Bất Hủ Thần Vương

Chương 54: Nhậm gia phản kích




Tống Thanh Sơn cũng là một nhân vật kiêu hùng của Vân La thành, nói làm liền làm. Sáng sớm ngày hôm sau, liền mang theo cao tầng của gia tộc giống như lang như hổ, đi tới tổng bộ Nhậm gia.



Tống Thanh Sơn một bụng oán khí, hắn biết, lần này âm mưu nhắm vào Nhậm gia, thua rất thê thảm. Bởi vậy đại cục hôm nay, hắn đã không còn tính toán được mất, chỉ thuần túy là muốn đi Nhậm gia trút hết oán khí. Nhất định phải mạnh mẽ đoạt lấy Kim Kiếm trang, hung hăng nhục nhã Nhậm gia.



Nhậm gia dù biết đây là chuyện Tống gia làm, thì như thế nào? Có chứng cớ sao?



Nhậm gia biết Nhâm Đông Hải một nhà bốn người là Tống gia hắn giết, thì như thế nào, có chứng cớ sao?



Không có chứng cớ, cho dù là mặt đối mặt, Tống Thanh Sơn nhất quyết không nhận, thì tính sao? Nhậm gia không có chứng cớ, thì chẳng làm gì được Tống gia hắn cả!



Trả đũa?



Chẳng lẽ Nhậm gia có thể chèn ép Tống gia, Tống gia hắn lại không có thể chèn ép lại Nhậm gia sao?



Không thể không nói, Tống Thanh Sơn mặc dù không tính là người quang minh lỗi lạc, nhưng thời khắc mấu chốt rất biết quyết đoán, rất có khí khái của tráng sĩ tự chặt tay.



Thời điểm một đám người đi vào Nhậm gia, Nhậm gia cao thấp dường như đã sớm có chuẩn bị. Không mặn không nhạt mời đám người Tống Thanh Sơn vào.



Gậy đầu rồng của Lão thái thái nhẹ nhàng chống xuống đất:



- Tống tộc trưởng, dù sao hai nhà cũng coi như là thông gia. Các ngươi khí thế dào dạt như thế? Là có ý gì đây?



Tống Thanh Sơn cười lạnh nói:



- Nhậm phu nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Chúng ta hôm nay đến, ngươi phải hiểu rất rõ mới phải?



Lão thái thái giọng điệu lãnh đạm:



- Ta cũng chưa hồ đồ. Lão thân chỉ hơi tò mò, Tống gia các ngươi không sợ âm hồn khuê nữ nhà mình không siêu thoát, không tha cho các ngươi sao?



Tống Thanh Sơn cười ha ha:



- Tống mỗ ta người sống còn không sợ, còn sợ ma quỷ hay sao? Nhậm phu nhân, thời hạn bảy ngày đã tới, chúng ta tới là để lấy Kim Kiếm trang!



- Ừ.



Lão thái thái không ngờ không nóng nảy chút nào, mí mắt cũng không nhảy lên một chút, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh:



- Tống tộc trưởng, thủ đoạn rất tốt a, ngươi đã có bản lĩnh lấy đi Kim Kiếm trang trong tay Nhậm gia, sao không cố gắng lấy đi quặng mỏ của Nhậm gia chúng ta luôn?



Tống Thanh Sơn cảm thấy chán nản, hắn vốn không muốn đề cập tới quặng mỏ kia. Không nghĩ Nhậm gia lão thái thái lại chủ động đề xuất.



- Nhậm lão phu nhân, không thể không nói, các ngươi cũng tính kế rất giỏi a! Tuy nhiên lão phu nhân chớ nên đắc ý quá sớm. Tống gia ta không có mỏ quặng kia, còn không đến mức không có cơm ăn.



- Ừ, chỉ tiếc các ngươi không có Kim Kiếm trang kia, thì ăn không ngon. Nếu không như thế, cũng sẽ không bỏ đi hai trăm tính mạng. Tống Thanh Sơn, lão thân luôn nghe nói ngươi là một kiêu hùng của Vân La thành, hiện giờ xem ra, lão thân cảm thấy ngươi chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi.



Nói xong, đem khế ước của Kim Kiếm trang kia lấy ra, tấm khế ước liền bay thẳng tới Tống Thanh Sơn.



Tống Thanh Sơn nhẹ nhàng bắt lấy, sau khi xem qua một hồi, đắc ý cười to nói:



- Nhậm phu nhân, ngươi có phải hay không là nghĩ, lão phu hôm nay đến hẳn là khúm núm, hướng các ngươi cầu xin tha thứ, có phải thế không? Thất vọng rồi hả? Ha ha ha.



Lão thái thái thản nhiên cười:



- Không, ngươi hiểu lầm rồi. Nhậm thị ta cao thấp, đều đoán chắc Tống tộc trưởng ngươi sẽ xé rách da mặt mà tới. Nếu không, chúng ta đã không xử lý thỏa đáng Kim Kiếm trang, chờ các ngươi tới tiếp thu.



Thời điểm vừa nói lời này, một gã trưởng lão của Tống gia vội vàng từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt mang theo một cỗ tức giận, bước nhanh đến chỗ Tống Thanh Sơn, nhỏ nói:



- Tộc trưởng, Kim Kiếm trang... Kim Kiếm trang đã bị san bằng, trong đó còn có hai trăm nấm mồ, chôn... chôn...



Những lời phía sau rất khó mà nói ra. Dưới hai trăm nấm mồ kia, nếu hắn đoán không sai, chính là hai trăm tử sĩ của Tống gia phái ra lần trước!



Tống Thanh Sơn sắc mặt đại biến, bên trong hai mắt nổi lên sự tức giận vô cùng, song chưởng không tự kìm hãm được mà run nhè nhẹ.




Chiêu thức ấy của Nhậm gia, có thể nói là một bạt tai tát mạnh lên mặt hắn!



Kim Kiếm trang đã bị san bằng. Sau đó lại đem thi thể hai trăm người kia chôn xuống, ngụ ý này, không cần nói cũng biết.



Hết thảy đều không cần nói!



Nhậm gia chẳng những biết rõ hết thảy, hơn nữa còn tính kế, mỗi một nước cờ đều là trả thù Tống gia bọn họ!



Lão thái thái thấy Tống Thanh Sơn như thế, biết kế kia dĩ nhiên có hiệu lực, lạnh lùng một tiếng:



- Tiễn khách!



Nhâm Thương Khung và Nhâm Thanh Sương mỉm cười, hướng mọi người Tống gia nói:



- Chư vị, mời.



Tống Lam vẫn luôn ở bên người Tống Thanh Sơn, lúc này hung hăng trừng mắt nhìn Nhâm Thương Khung một cái, giọng điệu oán độc nói:



- Nhâm Thương Khung, Nhậm gia ngươi làm hết thảy, trong Vân La thịnh hội, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười!



Nhâm Thương Khung cười cười:



- Nhâm gia ta làm cái gì chứ? Tống gia các ngươi cũng cực nhàm chán, Nhậm gia chúng ta nhân nghĩa như thế, cho các ngươi một nơi táng thân lớn như vậy. Ngươi không những không cảm kích, còn muốn lấy oán báo ân phải không?



Nếu không suy xét đây là địa bàn của Nhậm gia, Tống Lam chỉ sợ tại chỗ đã phát tác, hung tợn nói:



- Nhâm Thương Khung, ngươi tốt nhất nên thắp nhiều nhang thơm. Nửa năm sau, bổn tiểu thư nhất định đem ngươi nghiền thành tro, đến nơi táng thân cũng không có!



- Ừ, tuy nhiên ta còn phải nhắc nhở ngươi một chút. Tống gia ngươi lòng lang dạ sói, con gái ruột cũng có thể hất đi như bát nước lã, nói giết liền giết. Tứ thẩm kia của ta, cũng chính là cô cô của ngươi, nói không chừng ngươi lại dẫm vào vết xe đổ kia, ha ha...



Trong lúc hai người đấu võ mồm, Nhâm Thương Khung đã đưa bọn họ đi ra bên ngoài. Chỉ có điều hai người đấu võ mồm, một thì tức sùi bọt mép, một thì thủy chung mang mặt đùa cợt mỉm cười, từ khí độ mà nói, Tống Lam đã thua một bậc.




...



Tống Thanh Sơn thật sự tức giận, rất tức giận. Hôm nay tới Nhậm gia, hắn nguyên bản không để ý đến được mất, cưỡng ép đòi về Kim Kiếm trang, hung hăng nhục nhã Nhậm gia.



Không nghĩ tới, Nhậm gia không ngờ nhẹ nhàng giao khế ước Kim Kiếm trang cho hắn. Tống Thanh Sơn lúc ấy rất kinh ngạc, chỉ có điều hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, Nhậm gia không ngờ ra tay ác độc như vậy!



Chẳng những đem kim kiếm trang hủy đi, còn đem hai trăm thi thể chôn ở dưới đó, hung hăng tát vào mặt Tống gia hắn.



Hai chiêu cùng một lúc, khiến cho Tống Thanh Sơn thất bại thảm hại, bất luận là khí thế hay thể diện, Tống gia có thể nói là toàn bộ tan tác.



Trở lại trong tộc, ai cũng không dám tản ra. Bởi vì Tống Thanh Sơn đã hạ tử lệnh, tất cả đều phải tập trung thảo luận kế sách đối phó.



Ân oán cùng Nhậm gia đã kết, hiện giờ ăn thiệt thòi lớn như vậy, bị Nhậm gia gián tiếp tát mặt hai lần, lại không có biện pháp đánh trả.



Tuy nói giết một nhà bốn người của Nhâm Đông Hải, chuyện này đối với Nhậm gia quả thật là đả kích rất lớn, nhưng Tống gia bị đả kích cũng không nhỏ.



Dù sao, Nhâm Đông Hải phản bội gia tộc, vốn là tội chết.



Tất cả cao tầng đều ngồi nghiêm chỉnh, lúc này ai cũng không dám có biểu hiện quá mức tùy ý. Tộc trưởng đang nổi nóng, nếu ai khiến tộc trưởng nhìn không vừa mắt, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?



Tống Thanh Sơn quét một vòng, xoay người hỏi Tống Lam:



- Mọi người đến đông đủ chưa?



Tống Lam ở trước mặt gia gia kiêm tộc trưởng, lời nói vẫn có chút trọng lượng, nói:



- Gia gia, còn có Bỉnh trưởng lão đi Hắc Thạch thành, nên không về kịp.



Tống Thanh Sơn biết Bỉnh trưởng lão đi Hắc Thạch thành là chấp hành nhiệm vụ rất trọng yếu của gia tộc, khẽ gật đầu:




- Tình huống của Bỉnh trưởng lão rất đặc thù, không cần đợi. Chư vị, hôm nay Nhậm gia làm Tống gia chúng ta nhục nhã như vậy, không biết trong lòng chư vị nghĩ như thế nào. Làm con cháu Tống gia, bất luận già trẻ, lúc này lão phu hy vọng nhìn thấy nhiệt huyết và tôn nghiêm của các ngươi, mà không phải chỉ là những lời vâng dạ khách khí. Một đám đều phấn khởi tinh thần lên cho ta, đừng có dùng vẻ mặt đưa đám như thế. Nhậm gia còn chưa tới mức khiến Tống gia chúng ta đến nông nỗi như vậy!



- Lam nhi, ngươi nói trước đi.



Tống Thanh Sơn biết tình huống trước mắt của gia tộc, càng lớn tuổi càng thêm bảo thủ. Nhưng người trẻ tuổi lại khác, nghé con không sợ hổ, sẽ có nhiều ý định táo bạo hơn.



Tống Lam là thiên tài đại biểu cho thế hệ trẻ tuổi, trong gia tộc địa vị rất cao.



Tống Lam giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo, hơi suy nghĩ một chút, lời nói không chút nhún nhường:



- Ý kiến của Lam nhi trước sau như một. Đối với kẻ thù, thì không từ thủ đoạn, mạnh mẽ, cứng rắn đả kích, không cho bọn hắn một cơ hội phản kích lại.



Tống Lam hiện giờ là võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng, luận tu vi, trong gia tộc có thể cùng đại bộ phận trưởng lão ngang hàng, hơn nữa địa vị của nàng rất đặc thù. Làm cho lời của nàng có sức nặng nhất định.



Lời này nói ra, rất nhiều trưởng lão đều âm thầm gật đầu.



Nhưng đại trưởng lão lại mở miệng nói:



- Lam tiểu thư nói không có sai, hiện giờ Nhậm gia và chúng ta là kẻ thù bất cộng đái thiên, nhất định phải hung hăng chèn ép. Chẳng qua, hiện giờ Nhậm gia đã có đề phòng, ra tay đả kích, khó khăn rất lớn. Ta xem Nhậm gia vài lần ra chiêu, đều rất có kết cấu. Là một đối thủ rất đáng sợ. Nhất là việc đem quặng mỏ của Lữ gia đoạt đi, quả nhiên là đâm trúng chỗ yếu hại của Tống gia ta.



- Đại trưởng lão nói đúng, chúng ta hiện tại bị bọn họ kiềm chế, sản nghiệp gia tộc ít nhất tổn thất ba thành. Lúc này việc cần phải làm là khai thác sản nghiệp mới.



- Nếu Nhậm gia có thể nắm điểm yếu của chúng ta, chúng ta vì sao không thể nắm điểm yếu của bọn họ?



- Sản nghiệp của Nhậm gia khá phân tán, lấy việc nuôi trồng linh dược làm chính. Điểm yếu này, không thể động vào a.



- Đào tạo linh dược, chúng ta có thể đã kích nguồn cung cấp hạt giống của bọn họ, cũng có thể thắt chặt đường ra...



- Vấn đề là con đường này rất phân tán, cho dù có thể cắt đứt một hai nhà, nhưng đối với đại cục thì ảnh hưởng không lớn a.



Đào tạo Linh dược và chế tạo vũ khí không giống nhau. Một bên thì phụ thuộc rất nhiều vào nguồn cung, còn một bên thì rất phân tán, có thể nói là không quan trọng.



Thời điểm đang nghị luận, một gã tộc nhân từ bên ngoài tiến vào bẩm báo:



- Tộc trưởng, Bỉnh trưởng lão đã trở lại.



Tống Thanh Sơn mặt mày khẽ động, nói:



- Mọi người chờ một chút, ta đi ra ngoài đón Bỉnh trưởng lão.



Khoảng nữa canh giờ sau Tống Thanh Sơn mới trở lại, ánh mắt hắn lúc này mang theo nụ cười tự mãn. Sải bước đi đến, cười nói:



- Chư vị, cơ hội đả kích Nhậm gia đã đến.



- Ồ?



Tất cả mọi người mặt đều lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, không ngừng suy nghĩ Bỉnh trưởng lão đã mang về tin tức tốt gì?



- Chư vị, tại Vân La thành, ngành sản xuất nào kiếm được tiền nhiều nhất? Là chế tạo vũ khí? Hay là đào tạo linh dược? Đều không phải! Ngành sản xuất kiếm được tiền nhiều nhất, là Nghịch Yêu Đan!



Nghịch Yêu Đan?



Nghe ba chữ kia, vẻ mừng như điên trong mắt mọi người càng sâu. Nhưng lập tức đều tỉnh táo lại, Nghịch Yêu Đan này, Tống gia quả thật có một dược phương, nhưng Tống gia không có đan đỉnh. Đan đỉnh để luyện chế Nghịch Yêu Đan đều là đi thuê.



Việc này trở thành một hạn chế rất lớn cho sự phát triển của Tống gia.



Hay là?



- Không tồi, Bỉnh trưởng lão lần này mang về một tin tức tốt. Người ở Hắc Thạch thành nguyện ý chuyển nhượng một đan đỉnh cho chúng ta. Tất nhiên phải có giá cao để giao dịch. Nhậm gia không phải cắt đứt nguồn cung khoáng thạch của chúng ta sao? Vừa lúc, chúng ta đem sản nghiệp chế tạo vũ khí này, giao cho người ở Hắc Thạch thành! Các ngươi cảm thấy thế nào?



Tống Thanh Sơn tinh thần hăng hái vô cùng, không ngừng khua tay múa chân vẽ nên viễn cảnh tương lai.