Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 17




Giống như trêu chọc tình nhân

*

Tiếng pháo hoa nhàn nhạt vẫn còn văng vẳng bên tai, xung quanh có rất nhiều tiếng cười, nhưng dường như Khương Chiếu Tuyết lại chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.

Sầm Lộ Bạch dùng ngón tay véo chiếc phong bì đỏ, mặt mày trở nên quyến rũ hơn dưới ánh pháo rực rỡ, và cô vẫn mỉm cười nhìn nàng.

Mọi sự hỗn loạn xung quanh dường như đã được cả hai hóa thành phông nền mờ ảo.

Trực giác của Sầm Dao mách bảo rằng bầu không khí hiện tại rất tốt. Vì thế, đầu óc cô ấy toàn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, dẫn tới việc không chú ý đến bậc thang, lơ ngơ dẫm vào không trung, suýt chút nữa đã lăn đùng ra đất. Cô ấy bắn ra một chuỗi từ theo bản năng:" Ôi, ui, ui da..."

Sầm Lộ Bạch không kịp vươn tay kéo lấy cô ấy. Cô bất lực nhìn cô ấy lung lay vài cái trên bậc thang sau lưng mình một bước trước khi có thể tự đứng vững.

Cô ấy xấu hổ mỉm cười, nhìn về phía Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch:"..."

Những người xung quanh chứng kiến toàn bộ quá trình đều cười ầm lên. Khương Chiếu Tuyết mỉm cười sau nửa nhịp.

Lúc này nàng mới nhận ra rằng Sầm Dao đáng lẽ phải đứng bên cạnh Sầm Lộ Bạch từ lâu. Chính câu nói 'chị dâu' mà cô ấy gọi vừa rồi đã khiến nàng ngoảnh lại nhìn. Nhưng không biết vì sao, vừa rồi nàng lại không để ý đến.

Chắc có lẽ do Sầm Dao ở bên cạnh, nên Sầm Lộ Bạch dùng giọng điệu thân mật như thế để nói chuyện hòng diễn cho cô ấy xem.

Nàng bước xuống bậc thềm của lối đi dạo để kiểm tra tình hình của Sầm Dao. Sầm Dao cũng lon ton chạy đến.

"Không sao chứ?" Sầm Lộ Bạch lo lắng.

Sầm Dao xấu hổ:" Không sao."

Sầm Lộ Bạch bất lực, khẽ thở dài.

Cô xoay người lại, đưa bao lì xì cho Khương Chiếu Tuyết, mang theo chút cưng chiều không tài nào kiềm chế được:" Tiền mừng tuổi."

Lần này, Khương Chiếu Tuyết biết rõ sẽ rất khó để từ chối trước mặt Sầm Dao nên thoáng do dự. Nàng cắn cắn môi, cũng chẳng biết bản thân đang diễn hay đây thực sự là cảm xúc thật, khẽ lẩm bẩm:" Em không phải là bạn nhỏ."

Sầm Lộ Bạch cong môi, vươn bàn tay đang buông thõng còn lại lên, đặt bao lì xì vào lòng bàn tay nàng:" Tại sao lại không phải?"

Cô rất đỗi dịu dàng. Các đốt ngón tay lành lạnh cũng được đà nâng lên, giữ lấy cằm Khương Chiếu Tuyết rồi dùng ngón tay cái gõ hai lần lên đấy.

Hệt như đang trêu chọc mèo con, nhưng lại càng giống với việc trêu chọc tình nhân hơn. Tán tỉnh quá lố.

Vành tai Khương Chiếu Tuyết lập tức đỏ ửng như muốn rỉ máu.

Nàng lo lắng nhìn vào mắt Sầm Lộ Bạch. Sầm Lộ Bạch thu tay về rất đúng lúc, ánh mắt đầy dịu dàng và trong veo, tựa như gió thoảng bên vầng trăng, không chứa đựng gam màu quyến rũ nào.

Khương Chiếu tuyết cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình chưa đủ, nên khá ngạc nhiên vì chuyện này.

Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng mời mọc: "Mở ra và xem thử đi." Mang theo một chút trấn an.

Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết lại rơi vào sấp tiền mừng tuổi dày cộm.

Sầm Dao nhìn nàng bằng ánh mắt rực lửa, trông rất tò mò. Khương Chiếu Tuyết biết rằng mình không nên từ chối, đành phải nửa tin nửa ngờ mở ra.

Bao lì xì không có gì đáng quý đến mức khiến nàng ngượng ngùng——Nó chứa tám tờ tiền kỷ niệm liên tiếp, một bộ tiền xu và tem cổ, một phiên bản giới hạn ngoại vi của bộ phim tài liệu 《 Cam Nam cổ đạo 》: Móc khóa tráng men và thẻ kẹp sách bằng lá gỗ hồng.

Mỗi phần quà đều chạm đến trái tim Khương Chiếu Tuyết.

Vào năm phát hành phiên bản giới hạn của bộ phim tài liệu《 Cam Nam cổ đạo 》, nàng vẫn đang học cao học ở nước ngoài. Nàng cố tình đặt đồng hồ báo thức vào nửa đêm để dậy và mua nó, nhưng vẫn chào thua vì tốc độ Internet quá tệ. Nàng không phải người thích miễn cưỡng, nếu không mua được thì có lẽ do không có duyên, nên cũng không muốn tìm đến đám người đầu cơ để mua. Không ngờ sau hai năm, cơ duyên mà nàng đã bỏ lỡ lại đến với mình dưới hình thức này.

Tia sáng bỗng lóe lên trong mắt nàng. Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch cảm nhận được niềm vui của nàng, khóe môi càng thêm sâu.

Sầm Dao cũng mở bao lì xì của mình ra, nhưng chúng không hề dày cộm như thế. Cô ấy thở dài:" Chị, phải làm sao đây. Tự nhiên em cảm thấy buồn quá."

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Khương Chiếu Tuyết, ánh mắt đầy gian xảo, rõ ràng là đang trêu chọc.

Sắc hồng trong Khương Chiếu Tuyết đã lan đến gò má. Sầm Lộ Bạch khẽ mở đôi môi mỏng của mình ra:" Bỗng dưng chị cảm thấy..."

"Vâng?"

"Trông em có chút sáng."

Sầm Dao: "..."

Giây tiếp theo, cô ấy đau lòng, bỏ của chạy lấy người.

Khương Chiếu Tuyết nhịn không được, bật cười. Chiếc đèn lồng đỏ đung đưa tạo ra một vầng hào quang ấm áp, tô điểm thêm cho nụ cười dịu dàng của nàng bằng một tấm lọc màu hồng đào.

"Cảm ơn chị." Nàng dè dặt và chân thành cảm ơn.

Sầm Lộ Bạch nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình được lấp đầy trong đôi mắt dịu dàng của nàng, như thể trong một khoảnh khắc hay một giây nào đấy, nàng cũng có thể in sâu bóng hình cô vào tim mình.

Ánh mắt cô dần tối lại, lắc đầu cười nhạt. Cô ngẩng đầu lên, cùng nàng ngắm nhìn đợt pháo hoa vẫn chưa ngớt.

"Năm mới đến, sẽ là một khởi đầu mới." Cô thầm thì.

Khương Chiếu Tuyết khẳng định: "Vâng".

Sầm Lộ Bạch dùng dư quang nhìn nàng, cong cong môi.

*

Sau thời khắc giao thừa, dịp Tết đã chính thức đến. Đây là khoảng thời gian cao điểm để những người bình thường đến thăm hỏi người thân và bạn bè. Nhà họ Sầm cũng đã mở ra một thời kỳ bận rộn thực sự, ngựa xe như nước, chật cứng người.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng có khách quý đến thăm, Sầm Hán Thạch sẽ ra ngoài tiếp đón. Phần lớn thời gian ông đều ngồi trong văn phòng. Dì của Sầm Lộ Bạch, Sầm Đỉnh, Trang Tâm Vân và Sầm Lộ Bạch thay phiên nhau tiếp đón họ. Khương Chiếu Tuyết là bạn đời của Sầm Lộ Bạch và cũng là một nửa bà chủ của nhà họ Sầm, nên không có lý do gì để trốn lên lầu và không tiếp khách.

Sau hai ngày tiếp đón như vậy, Sầm Lộ Bạch bắt đầu lấy lý do ra ngoài giao lưu cùng bạn bè để đưa Khương Chiếu Tuyết đi cùng. Cô đưa nàng trở lại Quân Đình để tịnh tai, sau đó đi xã giao một mình, chỉ để lại mỗi Sầm Dao làm đại diện cho mình trong nhà họ Sầm.

Vì chuyện này, Khương Chiếu Tuyết đã trộm được rất nhiều thời gian rảnh.

Ngày mồng năm Tết, hương vị của năm mới nhạt dần, nhà họ Sầm cũng lặng hơn một chút. Sau khi cả nhà cùng nhau ăn tối, Sầm Lộ Bạch viện cớ Bắc Sơn quá xa công ty nên không tiện đi lại và đưa Khương Chiếu Tuyết về penthouse tại Quân Đình.

Những năm trước thường là ngày mồng bảy tháng giêng âm lịch, nhưng sớm hơn hai ngày cũng không thành vấn đề, Sầm Hán Thạch cũng không ép buộc cả hai.

Khương Chiếu Tuyết hoàn toàn tự do.

Họ hàng nhà họ Khương đều ở Lăng Châu. Bạn học và bạn bè của nàng, bao gồm Dung Trĩ cũng đã về quê, sau ngày mồng 7 Tết mới trở về nên nàng cũng không có nhu cầu thăm hỏi nhiều người. Nàng chỉ đến chúc tết người cố vấn thân thiết nhất của mình vào ngày mồng 5. Khương Chiếu Tuyết tự ý thức được việc mình không đi xã giao cùng Sầm Lộ Bạch quá nhiều. Nàng chưa bao giờ đi sâu vào mối quan hệ của cô ngoại trừ nhà họ Sầm, vì vậy nàng cũng không có ý định làm phiền Sầm Lộ Bạch. Ngày mai, nàng định đến nhà cố vấn một mình để chúc Tết như năm ngoái.

Không ngờ rằng ngày hôm sau, nàng cố ý dậy sớm hơn một chút, vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị mua đồ ăn sáng, nhưng Sầm Lộ Bạch lại dậy sớm hơn cả nàng. Cô ngồi trước bàn trà trong phòng khách, quần áo chỉnh tề, cầm bông hồng tươi trong tay, rũ mắt tỉa từng phiến lá phía dưới.

Ánh ban mai nhẹ nhàng và ấm áp. Cô xõa tung mái tóc đen dài đến thắt lưng, mặc một chiếc váy dài mềm mại, dáng người thanh thoát đầy trầm tĩnh.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước mắt lên và cười nhẹ: " Chào buổi sáng."

Khương Chiếu Tuyết bất giác dừng lại và trả lời:" Chào buổi sáng."

"Muốn ra ngoài sao?" Ánh mắt cô rơi vào dây đeo balo trên vai Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết gật đầu, thẳng thắn trả lời:" Vâng, em chuẩn bị đến nhà cố vấn để chúc Tết."

"Giáo sư Hoàng Ưng Thu sao?" Cô thoáng trầm ngâm.

Khương Chiếu Tuyết sững sờ một lúc và trả lời: "Vâng."

Sầm Lộ Bạch cắm cành hoa đã tỉa vào bình nước, chậm rãi đứng dậy, hỏi:" Tôi có thể đi cùng em không? Năm trước em cũng tự đi một mình sao?"

Có những gợn sóng rõ ràng và nông cạn trong đôi mắt đen láy của cô. Tựa như đang dò hỏi, nhưng lại giống lời đề nghị hơn.

Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên, lập tức phản ứng lại: "Không cần đâu, phiền chị lắm. Chị hiếm có được ngày nghỉ mà."

Sầm Lộ Bạch bật cười: "Đàn anh đàn chị đã kết hôn của em cũng đi một mình sao?"

Khương Chiếu Tuyết nghẹn họng, thực sự không phải vậy. Con gái của cô giáo ở nước ngoài quanh năm, chỉ có hai vợ chồng già ở nhà, ngày thường rất yên tĩnh, nên rất thích chào đón học trò của mình đến. Những đàn anh, đàn chị cắm rễ tại Bắc Thành thường đến tận nhà theo từng cặp vào những dịp lễ Tết. Nhà nào có con thì dẫn cả con theo, gọi vài tiếng ông bà khiến đôi vợ chồng già rất vui.

Thỉnh thoảng khi đi ăn, cô giáo luôn quan tâm đến việc học và cuộc sống của nàng, nên cũng khó tránh khỏi việc nói về Sầm Lộ Bạch. Lúc nào nàng cũng đánh trống lảng cho qua chuyện.

Sầm Lộ Bạch hiểu được câu trả lời vẫn chưa thể thốt nên được của nàng, chu đáo nói:" Tôi vẫn chưa ra mắt lần nào, thực sự có chút thất lễ. Hơn nữa... tôi đã đọc một ít 《Chuyện trò về lịch sử quản trị》của bà ấy và luôn hâm mộ bà ấy."

"Nếu em không phiền thì cứ nói, hôm nay tôi cũng không có việc gì làm."

Cô đã đưa ra bậc thang, Khương Chiếu Tuyết không có lý do gì để không bước xuống.

Sóng mắt nàng thoáng gợn, đồng ý:" Vậy phiền chị rồi."

Sầm Lộ Bạch cười nhẹ, dùng ánh mắt để nói rằng mình vẫn ổn:" Đi thôi, chúng ta ăn sáng trước đi. Chút nữa tôi sẽ nhờ Uông Bình đưa đến đấy."

Khương Chiếu Tuyết không khách sáo nữa. Nàng gật đầu, xoay người bước vào phòng ăn.

Sau 9:30, không quá sớm cũng chẳng quá muộn. Cả hai đến chung cư nơi người cố vấn Hoàng Ưng Thu và chồng của mình – giáo sư Tống đang sinh sống. Tiểu khu này gần Đại học Bắc Thành và được trường phân bổ từ những năm đầu thành lập. Hầu hết cư dân là giảng viên, nhân viên của Đại học Bắc Thành và sinh viên thuê từ các trường đại học gần đó. Vào thời điểm này, những cư dân đông đúc kia đã về quê đón Tết và vẫn chưa trở lại, nên trong tiểu khu khá vắng vẻ.

Ngay khi Khương Chiếu Tuyết đến gần tòa nhà, những chú mèo con và chó con không biết xuất hiện từ đâu bỗng vây quanh nàng đầy trìu mến, như thể chúng thường được nàng cho ăn rất nhiều.

Sầm Lộ Bạch không ngạc nhiên, chỉ dừng lại và nhìn Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết mỉm cười:" Ngại quá, chờ em một chút nhé. Em sẽ mang chúng nó sang một bên, cho ăn chút gì đó." Nàng đã chuẩn bị sẵn từ trước, sau đó lắc lắc túi giấy trên tay và giải thích:" Ngày thường chúng đều được những sinh viên thuê trọ tại đây cho ăn. Sinh viên đều về quê ăn Tết cả rồi, có lẽ chúng đã đói đến lả người."

Sầm Lộ Bạch dễ chịu gật đầu. Cô đứng tại chỗ nhìn nàng dẫn nhóm bạn nhỏ này đến một góc của tòa nhà, sau đó cúi người xuống, chia khẩu phần ăn, nhẹ nhàng dỗ dành chúng:" Ngoan nào, đừng vội, ai cũng có phần hết."

Gió vẫn buốt như khoảnh khắc cô nhìn về phía nàng từ phương xa cách đây nhiều năm, nhưng nụ cười của Khương Chiếu Tuyết vẫn dịu dàng như thuở trước.

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch lặng đi, có vẻ hoài niệm, có vẻ tiếc nuối, nhưng lại chất chứa rất nhiều sự dịu dàng.

Mèo và chó con đứng thành một hàng, đối đầu nhau, ăn uống vui vẻ. Khương Chiếu Tuyết đứng thẳng dậy, lui về phía sau thành công.

Nàng xoay người, nhẹ bước đến bên cạnh Sầm Lộ Bạch, cười rạng rỡ đến mức quên cả lời biện hộ:" Đợi lâu rồi."

Hàng mi Sầm Lộ Bạch khẽ run, tất cả sự u ám đều tan biến ngay lập tức. Cô câu môi, phủi sạch lông mèo trên tay áo nàng, chân thành nói:" Không lâu."

--

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay cũng là Sầm Tổng ôm cây đợi thỏ (● '?' ●)