ thánh đài, nhiệt độ tăng cao chóng mặt.



Ngay tại thời khắc này, bỗng nhiên trên không Chân Võ thánh đài vang lên thanh âm như sấm sét giữa trời quang, hai tay Thạch Phá Thiên hợp lại, tay phải lăng không chém tới.




Cú chém tới này, phảng phất như rạch phá Trường Không, tạo thành một khe hở.



Kéttt một tiếng, khe hở này hoàn toàn rời khỏi, cùng mặt đất tiếp hợp một chỗ. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, trong khe hở hư không kia, một tòa cự sơn màu vàng đất, nhô lên cao áp xuống dưới.



Mà núi lớn màu vàng đất này, hết sức kỳ lạ, bốn phía khảm nạm các loại đồ án thần bí, có Kim Cương trợn mắt, có chư thiên cung khuyết, có rồng bay phượng múa, có hổ gầm sói lăn...



- Cái gì?



Một màn đáng sợ này, làm cho tất cả người đang xem cuộc chiến dưới đài, trong lòng rùng mình. Khí thế của tòa cự sơn này, thật sự quá đáng sợ.



Giống như từ vị diện xa xôi nào đó hàng lâm, mang theo sức mạnh hủy diệt, từ trên cao áp xuống.



Cường hoành, bàng bạc, trang nghiêm, thần kỳ, phảng phất giống như thần thoại từ trên trời giáng xuống!



- Là Thiên Vương Bát Thần Sơn?



- Ha ha, Thạch đạo hữu, chúc mừng ah! Cách mấy ngàn năm về sau, Bão Thạch Tông các ngươi, rốt cục cũng có người tìm hiểu được huyền ảo của Thiên Vương Bát Thần Sơn?



- Ha ha, tìm hiểu nói dễ vậy sao?



Đại Tông Chủ của Bão Thạch Tông Thạch Thanh, nhẹ nhàng vuốt râu dài, cười nhạt nói:



- Chỉ là Thạch Phá Thiên kia, bất luận là tư chất, ngộ tính, hay là khí độ, cùng Thiên Vương Bát Thần Sơn này hết sức phù hợp. Bởi vậy, hắn mới có thể tu luyện môn thần thông thái cổ này. Chỉ là, hắn bây giờ chỉ mới nhập môn mà thôi. Chưa nói tới tìm hiểu.



- Chỉ là nhập môn thôi sao?



Trong nội tâm những Đạo tôn khác đều co lại, chỉ là nhập môn, mà lợi hại như thế, nếu như hiểu thấu triệt, một khi thần công đại thành, không phải hù chết người sao?



Thạch Phá Thiên khẽ quát một tiếng:



- Ngô Câu, giác ngộ đi!



Thủ quyết dẫn xuất, tất cả khí lưu màu vàng đất chung quanh, toàn bộ phun lên, cùng Thần Sơn kia hoàn toàn hợp lại với nhau.



- Chư thiên ở trên, Thần Sơn hàng uy. Thiên vương cái thế, Bảo Sơn trấn ma!



Thần Sơn to lớn kia, hướng Ngô Câu ép xuống.



Ngô Câu mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Thiên Vương Bát Thần Sơn này đến thế gian, liên tục thúc dục phòng ngự, lại bị Thần Sơn kia chúi xuống, tất cả phòng ngự đều nghiền nát.



Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đó, hồ lô bên hông khẽ chống xuống, tại chỗ biến lớn, tản mát ra ánh sáng tím. Thân ảnh Ngô Câu nhoáng một cái, hóa thành một đoàn gió lốc, trực tiếp dung nhập vào chính giữa hồ lô kia.



OÀ..ÀNH!



Thiên Vương Bát Thần Sơn hung hăng áp xuống dưới. Hồ lô màu tím kia, bị Thiên Vương Bát Thần Sơn này chúi xuống, trực tiếp bay ra ngoài, ầm ầm rốt xuống lôi đài.



Thần Sơn oai, đáng sợ như vậy!



Hồ lô kia rơi xuống đất, ầm ầm mở ra. Thân hình Ngô Câu từ trong hồ lô lăn ra, mặt trắng như giấy, từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra. Hai mắt trắng dã, đồng tử bắt đầu co giật, chỉ có thở ra, không có hít vào.



Mặc dù có hồ lô này hộ thân, nhưng bị Thiên Vương Bát Thần Sơn đánh xuống, vẫn bị trọng thương gần chết!



Có thể thấy được, Thiên Vương Bát Thần Sơn kia, đáng sợ đến cỡ nào!