Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 46




"Bọn họ... hẳn là đang trong giai đoạn ái muội thì phải?" Khương Chiếu Tuyết cúi đầu khuấy nước đá trong ly m, cố gắng bình tĩnh lại.

Dung Trĩ mở miệng chuẩn bị nói chuyện rồi lại nhìn nàng, có chút kỳ quái:" Tại sao tôi hỏi đến bạn của cậu, nhưng trông cậu lại ngượng ngùng, nhộn nhạo như vậy thế?"

"Nói thật đi." Cô ấy nói đùa:" Người bạn đấy thực sự không phải cậu đấy chứ?"

Biểu hiện của Khương Chiếu Tuyết thực sự rất bất thường.

Khương Chiếu Tuyết:"..." Sống lưng lập tức cứng đờ.

Con người thật sự không thể nói dối, nói dối tương đương với việc sớm hay muộn gì cũng tự đào hố chôn mình trong đấy. Nàng rầu rĩ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh biểu hiện một cách bình thường nhất, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Dung Trĩ, giả vờ không nói nên lời.

Dung Trĩ đầu hàng, cười hì hì nói:" Đùa thôi, đùa thôi mà."

Khương Chiếu Tuyết chột dạ, dỗi cô ấy.

Dung Trĩ không nhận thấy điều gì bất thường, hỏi han:" Vậy bạn của cậu muốn tiến đến sao?"

Khương Chiếu Tuyết do dự:" Vẫn chưa đâu."

Nàng rũ mi mắt, do dự một lúc rồi nói:" Tôi... Tôi nghe bạn của mình kể lại rằng, cô ấy cảm thấy có lẽ đối phương chưa sẵn sàng tiến vào một mối quan hệ. Nếu không, dựa theo tính cách của đối phương, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, uyển chuyển như hiện tại rồi."

Trong ấn tượng của nàng, Sầm Lộ Bạch luôn là người tự tin, điềm tĩnh và dứt khoát. Ngay khi cô ngỏ lời cầu hôn người chỉ vừa gặp mặt vài lần như nàng, cô vẫn xem việc ấy như lẽ thường tình, đã được dự định trước. Nàng không chắc liệu việc Sầm Lộ Bạch không xác định có phải vì cô vẫn còn đang ngẫm lại hay không.

Suy cho cùng, cô là người đã từng nói rằng không cần yêu và cũng không có thời gian để yêu.

Dung Trĩ trông giống như một bậc thầy về cảm xúc, trầm ngâm:" Trong lúc cho nhau tiếp xúc, thử lòng lẫn nhau, nếu mơ hồ một khoảng thời gian sẽ là chuyện bình thường. Rốt cuộc thì ai cũng không phải con giun trong bụng ai để có thể xác định rõ ràng suy nghĩ của đối phương. Nhưng mà..." Cô ấy nhắc nhở:" Đúng là không thể mập mờ quá lâu, nếu chỉ mập mờ mà không xác nhận mối quan hệ thì sẽ có chút không bình thường đấy."

"Ừm?"

Dung Trĩ cau mày:" Có khả năng người đó chỉ là một ả cặn bã, chỉ biết tán tỉnh mà không chịu cưới, là tra nữ chỉ thích hưởng thụ cảm giác mơ hồ thôi."

Khương Chiếu Tuyết thoáng giật mình, lập tức muốn bật cười. Nàng luôn cảm thấy rất khó để đặt từ 'cặn bã' lên người một Sầm Lộ Bạch đàng hoàng và ngay thẳng như vậy.

Nàng lắc đầu và nói với Dung Trĩ:" Cô ấy không phải là loại người này."

Ngay cả khi Sầm Lộ Bạch không đứng ở vị trí cao như hiện tại, chỉ bằng ngoại hình của cô, một khi cô muốn, những người theo đuổi cô có thể xếp hàng dài đến hết Bắc Thành. Cô không cần phải dựa vào sự mơ hồ để có được cảm giác tồn tại và thỏa mãn.

Dung Trĩ bĩu môi, không tỏ ý kiến. Dù gì cũng là chuyện của người khác nên cô ấy không muốn suy đoán lung tung.

Cô ấy nhớ ra một sự kiện khác, ngỏ lời mời:" Tuần sau là sinh nhật tôi, vừa lúc đoàn làm phim cũng được nghỉ. Đàm Thù Như bảo muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho tôi, chị ấy cũng muốn mời cậu và vợ yêu của cậu cùng dùng bữa, có được không?"

Sau sự kiện đánh nhau trước đó, cô ấy và Đàm Thù Như luôn muốn mời Sầm Lộ Bạch một bữa, nhưng Sầm Lộ Bạch cứ khách sáo, còn Khương Chiếu Tuyết lại lảng tránh, nên họ cũng không miễn cưỡng.

"Chỉ có Thôi Dục và vài người khác thôi, cậu đều biết cả mà." Dung Trĩ giải tỏa nỗi lo lắng của nàng.

Khương Chiếu Tuyết có chút xấu hổ, nhưng lại không nhịn được mà cong môi. Cái gì mà cô vợ thân yêu cơ chứ, cô ấy gọi còn thuận miệng hơn nàng nữa là.

Nếu là trước đây, nàng sẽ từ chối ngay lập tức, hoặc đáp lại đầy cầm chừng, sau đó viện lý do hợp lý.

Nàng không muốn Sầm Lộ Bạch gặp phiền toái khi xã giao, cũng không cần Sầm Lộ Bạch tham dự vào vòng bạn bè của mình.

Nhưng lần này, nàng đã mỉm cười và đồng ý đầy chân thành:" Được rồi, tối nay tôi sẽ hỏi chị ấy thử xem sao."

*

Trong tòa cao ốc tại khu trung tâm tấc đất tấc vàng Bắc Thành, Sầm Lộ Bạch đang ngồi trên ghế giám đốc tại phòng làm việc của Tổng giám đốc Ảnh nghiệp Bách Nạp trên tầng 28.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi sa tanh màu xanh lam nhạt, tóc dài đen mượt, dung nhan tinh xảo, mặt mày vẫn ôn hòa như cũ. Nhưng lúc không cười, vẻ mặt cô lại nhàn nhạt, bất giác khiến người khác cảm thấy vô cùng xa lạ và áp lực.

Tống Khải Phong – cấp dưới của cô đang ngồi kính cẩn trước bàn làm việc để báo cáo tiến độ công việc gần đây. Sầm Dao pha trà tại khu vực nghỉ ngơi cách họ không xa, như thể đang đứng ngoài cuộc.

"Cái tên Dương Sâm kia thực sự rất trơn, dù có nói gì cũng không cạy miệng ra được. Toàn bộ dự án của họ giống như bị xi măng bịt kín, không lộ bất kỳ thông tin gì ra ngoài. Sầm tổng, tôi nghe người bên Hanh Thịnh nói rằng Dương Sâm và người của cậu ta đã dùng bữa với bên kia vài lần, cô nói xem có phải họ đã ngầm cấu kết với nhau không?" Tống Khải Phong nghĩ mãi không ra.

Dương Sâm là một trong những người phụ trách chính của dự án mà họ đang đấu thầu lần này.

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch dán chặt vào sơ đồ cơ cấu nhân sự trên tài liệu, không đồng tình.

Nếu đúng như vậy, tại sao họ phải chính thức đặt giá thầu. Điều này chỉ cho thấy việc không có sự đồng thuận hoàn toàn trong tập đoàn của họ.

Cô dùng ngón tay thon dài của mình lật sang một trang, sau đó đóng tài liệu lại rồi nói ngắn gọn:" Đổi hướng khác đi."

Tống Khải Phong khó hiểu:" Ý của cô là?"

Sầm Lộ Bạch nói:" Trọng tâm là Chu Quảng."

Chu Quảng là trợ lý của chủ tịch. Đây là lần đầu tiên hắn ta tham gia vào một dự án cụ thể, trông giống như giám sát viên trên danh nghĩa.

Tống Khải Phong do dự:" Nghe nói Chu Quảng này đã theo Tiền đổng vài năm, cũng chiếm được lòng tin của Tiền đổng. Miệng lưỡi của hắn cũng nghiêm như thế, trước nay chưa từng có ai cạy được miệng hắn ra cả."

Sầm Lộ Bạch cong môi, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc bén nói:" Trước khác nay khác."

Tống Khải Phong không phản ứng lại, thậm chí Sầm Dao cũng dừng động tác, tỏ vẻ tò mò.

Sầm Lộ Bạch nêu quan điểm: " Đổng sự trưởng Tiền sắp nghỉ hưu rồi sao?"

Tống Khải Phong gật đầu, anh ta có nghe qua.

Anh ta và Sầm Dao đều là những người hiểu rõ khi chỉ vừa nói ra, ngay lập tức tỉnh ngộ: Thực sự trước khác nay khác.

Trợ lý chủ tịch, chỉ dựa vào Tiền đổng, quả thực hơn vạn người, phong quang vô hạn, không cần phải bí quá hóa liều, tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nhưng khi không có Tiền đổng, trên thực tế thì chẳng còn cơ sở nào cả.

Chu Quảng vẫn còn trẻ, chưa chắc đã không có tham vọng. Việc tham gia dự án lần này, không hẳn hắn ta không muốn tìm kiến người nào đấy có thể trở thành chỗ dựa vững chắc khi mất đi phúc khí là Tiền đổng.

"Vẫn là Tổng giám đốc Sầm suy nghĩ rõ ràng." Tống Khải Phong vỗ tay cảm thán.

Sầm Lộ Bạch cười nhẹ.

Làm kinh doanh chính là làm nhân tâm. Ai cũng có điểm yếu, vì vậy cứ phán đoán tình hình và tận dụng nó một cách hiệu quả.

Cô phân phó:" Đi đi."

Tống Khải Phong tràn đầy năng lượng: " Vâng, Sầm tổng, vậy tôi về trước nhé, tôi sẽ lập tức gặp họ ngay."

Sầm Lộ Bạch gật đầu.

Tống Khải Phong rời khỏi văn phòng.

Sầm Lộ Bạch đứng dậy, bước đến bên cửa sổ kính từ trần đến sàn khổng lồ và hỏi Sầm Dao:" Bên Sầm Đỉnh thế nào rồi?"

Kể từ khi Sầm Hán Thạch nhập viện, cơ thể ông ấy ngày càng yếu đi, như nỏ mạnh đã hết đà, kéo dài không được bao lâu. Sự cạnh tranh giữa cô và Sầm Đỉnh ngày càng trở nên gay gắt hơn.

Dự án này, và dự án trong tay Sầm Đỉnh, có thể được xem như là trận chiến cuối cùng của họ trước Sầm Hán Thạch.

Sầm Dao nhụt chí:" Nghe nói đã bàn giao xong rồi ạ."

Sầm Lộ Bạch không mặn không nhạt: "Thật không?"

Sầm Dao bĩu môi, bất mãn: "Lòng của ông nội, ôi, thiên vị đến không chân thật một chút nào."

"Người sáng suốt luôn nhìn ra được dự án của Sầm Đỉnh tốt hơn. Nói cái gì mà phía bên Sầm Tiệp có giao tình, có thể hỗ trợ triển khai tốt hơn. Chồng cô ta là con cháu đời thứ hai, không gia phả không chủ sự thì hỗ trợ cái giống gì. Bất quá cũng chỉ thoái thác cho lý do thiên vị mà thôi."

"Cho dù Đường Chiêu thật sự có thể giúp đỡ được, nhưng suy cho cùng nhà họ Đường cũng như mặt trời sắp lặn, nếu cứ cương căng một hơi thì cũng chẳng còn khả năng tự bảo vệ mình." Sầm Dao sinh ra ý nghĩ vặn vẹo:" Chị, thật ra thì Lê Kế Khôn đã ngỏ ý muốn ở bên em, vậy hai nhà chúng ta cứ liên hôn đi, em sẽ pha trò cho qua vậy."

Nhà họ Lê và nhà họ Tiền có quan hệ thông gia, Lê Kế Khôn là con trai út của nhà họ Lê và là cháu ngoại của vợ Tiền đổng.

Lúc Sầm Dao đề cập đến vấn đề này, lời nói của cô ấy rất rõ ràng, rành mạch.

"Sầm Dao." Sầm Lộ Bạch nghiêng người, gọi thẳng họ tên cô ấy, ánh mắt đanh lại.

Cô biết rằng từ nhỏ đến lớn, Sầm Dao chỉ thích phụ nữ. Cô biết rõ xu hướng tính dục của em mình cũng giống như cô, không hề có hứng thú với đàn ông.

Cô hỏi cô ấy:" Chúng ta đi đến hiện tại là vì cái gì?"

Ánh mắt Sầm Dao lóe lên, cúi đầu xuống.

Vì không cam lòng, vì bất công, vì thoát khỏi cuộc sống đã được định sẵn như một tờ giấy bạc, mặc cho người khác bày bố, phụ thuộc cả đời.

Sầm Lộ Bạch hạ giọng, nói:" Dao Dao, nếu dùng em để đổi lấy vinh hoa phú quý, chị sẽ không cần."

Sầm Dao dao động.

Sầm Lộ Bạch lạnh lùng cong môi, nhiệt độ trong mắt hạ xuống:" Hơn nữa, dự án của Sầm Đỉnh chưa chắc đã thành công."

Ánh mắt của Sầm Dao bỗng dưng sáng lên.

Sầm Lộ Bạch không nói gì thêm.

Sầm Dao thừa nhận sai lầm của bản thân:" Chị, em sai rồi. Đấy đều là những lời khi giận của em thôi, em chỉ đùa thôi."

Sầm Lộ Bạch liếc nhìn cô ấy, không nói gì, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới trời cao, ngựa xe như nước, chúng sinh vô dạng, hệt như loài kiến.

Sầm Dao muốn nói lại thôi, như thể nhớ ra điều gì đó, cô ấy đổi chủ đề và hỏi han:" Chị... chị và chị dâu sắp thành chưa ạ?"

Cô ấy đã nhìn vào trạng thái của họ trong những ngày sau chuyến đi, có lẽ như lời mà cô ấy đang nói, phải không?

Sầm Lộ Bạch nhàn nhạt:" Có lẽ là vậy."

Sầm Dao hào hứng: " Chị có muốn em giúp chị hoạch định kế hoạch tỏ tình không? Chọc thủng cửa sổ giấy nhé?"

Sầm Lộ Bạch trả lời:" Không cần."

Sầm Dao khó hiểu:" Chị... không phải đang đợi chị dâu chủ động đấy chứ?" Với tính tình dịu dàng của chị dâu, vậy thì phải chờ đến khi nào đây.

Sầm Lộ Bạch không nói gì một lúc lâu.

"Chị đã không cho em ấy lựa chọn một lần rồi." Giọng nói của cô đầy nhẹ nhàng:" Lần này, chị sẽ trả lại quyền chủ động cho em ấy."

Cô không muốn Khương Chiếu Tuyết cảm thấy bất kỳ áp lực hay miễn cưỡng nào.

Cô muốn nàng cam tâm tình nguyện.

Cô đối mặt với Sầm Dao, một nửa gương mặt thuần khiết ló rạng trong ánh sáng, một nửa khuất rặng sau bóng tối.

Giống như lạnh lùng, lại tựa như dịu dàng. Vừa thanh tỉnh, vừa điên rồ.

Sầm Dao mấp máy môi, nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại im lặng không nói ra.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Mông Mông - người vừa bước ra khỏi chiếc trống và bước vào một chiếc trống khác: Vẻ hạnh phúc ánh lên gương mặt.jpg