Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 87




Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đã cầu hôn nhau sau khi tổ chức lễ Thất Tịch ở nước A. Cả hai đều muốn ở lại thêm vài ngày và tham quan một vài nơi nữa, nhưng không ngờ, chỉ hai ngày sau lễ Thất Tịch, tin tức trong nước đã truyền đến——Đàm Thù Như gặp tai nạn xe cộ trên đường đến bữa tiệc liên hoan của đoàn làm phim, tài xế ngồi cùng xe bị thương nặng, người bạn nữ đi cùng cũng bị thương không nhẹ.

Khi Khương Chiếu Tuyết lướt đến giao diện tin tức, tim nàng đập loạn, cũng chẳng quan tâm Trung Quốc hiện tại là mấy giờ, lập tức gọi điện đến ngay cho Đàm Thù Như.

Nàng lo cho tình trạng của Đàm Thù Như, thậm chí còn lo hơn về việc liệu người được gọi là "bạn nữ" bị thương nặng trong bức ảnh mờ ảo của hiện trường có phải là Dung Trĩ hay không.

Nàng thầm cầu nguyện cô ấy nhanh chóng bắt máy, nhưng giữa lúc cầu nguyện, điện thoại lại vang lên giọng nữ máy móc đầy lạnh lùng:"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Cả trái tim Khương Chiếu Tuyết đều run lên.

Sầm Lộ Bạch đang xử lý tài liệu trên bàn làm việc. Lúc nhận thấy vẻ mặt nàng không ổn, cô lập tức hỏi han:"Sao vậy?"

Khương Chiếu Tuyết vừa bấm gọi lại, vừa giải thích ngắn gọn cho Sầm Lộ Bạch:" Chị Đàm bị tai nạn xe trên đường, không biết Dung Trĩ có ở trong xe không."

Chân mày của Sầm Lộ Bạch cũng nhíu lại ngay lập tức, vẻ mặt căng thẳng.

Trước khi nói thêm điều gì nữa, cuối cùng điện thoại cũng có phản hồi:"Xin chào, Chiếu Tuyết đúng không? Chị là Đàm Thù Như."

Giọng nói khàn khàn và mệt mỏi.

Tim Khương Chiếu Tuyết đập loạn xạ, thần kinh cũng căng thẳng đến cực điểm.

Nàng thất thố, thấp thỏm hỏi han:"Chị Đàm, sao chị lại bắt máy? Dung Trĩ đâu? Em đang ở nước A và nhìn thấy tin tức nói chị xảy ra chuyện?"

Đàm Thù Như im lặng hai giây rồi đáp lại: "Ừm. Khi bọn chị đang trên đường đến bữa tiệc liên hoan của đoàn làm phim, vì né một chiếc ô tô đột ngột mất lái, tài xế đã tông vào trụ cầu bên đường. Vì khóa dây an toàn ở ghế sau của xe hơi khó thắt nên cả chị và Tiểu Trĩ đều không thắt dây an toàn. Vì bảo vệ chị, Tiểu Trĩ đã bị thương ở đầu, gãy xương vai phải và xương chân phải. Hiện em ấy vừa được phẫu thuật và đã tỉnh nhưng vẫn đang được chăm sóc đặc biệt tại ICU. Bác sĩ nói có máu đông trong đầu, không biết sau này có tan được không."

Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, giống như cực kỳ mệt mỏi, không biểu đạt được bất kỳ cảm xúc gì.

Khương Chiếu Tuyết vẫn luôn lo lắng. Sau khi nghe tin Dung Trĩ đã tỉnh lại, nàng mới bình tĩnh lại đôi chút rồi quan tâm:"Còn chị Đàm thì sao? Chị không sao chứ?"

Đàm Thù Như trả lời: "Chị không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi."

Lời vừa dứt, Khương Chiếu Tuyết mơ hồ nghe thấy một giọng nữ thiếu kiên nhẫn vang lên trong điện thoại:"Tổ tông à, sao cô còn ở đây, không phải tôi đã nói với cô là phóng viên truyền thông đang vây kín chỗ này rồi sao? Nếu cô không đi, chút nữa sẽ bị bao vây đấy, chúng ta rời khỏi đây trước đi được không?"

Đàm Thù Như che micro lại, không biết đang nói gì. Khương Chiếu Tuyết không thể nghe rõ, nhưng cũng có thể đoán được tình trạng của cô ấy.

Nàng vội vàng đồng tình: "Chị Đàm, bên kia chị có việc gì, chị cứ làm trước đi." Nàng dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Sầm Lộ Bạch. Không biết Sầm Lộ Bạch đã quay lại cửa sổ trước bàn làm việc từ lúc nào, và cũng đang nghe điện thoại. Không tiện để hỏi Sầm Lộ Bạch, nàng tiền trảm hậu tấu:"Có ai chăm sóc Dung Trĩ không? Gia đình cậu ấy có biết không? Nếu không có ai, em sẽ đặt vé về ngay."

Đàm Thù Như nhanh chóng trả lời: "Không cần, chị chăm sóc em ấy là được rồi."

Giọng điệu đầy quả quyết.

Khương Chiếu Tuyết sửng sốt, đành phải trả lời:"Được, vậy... phiền chị trước."

Đàm Thù Như do dự, như muốn nói gì đó. Cô ấy im lặng vài giây, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ chào hỏi một chút rồi nói với Khương Chiếu Tuyết vài câu về tình hình của Dung Trĩ, sau đó cúp điện thoại.

Khương Chiếu Tuyết không yên lòng.

Nàng mở trang tìm kiếm và tìm các tin tức liên quan một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng. Nàng ngẩng đầu lên, muốn thương lượng việc bay về Trung Quốc cùng Sầm Lộ Bạch, nhưng Sầm Lộ Bạch đã tiến về phía nàng trước.

"Chị đã hỏi Dao Dao tình hình cụ thể rồi. Dao Dao nói vết thương ở chân và vai của Dung Trĩ không nghiệm trọng, nhưng em ấy cần nghỉ ngơi một thời gian sau ca phẫu thuật. Máu đông trong đầu có thể rắc rối hơn một chút, chị đã bảo em ấy liên hệ với bác sĩ chuyên khoa để hội chẩn. Dư luận đang dậy sóng, em ấy sẽ liên hệ với công ty Thù Như để cùng nhau tìm cách trấn áp, em đừng lo lắng." Cô nhẹ nhàng giải thích và chủ động giúp nàng thu xếp mọi việc.

Khương Chiếu Tuyết ngơ ngẩn, chớp chớp mắt, bỗng dưng cầm lòng chẳng đặng vươn tay ôm chặt lấy cô, cảm động không nói nên lời.

"Sao chị tốt thế."

Luôn luôn thấu hiểu như vậy, giống như cơn mưa đúng lúc, khiến người khác yên tâm.

Sầm Lộ Bạch cười nhẹ. Cô hôn lên tóc nàng, giúp nàng nói những lời muốn biểu lộ ra:"Quay về nhé? Phía Dung Trĩ chắc cũng sẽ cần người, nhưng dù sao Đàm Thù Như cũng là người của công chúng, có thể sẽ không tiện ở lại bệnh viện quá lâu."

Hoàn toàn hiểu thấu tâm tư Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, có chút áy náy: "Xin lỗi, chúng ta còn hẹn sẽ đi xem opera mà chị thích khi dưỡng thương xong nữa."

Sầm Lộ Bạch mỉm cười ấm áp: "Em đang nói gì thế, chuyện này có gì mà phải xin lỗi? Sau này vẫn có nhiều cơ hội đi xem nhạc kịch." Cô thay đổi giọng điệu, mang theo vẻ dò hỏi: "Hay em không xem chị là bạn của Dung Trĩ? Hoặc là, Dung Trĩ chưa từng xem chị là bạn?"

Khương Chiếu Tuyết:"..."

"Nói không lại chị." Nàng bị chọc cười, dùng cằm cọ vào vai Sầm Lộ Bạch và nhận sai:"Được rồi, em nói bậy, chị đừng hơn thua với em nữa."

Sầm Lộ Bạch nuông chiều cười nhẹ.

Cả hai nhanh chóng thu dọn hành lý, đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày hôm sau và tức tốc quay về.

May mắn thay, Dung Trĩ đã hồi phục tốt sau ca phẫu thuật. Khương Chiếu Tuyết cũng hạ cánh sau chuyến bay kéo dài 10 tiếng. Khi nàng đến bệnh viện, Dung Trĩ đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh thông thường mà Sầm Dao đã sắp xếp riêng cho cô ấy.

Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, vệ sĩ do Sầm Lộ Bạch điều động đóng ở đấy, ngăn không cho giới truyền thông làm phiền, đồng thời tạo không gian yên tĩnh và an toàn cho Dung Trĩ và Đàm Thù Như.

Khi Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch gõ cửa phòng bệnh, dường như cả hai nghe thấy họ đang tranh cãi về điều gì đó, như thể đang bế tắc, nhưng đã quá muộn để dừng lại.

Quả nhiên, lúc Đàm Thù Như đến mở cửa, những gương mặt chào đón các nàng trông có chút kỳ quái.

Vành mắt thoáng đỏ, đôi mắt đào hoa đã quen mang theo ý cười lại gợn sóng, tựa như có chút hụt hơi.

Dung Trĩ ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, trông cũng không vui vẻ mấy.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch trao đổi ánh mắt, cả hai đều nhìn thấy sự hối hận trong mắt nhau —— Hình như đến không đúng lúc rồi.

May mắn thay, Dung Trĩ đã không làm cả hais khó xử quá lâu, cô ấy nhanh chóng bình tâm lại, chào hỏi các nàng:"Không phải tôi đã nói với hai người không cần phải về rồi sao? Tôi chẳng có việc gì cả, nhìn hai người xem, tuần trăng mật không suôn sẻ, vậy có phải tội của tôi rất lớn không?"

Khương Chiếu Tuyết thấy cô ấy còn có tinh thần đùa giỡn nên cũng nhẹ nhỏm. Nàng bị cô ấy chọc cười, dỗi cô ấy:"Nếu cậu muốn bọn tôi hưởng tuần trăng mật vui vẻ thì đã không biến thành như vậy rồi."

Nàng đưa cho Đàm Thù Như bó hoa và hộp quà trái cây vẫn thường mang đến khi thăm bệnh và hỏi:"Chị Đàm khỏe không? Bác sĩ có nói gì nữa không ạ?"

Đàm Thù Như cũng sắp xếp lại cảm xúc của mình, khôi phục lại sự dịu dàng và uy nghiêm trước đây, gật đầu nói:"Chị không sao. Về phía Tiểu Trĩ, cảm ơn sự giúp đỡ của em và Sầm đổng. Các chuyên gia cũng đã hội chẩn qua, họ nói rằng máu đông có thể tự tan, trước mắt cứ nghỉ ngơi là được."

Khương Chiếu Tuyết yên lòng: "Vậy thì tốt rồi."

"Giới truyền thông cũng vậy, cảm ơn Sầm đổng và Tiểu Sầm tổng hỗ trợ, nếu không không biết sẽ ra sao nữa."

Sau khi Sầm Lộ Bạch được thăng chức chủ tịch, Sầm Dao cũng được thăng chức vào vị trí mà Sầm Lộ Bạch từng nắm giữ.

Sầm Lộ Bạch lắc đầu: "Giữa bạn bè với nhau không cần nói những lời khách sáo như vậy."

Đàm Thù Như khẽ mỉm cười, nhận lấy lòng tốt của cả hai.

Dung Trĩ bỗng dưng mở miệng:"Vậy tôi phải mặt dày một chút rồi. Đã phiền cậu và Sầm đổng nhiều như vậy, phiền thêm chút nữa có được không?"

Cô ấy nửa đùa nửa thật.

Khương Chiếu Tuyết cười đáp: "Sao vậy?"

Dung Trĩ nói: "Cậu có thể giúp tôi tìm điều dưỡng được không?" Cô ấy lắc lắc vai, rồi lại lắc chân mình, ý bảo Khương Chiếu Tuyết hiện tại cô ấy hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân được.

Những ngày qua, Đàm Thù Như chạy đôn chạy đáo chăm sóc cô ấy, cô ấy không muốn làm chị lãng phí thời gian nữa.

Nhưng cô ấy vừa nói xong, Khương Chiếu Tuyết cũng không đáp lại. Đàm Thù Như lập tức cau mày, gọi thẳng họ tên cô ấy:"Dung Trĩ, em phải làm đến mức như thế này sao? Hai ngày nay chị không chăm sóc tốt cho em ở chỗ nào, làm em không hài lòng ở đâu?"

Dung Trĩ cúi đầu không nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: "Không phải, chị, chị chăm sóc em rất tốt. Chỉ là, chị cũng có việc riêng của mình."

"Chị đã nói, bây giờ ngoại trừ việc chăm sóc em, chị cũng không có việc gì để làm." Đàm Thù Như trầm giọng nói.

Giọng nói của Dung Trĩ cũng trầm xuống, đáp lời:"Đàm Thù Như, em không cần chị thương hại, chị cũng không cần phải cưỡng cầu làm gì."

Đàm Thù Như cắn môi, mở ra rồi mím lại, kìm nén cảm xúc đến hai má đỏ bừng: "Chị đã nói là không phải, em..." Dường như cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lại vì sự hiện diện của Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch, khiến cô ấy không thể thốt nên lời, cứ hé môi rồi đóng lại.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch cảm thấy khó xử.

Dung Trĩ dứt khoát ngừng tranh cãi với Đàm Thù Như. Cô ấy trực tiếp quay sang Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch để cầu xin:"Khương Khương, giúp tôi liên hệ điều dưỡng đi. Sau đó giúp tôi đưa chị gái về, chị ấy còn nhiều việc phải làm."

Cô ấy sợ Đàm Thù Như sẽ bị phóng viên bao vây nếu gọi xe về nhà một mình.

Khương Chiếu Tuyết có chút khó xử, Sầm Lộ Bạch lẳng lặng gật đầu cùng nàng, ra hiệu cho nàng xuống lầu trước.

Khương Chiếu Tuyết đồng ý:"Vâng."

Nàng và Đàm Thù Như trao đổi ánh mắt, nói với cô ấy:"Chị Đàm, em đưa chị xuống lầu trước. Ở đây có Lộ Bạch rồi, vừa lúc chị ấy liên hệ với bác sĩ để hỏi han tình hình cụ thể."

Đàm Thù Như nghe thấy lời nói của nàng, muốn nói lại thôi. Cô ấy nhìn Dung Trĩ rất lâu, thật sự không còn cách nào khác, đành phải lấy lui làm tiến, thở dài rồi đồng ý.

Hai người lần lượt ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề và tiếng giày cao gót dẫm trên hành lang

"Chiếu Tuyết, xem như giúp chị một việc, đừng giúp Tiểu Trĩ tìm điều dưỡng được không?" Một lúc lâu sau, Đàm Thù Như mới mở miệng thỉnh cầu.

Khương Chiếu Tuyết nghiêng người nhìn người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng này, không thể hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

Nàng không đồng ý ngay mà chỉ hỏi: "Chị Đàm, chúng ta cùng ngồi trong xe một lúc được không?" Ở đây nhiều người như vậy, không phải chỗ để nói chuyện.

Đàm Thù Như không từ chối.

Chiếc Cullinan được đỗ tại nhà để xe ngầm trên tầng hai của bệnh viện. Cả hai đi thang máy xuống, rất nhanh đã đến.

Tài xế vẫn đang chờ chỉ thị trong xe. Khương Chiếu Tuyết gõ vào cửa sổ và nói:"Chú Trịnh, cháu muốn nói chuyện với bạn một lúc."

Chú Trịnh lập tức xuống xe, cười đùa: "Được rồi, phu nhân. Vậy tôi lên trên rít một điếu thuốc, có việc gì cứ gọi cho tôi."

"Vâng." Khương Chiếu Tuyết cười đáp.

Nàng mở cửa cho Đàm Thù Như, Đàm Thù Như lên xe.

Cửa xe đóng lại, cắt đứt bầu không khí ngột ngạt bên ngoài, nhưng bầu không khí vẫn áp lực như cũ.

Khương Chiếu Tuyết im lặng một lúc trước khi nói: "Chị Đàm, thật ra Dung Trĩ nói đúng, chị ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy không tiện."

"Nhưng chị muốn." Đàm Thù Như nhẹ giọng nói, tuy tiếng nói ôn hòa, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.

Khương Chiếu Tuyết do dự: "Em có thể hỏi vì sao không?"

Vốn dĩ, với tư cách là bạn bè, nàng không nên nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng nếu Đàm Thù Như cho phép Dung Trĩ tiến lại gần vì thương hại, thì đối với Dung Trĩ, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Nàng không có cách nào để giúp.

Nàng nói: "Chị Đàm, chị đã biết tình cảm của Dung Trĩ dành cho mình. Nếu thật sự vì thương hại cậu ấy, có lẽ Dung Trĩ sẽ không chịu nổi."

Vốn dĩ Dung Trĩ đã hết hy vọng, hà cớ gì lại để cô ấy lưu luyến và tổn thương thêm một lần nữa.

Đàm Thù Như cắn môi, rũ mi, sau một lúc lâu mới trả lời:"Không phải thương hại, mà là thích."

Cô ấy nói: "Chị thích em ấy nên muốn ở bên chăm sóc em ấy. Chị không muốn bỏ em ấy một mình trong bệnh viện với người khác".

Khương Chiếu Tuyết sững sờ.

Đàm Thù Như ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên lộ ra nụ cười chua xót: "Em cũng không tin đúng không?"

Hệt như tự giễu.

Hàng mi dài của Khương Chiếu Tuyết run rẩy, nhưng không thể trả lời không phải.

Rốt cuộc, cũng đã quá lâu kể từ khi phát hiện ra chiếc lọ ngôi sao. Năm đó Đàm Thù Như kiên quyết từ chối, tránh né như thế, vì sao lại trở mặt vì chuyện Dung Trĩ bị thương như vậy?

Việc nàng không phủ nhận đã gián tiếp cho thấy sự nghi ngờ của mình.

Đàm Thù Như nghiêng người nhìn lối đi u tĩnh bên ngoài cửa sổ xe.

Sau khi lặng im vài giây, cô ấy nói:"Chị chưa bao giờ không thích em ấy. Chị chỉ cảm thấy, chị và em ấy không hợp." Những chữ cuối rơi xuống, nhẹ nhàng, như chất chứa bao niềm tiếc nuối chua xót vô hạn.

Sao cô ấy có thể không thích em ấy được?

Từ khi còn là một cô nhóc mười mấy tuổi, Dung Trĩ đã chuyển đến ở cạnh nhà và trở thành cái đuôi nhỏ của cô ấy, cô gái này đã luôn sống trong tim cô ấy.

Dung Trĩ cùng cô ấy theo đuổi ước mơ, cùng cô ấy trưởng thành. Họ đã cùng nhau vượt qua vô số đêm dài gian khó. Cô ấy nhìn Dung Trĩ từ một đứa trẻ nhút nhát, thích khóc, sợ bóng tối lớn lên từng ngày, trở thành một người xinh đẹp tỏa nắng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô ấy hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác, tự hào hơn bất kỳ ai khác và đánh giá cao em ấy hơn bất kỳ ai khác.

Năm mười tám tuổi, Dung Trĩ thi đại học xong. Em ấy cùng bạn bè đưa cô ấy đi nghỉ mát tại bờ biển. Cô gái trẻ rảo bước bên bờ cát, đầy xán lạn, dõng dạc nhìn chằm chằm vào cô ấy rồi nói:"Đàm Thù Như, sau này em sẽ trở thành đạo diễn vĩ đại, em muốn cho chị làm nàng thơ của em, không bao giờ để người khác xem thường chị." Với đôi mắt sáng ngời như vậy, ai sẽ không động lòng?

Tối hôm đó, em ấy ôm đàn ghi-ta, khẽ hát bên lửa trại trước lều. Tay dài chân thon, eo nhỏ như trúc. Gió biển thổi tung trang phục màu trắng của em ấy, thổi bay mái tóc dài đen nhánh, để lộ gương mặt trẻ trung sáng ngời như trăng, cả người rạng rỡ như nguyệt.

Tất cả bạn bè đều lén hỏi cô ấy: "Này...Thù Như à, em gái của cậu không được rồi, có phải cong không đấy? Em ấy có bạn gái chưa? Trông hấp dẫn phụ nữ quá."

Làm sao cô ấy có thể không hoảng hốt được.

Nhưng cô ấy nghĩ, sao có thể, sao có thể như vậy. Dung Trĩ là em gái cô ấy, em ấy cũng chỉ xem cô ấy như chị gái thôi.

Vào thời điểm đó, hôn nhân đồng giới vẫn chưa được hợp pháp hóa tại Trung Quốc. Áp lực dư luận rất lớn, cô ấy hoàn toàn không dám dẫn dắt Dung Trĩ đi trên con đường này. Rõ ràng có một con đường thuận lợi hơn để đi, tại sao cô ấy lại cố chấp mang đứa trẻ mà cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay đến một nơi khó khăn và nguy hiểm như vậy?

Vì vậy, khi ngoảnh lại, cô ấy đã kìm nén sự hoảng hốt và nhịp tim đập loạn xuống.

Làm bạn bè, có thể duy trì lâu dài, cô ấy tự thuyết phục mình.

Hai mươi bốn tuổi, vì quá tự cao, không muốn tuân theo sự sắp xếp của quản lý để nịnh nọt những ông lớn bụng phệ nên cô ấy đã va chạm với người khác, khiến sự nghiệp sa sút. Một nam nhiếp ảnh gia có mối quan hệ tốt đã từng làm việc với cô ấy đã bảo vệ cô ấy, tìm kiếm nhiều cơ hội và tạo dựng mối quan hệ cho cô ấy.

Cô ấy có thể chấp nhận ngoại hình của anh ta, đánh giá cao tài năng của anh ta và cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta, vì vậy anh ta đã trở thành bạn trai đầu tiên của cô ấy.

Khi cô ấy báo với Dung Trĩ mình đang hẹn hò, Dung Trĩ cũng lộ ra một chút đau lòng, cô ấy nhận ra được.

Cô ấy hỏi em ấy làm sao vậy, Dung Trĩ chỉ nói rằng em ấy cảm thấy dường như sau này chị gái mình sẽ có một người quan trọng hơn.

Cô ấy chỉ cho rằng em ấy mang tâm lý chiếm hữu của trẻ con nên đành an ủi: "Sẽ không, em và anh ấy không giống nhau, không thể so sánh được."

Có lẽ Dung Trĩ đã nghĩ rằng tình cảm gia đình, tình bạn và tình yêu không thể so sánh được. Thật ra, không ai có thể so sánh với em ấy. Em ấy là sự tồn tại đặc biệt nhất trong trái tim cô ấy. Ngoài bố mẹ ra, em ấy là người quan trọng nhất và không thể rời bỏ nhất.

Sau đó, 4 năm sau, người bạn trai này đã bí mật chọc thủng bao cao su và lén thay viên thuốc tránh thai có tác dụng lâu dài của cô ấy nhằm cố gắng kết hôn vì có con, để cô ấy phải giải nghệ, an tâm ở nhà giúp chồng dạy con.

Cô ấy không thể chấp nhận điều này và chia tay với anh ta. Sau khi anh ta buộc tội cô ấy luôn điềm tĩnh, luôn tự cao, không giữ chút nhiệt nào và làm ầm ĩ việc chia tay lên.

Khi biết chuyện, Dung Trĩ sợ cô ấy buồn nên đã lập tức chạy đến động viện, cùng cô ấy vượt qua quãng thời gian thất tình.

Khi cả hai tán gẫu vào đêm tối, không biết vì sao lại nói đến chuyện Đại học của Dung Trĩ, hầu như không có gì đặc biệt, có phải đang yêu thầm ai mà không nói cho cô ấy biết hay không.

Dung Trĩ suýt nữa thề với trời: "Em không có!"

Cô ấy bị em ấy chọc cười, trêu chọc em ấy: "Vậy tại sao em lại không yêu? Một người chưa từng yêu, nhưng lại diễn giải đạo lý tình yêu rất rõ ràng."

Dung Trĩ nói rằng em ấy là người vô tính, không thích hẹn hò và không muốn yêu.

Đàm Thù Như tin. Cô ấy cho rằng em ấy còn trẻ, vẫn chưa nghĩ thông, chưa gặp được người mình thích.

Nhiều năm sau, cô ấy lại chia tay. Dung Trĩ vẫn ở bên cô ấy, ngày đêm bên nhau trong đoàn làm phim.

Cô ấy lại cảm nhận được nhịp tim rạo rực và khắc khoải một lần nữa khi được ở bên Dung Trĩ, thứ mà cô ấy chưa từng cảm nhận được khi ở bên người khác. Đó là một loại khao khát từ sâu thẳm tâm hồn, giống như khao khát những gì còn thiếu mà cô ấy suốt đời tìm kiếm.

Nhưng cô ấy không còn dám nghĩ đến nữa.

Cô ấy đã trải qua hàng ngàn cánh buồm, vật lộn trong bể thuốc nhuộm lớn của làng giải trí, gặp dịp thì chơi nhiều năm, đã không còn là cô gái 22 tuổi thuần khiết, sạch sẽ như Dung Trĩ năm đó nữa.

Cô ấy không xứng với Dung Trĩ.

Dung Trĩ xứng với một người tốt hơn.

Vì vậy, vào đêm sinh nhật của Dung Trĩ, khi Dung Trĩ uống say và cho cô ấy xem lọ sao mà em đã giấu trong nhiều năm, và cho cô ấy xem sự chân thành trầ.n trụi đẫm máu của mình, cô ấy đã ve vuốt những vì sao kia và khóc rất lâu.

Cô ấy không biết mình khóc vì điều gì, buồn cho Dung Trĩ hay cho bản thân, hay buồn cho những đêm mà họ có thể gặp nhau vô số lần nhưng lại nhớ nhung vô số lần trong những năm tháng đó.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cô ấy đều biết rằng cả hai không thể quay lại nữa.

Vì thế, cô ấy không dám, cũng không thể chấp nhận. Cô ấy đã cất đi ngôi sao có dòng chữ "Đàm Thù Như, em thích chị, chị có thể làm bạn gái của em không" của Dung Trĩ ở tuổi 20. Đó là chấp nhận, là từ chối, là hoài niệm.

Lý trí mách cô ấy rằng hy vọng Dung Trĩ sẽ quên cô ấy đi và bắt đầu một cuộc sống tình cảm mới trong sáng, sạch sẽ mà lẽ ra phải thuộc về riêng em ấy. Nhưng trong lòng cô ấy cũng âm thầm mong đợi, chờ mong đầy ti tiện.

Cô ấy không dám thừa nhận, cũng chẳng dám suy nghĩ sâu xa.

May mắn thay, Dung Trĩ đã không cho cô ấy cơ hội này.

Em biến mất khỏi thế giới của cô ấy, sạch sẽ, và không có bất kỳ liên hệ gì.

Mãi cho đến lúc này, cả hai mới được mời tham dự buổi liên hoan của đoàn làm phim cùng nhau. Không ngờ Dung Trĩ cũng đến, những người vô tình tưởng rằng quan hệ giữa cả hai vẫn tốt như xưa đã sắp xếp cả hai cùng ngồi trên một chiếc xe và di chuyển đến nhà hàng.

Dọc đường, cả hai đều lúng túng, lễ phép xa cách, ngoại trừ Dung Trĩ theo phép chào hỏi cô ấy trước mặt mọi người, hầu như em chưa từng nhìn lấy cô.

Đàm Thù Như gần như nghĩ rằng Dung Trĩ thật sự đã bỏ cuộc, buông tay.

Nhưng vào thời khắc tai nạn ập đến, em vẫn không chút do dự ôm lấy cô ấy, dùng máu thịt dựng nên bức tường đồng để bảo vệ cô ấy.

Khoảnh khắc em bất tỉnh trước mặt với vết máu trên đầu, tâm trí Đàm Thù Như như bị xé nát.

Cô ấy chợt cảm thấy mọi vướng bận, mặc cảm, tự ti đều vô nghĩa.

Đời người ngắn ngủi, ai có thể đoán trước được phút sau, giây sau sẽ xảy ra chuyện gì? Ai có thể đảm bảo rằng các nàng sẽ có một tương lai lâu như thế, cần cô ấy lên kế hoạch tương lai?

Tại sao cô ấy không thể nắm lấy người con gái vô cùng yêu mình này, cô ấy cũng vô cùng yêu người này, và cho em tất cả hạnh phúc mà cô ấy có thể.

Cuối cùng, tại sao, cả hai nên luôn hối tiếc.

Cô ấy hối hận. Cô ấy thầm cầu nguyện, chỉ cần Dung Trĩ ổn, chỉ cần Dung Trĩ vẫn thích cô ấy, không cần biết sau này Dung Trĩ có hối hận hay không, hay vì nghe được nhiều thứ không hay về tình cảm trong quá khứ mà không thể tiếp nhận cô ấy, cô ấy đều phải ở bên em.

Nhưng không ngờ, Dung Trĩ rõ ràng vẫn còn thích cô ấy, nhưng em lại không muốn tiếp nhận cô ấy—— Em không tin cô thực sự thích em, thật sự muốn ở bên em.

Em luôn cảm thấy cô ấy thay đổi quá đột ngột, là vì áy náy vì tổn thương em, vì thương hại mối tình cay đắng của em, cũng vì quán tính yêu quý em, nên mới làm khổ bản thân mình, lừa em rằng cô ấy thích.

Đàm Thù Như bất lực và đau lòng.

Cô ấy cầu xin Khương Chiếu Tuyết: "Chiếu Tuyết, cho chị thử lại đi, chị muốn ở bên em ấy. Nếu thật sự không được, vậy chị sẽ lại làm phiền em và Sầm đổng, được chứ?"

Khương Chiếu Tuyết nhìn vào gương mặt chân thành, tha thiết của người phụ nữ này, không thể không đồng ý.

Lòng Dung Trĩ đối với Đàm Thù Như, nàng hiểu rõ hơn ai khác. Nếu cả hai yêu nhau, nàng mong rằng họ có thể tốt hơn, rằng những người yêu nhau có thể sớm ở bên nhau, đừng lãng phí thêm thời gian nữa.

Nàng đồng ý: "Vâng, vậy tạm thời em không liên hệ điều dưỡng nữa. Nếu cần, chị Đàm có thể liên lạc với em bất cứ lúc nào."

Đàm Thù Như cười nhẹ, giọng nói đầy ấm áp:"Hy vọng sẽ không có lúc này."

Khương Chiếu Tuyết cũng cười.

Nàng không cương ngạnh bảo tài xế đưa Đàm Thù Như đi nữa, mà thay vào đó, nàng đã gửi tin nhắn đến, bảo Sầm Lộ Bạch tranh thủ xuống, để lại không gian và thời gian cho Dung Trĩ và Đàm Thù Như.

Khi Đàm Thù Như bước vào phòng một lần nữa, trời đã tối.

Cô ấy bình tĩnh đóng cửa phòng bệnh, khóa trái rồi kéo rèm cửa lại.

Thấy cô ấy quay lại, Dung Trĩ sửng sốt:"Chị...sao chị lại..."

"Lại quay về đúng không?" Đàm Thù Như đóng chặt rèm cửa, dịu dàng cười và nói tiếp.

Dung Trĩ không nói gì.

Đàm Thù Như mỉm cười, ánh mắt ánh đầy sự yêu thương và dịu dàng.

Cô ấy tiến đến gần em, vươn tay kéo khóa váy sau lưng. Chiếc váy không tay nhanh chóng trượt xuống theo động tác của cô ấy, lộ ra bờ vai cùng bầu ng.ực trắng như tuyết, eo thon chân dài, lập tức hiện ra trước mắt Dung Trĩ.

Đầu Dung Trĩ ù đi, hoàn toàn choáng váng.

"Chị... chị... chị làm gì vậy?!" Em ấy lắp ba lắp bắp quay đầu đi, cả khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Đàm Thù Như.

Đàm Thù Như khẽ mỉm cười.

Cô ấy cởi bỏ áo ngực và quần l.ót, chịu đựng cảm giác xấu hổ, lõ.a thể tiến đến bên Dung Trĩ, quỳ một chân lên giường Dung Trĩ, gọi:"Tiểu Trĩ, em nhìn chị xem."

Làm sao Dung Trĩ dám nhìn.

Tim em đập mạnh như sấm, cũng choáng vì quá nóng.

Đàm Thù Như thở dài.

Cô ấy tránh khỏi vị trí bị thương của em, vươn tay ôm lấy em, khẽ hỏi: "Còn chưa đủ để chứng minh, chị thật sự thích em sao?"

"Nếu có thể, chị muốn cho em. Chị đã từng nghĩ đến rất nhiều lần." Hơi thở nóng bỏng của cô ấy nói hết nỗi lòng bên tai em.

Dung Trĩ cảm thấy bản thân sẽ tan chảy trong vòng tay cô ấy.

Em cuối đầu, nuốt khan, véo lấy đầu ngón tay, khó khăn cưỡng lại ham mu.ốn và cám dỗ, khàn giọng hỏi cô:"Đàm Thù Như, rốt cuộc chị... tại sao..."

Giọng nói chất chứa sự ẩn nhẫn và tủi thân, hóa thành tiếng khóc nức nở.

Cổ họng Đàm Thù Như thắt lại vì tiếng khóc của Dung Trĩ.

"Chị không dám." Cô ấy khàn giọng nói: " Tiểu Trĩ, chị chưa bao giờ không thích em, nhưng cũng không dám ở bên em."

"Năm 22 tuổi chị không dám, chị còn tưởng rằng em cũng không thích chị. Ba mươi hai tuổi, chị cũng không dám, chị nghĩ rằng mình không còn đủ tư cách để thích em."

"Với tư cách là một người bạn, chị có thể nói thật với em, chị tự tin rằng tính cách của chị trong sạch. Nhưng khi là người yêu, chị lại không dám. Chị cảm thấy xấu hổ, không biết phải đối diện với em như thế nào. Em biết rõ quá khứ của chị, chị không giống như những người bạn xung quanh em, sạch sẽ và thuần khiết như một trang giấy trắng."

"Chị luôn cảm thấy em xứng đáng được tốt hơn..." Cô ấy lúng túng nói, còn chưa kịp nói xong, Dung Trĩ đã đưa bàn tay lành lặn lên che đi đôi môi đang hé mở của cô ấy.

Em nói:" Chị đừng nói nữa."

Em không muốn nghe người mình yêu nói những lời hạ thấp bản thân như vậy.

"Em tin chị." Dung Trĩ nói.

"Đàm Thù Như, trong lòng em, chị là người tốt nhất." Trong mắt Dung Trĩ lóng lánh nước cùng ánh sao rực rỡ.

Hàng mi Đàm Thù Như run rẩy, ngước đôi mắt đào hoa lên và nở một nụ cười rạng rỡ.

Cô ấy không nói gì, chỉ dùng môi hôn lên lòng bàn tay Dung Trĩ.

Cơ thể Dung Trĩ như bị điện giật, ngây người nhìn cô ấy. Một lúc sau, Dung Trĩ đột nhiên rút tay về, quỳ một gối ngồi dậy, ngẩng đầu lên hôn cô ấy.

Đấu đá lung tung, lại khiến lòng người rung động. Đàm Thù Như mỉm cười bảo vệ em, đầy độn.g tình, vui vẻ chịu đựng.

Môi răng quấn chặt, hơi thở quyện vào nhau. Chương nhạc đến trễ thuộc về riêng các nàng cuối cùng cũng đã vang.

- -------