Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 15




Bầu không khí im lặng trong vài giây, sau đó mẹ Chu mới nhận ra: "Có chuyện gì vậy?"

Khương Chiếu Tuyết lấy lại tinh thần, mỉm cười. Lúc định hỏi thêm vài câu, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân của Sầm Lộ Bạch trên cầu thang.

"Không có gì ạ." Nàng lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói:" Có vẻ bố chị ấy khá hung dữ."

Mẹ Chu cười đầy hiền hậu.

Khương Chiếu Tuyết tiếp tục việc gói sủi cảo, đổi chủ đề:" Mẹ Chu, mẹ thấy sủi cảo của con như thế nào?"

Mẹ Chu bị nàng cắt ngang nên quên mất một nửa những gì vừa kể. Bà giơ ngón tay cái lên, hợp tác diễn cùng nàng:" Giống như tác phẩm nghệ thuật vậy."

Khương Chiếu Tuyết cong mắt cười.

Tiếng bước chân của Sầm Lộ Bạch ngày càng gần và dừng lại bên cạnh nàng.

Mẹ Chu dùng giọng điệu gia trưởng trêu chọc con cái để móc mỉa Sầm Lộ Bạch:" Tiểu Lộ à, con nhìn sủi cảo Tiểu Khương làm xem có giống con chút nào không?" Nói xong, bà lập tức chuyển số sủi cảo do Khương Chiếu Tuyết gói đến cạnh những vỏ bánh xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn bị nứt ra do Sầm Lộ Bạch làm.

Sự đối lập quá rõ ràng.

Khương Chiếu Tuyết không thể kiềm chế, cười sâu hơn, hiếm khi nhìn Sầm Lộ Bạch đầy bỡn cợt như thế này.

Bất quá Sầm Lộ Bạch chỉ liếc nhìn nàng một cái. Khóe môi cô cũng thoáng cong lên một vòng cung nhàn nhạt, nhưng mặt lại không hề đổi sắc:" Chỉ kém hơn tôi một chút."

Khương Chiếu Tuyết:"..."

Đẳng cấp quá chênh lệch, nàng cảm thấy bị xúc phạm.

Sầm Lộ Bạch có vẻ thích thú với vẻ mặt sững sờ của nàng. Cuối cùng, cô cũng lộ ra ý cười, ngồi xuống bên cạnh nàng và khẽ nói:" Tôi đùa đấy."

Cô vươn tay lấy một phần vỏ sủi cảo mới, đưa cho Khương Chiếu Tuyết và nhờ vả:" Khương lão sư dạy tôi đi."

Cô nở nụ cười đầy dịu dàng, giọng điệu cũng rất dễ chịu.

Khương Chiếu Tuyết nhận ra rằng cô luôn mang bộ mặt lạnh lùng, nhưng khi đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia chăm chú nhìn vào người khác, chúng sẽ phảng phất vẻ dịu dàng và thâm tình hơn bất cứ ai.

Nàng nhướng mày nhìn vỏ sủi cảo trong tay, vành tai đã đỏ bừng từ lúc nào không biết:" Cô Khương sẽ không tùy tiện nhận học trò đâu."

Nàng cầm vỏ sủi cảo trong tay và cố gắng bình tĩnh lại.

Sầm Lộ Bạch chống cằm, dù bận rộn nhưng vẫn thong thả:" Vậy em giáo có yêu cầu gì?"

Các nàng kẻ đến người đi. Trong mắt mẹ Chu, tất cả những việc này đều giống như cặp đôi trẻ đang tán tỉnh nhau. Mẹ Chu hiếm khi nhìn thấy tâm trạng thoải mái đầy nhẹ nhàng của Sầm Lộ Bạch, vì thế bà không khỏi cười híp mắt.

Lúc gói xong nhân sủi cảo thì trời cũng đã tối. Sầm Lộ Bạch đứng dậy rửa tay. Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên, ánh mắt luôn dõi theo cô. Sau đó, nàng thấy cô lau tay, cầm lấy câu đối xuân cuối cùng mà mẹ Chu chưa kịp dán xong rồi bước ra ngoài.

Mẹ Chu thấy vậy, đứng lên ngăn cản:" Không cần đâu. Tiểu Lộ, sao con có thể làm chuyện này được, cứ để chút nữa mẹ tự làm là được rồi."

Dường như bà muốn xông ra khỏi phòng bếp để ngăn cô lại, nhưng Sầm Lộ Bạch chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:" Mẹ nấu sủi cảo đi, nếu trễ thì bọn con không có thời gian ăn đâu."

Mẹ Chu bỗng dừng lại.

Khương Chiếu Tuyết đầy tốt bụng và ân cần. Nàng đứng dậy và trấn an mẹ Chu:" Không sao đâu, mẹ Chu. Con sẽ dán cùng Lộ Bạch, không lâu lắm đâu, mẹ cũng đã nói không cần thang rồi mà."

Nàng đi rửa tay. Sầm Lộ Bạch không hề phản đối, chỉ đứng đấy đợi nàng.

Cả hai bước đến phần cửa sau vẫn chưa được dán. Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng xé mở bao bì bên ngoài của câu đối xuân, sau đó lấy ra hai câu. Cô đưa một phần cho Khương Chiếu Tuyết và giữ phần còn lại.

Khương Chiếu Tuyết thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy những động tác điêu luyện của cô:" Chị đã từng dán rồi à?"

Tại nhà họ Sầm, những việc này đều là do người giúp việc làm. Năm ngoái, nàng đã từng đón tết tại nhà họ Sầm, nhưng chưa bao giờ thấy họ làm gì cả.

Sầm Lộ Bạch sững sờ một lúc và ngước nhìn nàng.

"Chưa từng dán." Cô trả lời: "Vậy, em giáo Khương, nên dán cái này bên trái hay bên phải đây?"

Cô hỏi một cách đầy thích thú, làn nước trong ánh mắt cô thoáng gợn lăn tăn.

Khương Chiếu Tuyết vừa nghe liền biết cô đang trêu chọc mình. Được thôi, nàng hỏi sai rồi, quỷ thích trêu chọc. Nàng khẽ rủa thầm trong lòng, nhưng không biểu hiện gì ra mặt. Nàng học theo bộ dáng của cô, giả vờ nghiêm túc:" Sầm tổng, em không rành nên cũng không biết việc này."

Sầm Lộ Bạch lẳng lặng nhìn nàng, im lặng vài giây, sau đó cúi đầu, khẽ cười thành tiếng.

Nụ cười này khiến lòng Khương Chiếu Tuyết cảm thấy vui vẻ. Nàng ngại đùa giỡn cùng cô, nên đã nghiêm túc đọc kỹ từng câu từng chữ của câu đối xuân trên tay Sầm Lộ Bạch. Chúng chia thành câu đối trên và dưới. Nàng xé miếng dáng ở mặt sau, giơ tay lên, mang câu đối ra cửa.

Nàng nhờ Sầm Lộ Bạch xem giúp vị trí cao thấp. Nàng dán xong những câu đối trên dưới, cuối cùng là các câu ghép ngang.

Sầm Lộ Bạch nói:" Qua bên trái một chút."

Khương Chiếu Tuyết kiễng chân sang trái.

Sầm Lộ Bạch khẳng định:" Gần đúng chỗ rồi."

Khương Chiếu Tuyết lập tức ấn các câu đối xuân vào tường và thở phào nhẹ nhõm.

Khung cửa quá cao, nàng khó có thể ấn phần keo trên đầu câu đối. Nàng đang định cầu cứu Sầm Lộ Bạch, nhưng lúc vừa ngoảnh lại, nàng liền đâm phải lồng ngực đầy mềm mại, còn phảng phất mùi hương thoang thoảng của phụ nữ trưởng thành.

"Trông Khương lão sư có vẻ không giỏi về học thuật, tay nghề cũng không được khéo cho lắm nhỉ." Giọng nói trong trẻo và êm ái của Sầm Lộ Bạch phát ra trên đỉnh đầu nàng.

Hơi ấm của lòng bàn tay cô chuyển động trên khớp ngón tay nàng. Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, như thể đang mỉm cười.

Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết bất tri bất giác lệch nhịp, vành tai cũng nhũn ra.

Nàng thu lại bàn tay vẫn còn đặt trên giấy dán khỏi lòng bàn tay của Sầm Lộ Bạch. Sầm Lộ Bạch cũng lùi lại đúng lúc.

"Được rồi, chúng ta vào thôi." Cô nhìn nàng, vẻ mặt đầy bình thản.

Khương Chiếu Tuyết chớp chớp mắt, phân loại cảm giác kỳ quái kia vào loại không được tự nhiên.

Nàng gật gật đầu, bỏ qua chuyện này và vào nhà cùng Sầm Lộ Bạch. Mẹ Chu cũng vừa bưng sủi cảo ra bàn, nhưng cả hai chỉ ăn vài miếng rồi cùng nhau trở về nhà họ Sầm vào khoảnh khắc hoàng hôn lúc năm giờ chiều.

Không biết có phải do ngủ bù nên tinh thần lên cao hay không, nhưng trên đường trở về trang viên Bắc Sơn, Khương Chiếu Tuyết cảm thấy sảng khoái cả về thể xác lẫn tinh thần. Sự mệt mỏi trước khi rời đi đã bị cuốn đi, thậm chí nàng còn không cảm thấy mệt nhọc trên đoạn đường trở về nhà.

Sầm Lộ Bạch dùng dư quang nhìn nàng, lẳng lặng cong cong môi.

Lúc lái xe vào trang viên Bắc Sơn, nơi đây đã được trang trí lại. Nhà chính của biệt thư được tô điểm bằng đèn nhiều màu. Ngoài không gian thoáng đãng ra, còn có rất nhiều đồ trang trí theo cung hoàng đạo đầy đáng yêu mà trẻ em thích. Một vài đứa nhóc đang nô đùa vui vẻ quanh những món đồ trang trí với những que pháo hoa nhỏ.

Cuối cùng cũng có mùi vị của năm mới.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch bước vào phòng khách để tránh tiếng ồn ào của lũ trẻ. Lúc đến gần giờ ăn tối, phòng khách chật cứng người, thậm chí Sầm Hán Thạch cũng xuống.

Khi thấy Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch trở về, Sầm Hán Thạch không nặng không nhẹ nói:" Ông đang định bảo Dao Dao gọi cho hai đứa để hỏi xem các con có về sớm không."

Khương Chiếu Tuyết căng thẳng, Sầm Lộ Bạch bình tĩnh nói: "Kẹt xe trên đường ạ."

Sầm Hán Thạch không có ý định đào sâu hơn. Sầm Dao nhìn mặt đoán ý rồi vẫy tay với các nàng:" Chị, chị dâu, đến ăn thử chiếc bánh này đi, ông nội đặc biệt giữ lại cho hai người đấy."

Sầm Lộ Bạch ngây người, nhưng không phản bác.

Những người xung quanh lập tức phá lên cười và nháy mắt giúp Sầm Dao thể hiện sự yêu thương và quan tâm của Sầm Hán Thạch đối với con cháu. Chẳng trách vừa rồi ông lại bảo chừa lại một phần.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch thể hiện sự vui mừng và bối rối vừa phải.

Cả hội trường rộn rã tiếng cười, chúc gia đình an khang, hạnh phúc.

Bảy giờ, bữa tối giao thừa chính thức khai mạc, ba bàn chật kín người. Sầm Hán Thạch ngồi tại bàn chính, Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch ngồi bên trái, Trang Tâm Vân ngồi cạnh Sầm Lộ Bạch, còn dì của Sầm Lộ Bạch và Sầm Đỉnh ngồi bên phải ông. Giống hệt như năm ngoái, theo thường lệ, Sầm Hán Thạch sẽ mở đầu bằng bài phát biểu chúc mừng, tổng kết những thành tích mà nhà họ Sầm và Bách Nạp đã đạt được trong năm qua, xướng tên và tuyên dương những thành viên trong gia đình đã có đóng góp xuất sắc trong năm vừa qua, đồng thời biểu dương sâu sắc Sầm Lộ Bạch và Sầm Đỉnh. Tuy nhiên, xét từ góc độ câu chữ thì rõ ràng Sầm Đỉnh được khen nhiều hơn, những lời động viên cũng có một không hai, ai ai cũng đều nghe ra được.

Mọi người trong bàn cũng bắt đầu nịnh nọt. Sầm Đỉnh tỏ ra rất khiêm tốn và đĩnh đạc, như thể công lao thuộc về người khác. Nhưng mẹ của hắn lại có chút đắc ý rồi cười tươi như hoa.

Khương Chiếu Tuyết bất chợt dùng dư quang nhìn về phía Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch đặt ngón tay thon dài lên miệng ly rồi lắc nhẹ, khẽ cười nhếch mép. Vẻ mặt cô vẫn ôn hòa và bình thản như mọi khi, dường như không hề bị ảnh hưởng gì. Khương Chiếu Tuyết bỗng cảm thấy an tâm.

Lúc ăn xong bữa tối cũng đã là một giờ sau. Sầm Hán Thạch buông khăn tay, muốn lên lầu nghỉ ngơi trước: "Mọi người cứ tự nhiên, chúc bữa tiệc kết thúc viên mãn."

Mọi người cũng đã ăn gần xong, lần lượt rời khỏi chỗ ngồi. Bọn trẻ con nóng lòng muốn chạy ra cổng như được giải thoát, còn người lớn lại rảo bước về phòng đánh cờ, đánh bài.

Sầm Dao biết rằng Khương Chiếu Tuyết không thích những dịp này. Vì vậy, trước khi Sầm Lộ Bạch nháy mắt ra hiệu với cô ấy, cô ấy đã tự ý thức được việc che chở Khương Chiếu Tuyết khi các trưởng bối lại cố gắng lôi kéo nàng:" Dì ba, chị dâu đã bị cháu đặt chỗ trước rồi. Cháu đã kiếm đủ tay chơi board game, nếu chị ấy đi thì sẽ không đủ."

Cô ấy chắp tay trước ngực, giả bộ van xin, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Người dì bị cô ấy chọc cười, nên không ép buộc nữa. Ngay cả Sầm Lộ Bạch đang đứng bên cạnh cũng được tha.

Ngay sau khi nhóm các dì và các cô rời đi, Sầm Dao lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười tranh công cùng Sầm Lộ Bạch:" Chị, nhìn em này. Ngày nào cũng phải làm trâu làm ngựa, che mưa chắn gió cho hai người, rất là vất vả đấy. Tiền mừng tuổi năm nay có thể dày hơn một chút được không?"

Cô ấy lắc lư cơ thể và nói tiếng Đài Loan.

Khương Chiếu Tuyết không thể nhịn được cười.

Sầm Lộ Bạch không dao động:" Vậy em tìm thêm hai người đến đây đi."

"Vâng?"

"Chơi board game." Sầm Lộ Bạch nói ngắn gọn.

Sầm Dao ngạc nhiên: "Chị muốn chơi thật hả?" Cô ấy ngập ngừng nhìn Khương Chiếu Tuyết:" Chị dâu biết chơi chứ?"

Sầm Lộ Bạch dùng ánh mắt hỏi ý Khương Chiếu Tuyết và mời:" Rất dễ chơi."

Khương Chiếu Tuyết bất tri bất giác bị thuyết phục. Nếu trốn lên lầu để phân loại tư liệu lịch sử cũng không được, nên đành gật đầu: "Chị không biết, nhưng có thể thử xem sao."

Mặt mày Sầm Lộ Bạch dịu lại. Sầm Dao không nói gì, lập tức lôi kéo được hai chị em họ hàng xa trạc tuổi nhau đến và cùng đến phòng board game bên cạnh để chơi.

Năm người tụ tập quanh một chiếc bàn. Khương Chiếu Tuyết ngồi bên cạnh Sầm Lộ Bạch. Sầm Dao ngồi ngay đối diện các nàng.

Họ đã chọn một tập hợp các trò chơi hội đồng cổ điển trong thể loại đấu giá. Trò này thuộc thể loại chiến lược, luật chơi không quá phức tạp, Khương Chiếu Tuyết hiểu được ngay.

Nhưng chỉ là ra giá, đấu thầu và đếm điểm.

Khương Chiếu Tuyết cảm thấy nó không khó, nhưng dường như lúc chơi lại không phải như vậy.

Sầm Dao giỏi ăn nói, nên khi chơi trò board game này, cô ấy giống như cá gặp nước. Lâu lâu cô ấy lại vùi đầu vào hố để mọi người huyên thuyên đốt lửa, khiến ai cũng phải phì cười và nhập hồn vào trò chơi hơn. Chỉ có Sầm Lộ Bạch vẫn khẽ mỉm cười và bình tĩnh quan sát từ bên lề.

Sau bốn hiệp, Khương Chiếu Tuyết còn chưa nhận ra điều gì thì trò chơi đã kết thúc.

Khi tính tài sản, Sầm Lộ Bạch về nhất, Sầm Dao về nhì, Khương Chiếu Tuyết về bét.

Khương Chiếu Tuyết ôm mặt, bắt đầu tự nghi ngờ bản thân là hố đen của trò chơi.

Sầm Dao cười đến mức lăn lê bò lết rồi bỏ đá xuống giếng:" Không được, chơi như vậy không thú vị cho lắm. Chúng ta chơi thưởng và phạt đi, được không?"

"Chơi lớn đi nào. Người về nhất có thể yêu cầu người về chót làm chuyện gì đó, OK không?"

Hai người chị em họ đều là những người trẻ tuổi ham chơi, họ lập tức vỗ tay ủng hộ.

Khương Chiếu Tuyết lo lắng, nhìn về phía Sầm Lộ Bạch theo bản năng.

Sầm Lộ Bạch cũng đang nhìn nàng, sóng mắt khẽ dao động. Cô tiến đến gần nàng, giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng:" Nhìn tôi này."

Hơi thở khiến người khác tê dại.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thấy có một bạn đáng yêu nói dưới khu vực bình luận rằng Mông Mông không phải không hay biết gì mà đúng là không biết gì. Hahaha, tôi đã cười rất lâu đấy

Có lẽ trong những cuốn sách nhỏ của Sầm tổng có một câu: Những thợ săn thiện nghệ nhất thường xuất hiện dưới dạng con mồi.