Bất Tử Một Phần Hai

Chương 12: Hành lang khách sạn 12




"Đã đến lúc dậy, trời sáng rồi."

...

Người đàn ông trẻ tuổi theo phong cách punk tên là Tưởng Tu, thanh niên đi theo bên cạnh là em trai hắn – tên Tưởng Bình.

Xung quanh chỗ Tưởng Tu đứng là một mảnh trống trải, người chơi đặt cược trước phó bản này đều tự giác vòng qua bọn họ, chỉ thỉnh thoảng lại ném đến vài ánh mắt kính sợ.

Bởi vì có một số phó bản bụi trần lắng đọng trước khi kết thúc mà nhìn ra được kết cục, nếu có người đặt cược ở một khắc trước khi kết thúc thì chính là kiếm được không lỗ. Tòa nhà vì muốn duy trì cái gọi là nguyên tắc cân bằng nên khi phó bản mở ra phát sóng trực tiếp, cược lầu sẽ đưa ra một khung thời gian, chỉ có trong khung thời gian này mới có thể đặt cược. Khi hết hạn đặt cược, người chơi đã đặt cược chỉ có thể chờ phó bản kết thúc để xem kết quả còn người chơi không đặt cược cũng không thể đặt cược nữa, chỉ có thể xem hình chiếu.

(尘埃落定 – bụi trần lắng đọng – chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả)

Có lẽ là do nguyên nhân những người chơi mới khác đều không có giao diện cược lầu, góc nhìn trên hình chiếu vẫn dừng lại ở vị trí của Tôn Thạch mà không chuyển đổi. Đợi đến khi Tôn Thạch dẫn theo ba người chơi mới thăm dò xong triển lãm tranh thì thời hạn đặt cược cũng sắp đến.

Người chơi trong tòa nhà đều bắt đầu đặt cược, Tưởng Tu cũng lấy ra một phần điểm tích lũy ném vào hồ đặt cược.

"Nhật ký không tính là cũ, chữ viết tay cũng không có nhiều dấu vết phai màu, tuy rằng điều này rất bình thường nhưng bọn họ đã bỏ qua thời gian của những bức tranh trong triển lãm —— bức tranh sớm nhất là từ mười năm trước. Nhật ký phải có cảm giác đã cũ ít nhất mười năm, cuốn nhật ký này có vấn đề. Phó bản cấp thấp bình thường chỉ có một cái khó khăn như tìm manh mối, Tôn Thạch bị kinh nghiệm và tầm mắt hạn chế, căn bản không nghĩ tới manh mối cũng sẽ có vấn đề."

Tưởng Tu cười nhạo một tiếng: "Hiện tại xem ra, người chơi cấp thấp chính là người chơi cấp thấp, ngu xuẩn còn không tự biết."

"Bọn họ không có khả năng sống sót trong một phó bản vượt quá độ khó."

Nghe Tưởng Tu phán đoán, một phút trước khi đặt cược kết thúc, Tưởng Bình gật gật đầu, không chút do dự ném điểm tích lũy vào hồ đặt cược, lựa chọn "Vượt ải thất bại".

Trong hồ đặt cược của phó bản, số lượng người đặt cược "vượt ải thất bại" tăng nhanh.



Sắc trời dần tối.

Hành lang vẫn chiếu ánh đèn không quá sáng màu vàng ấm áp như mọi khi, những bức chân dung được treo yên lặng ở hai bên, an ổn trải qua một ngày. Sự yên tĩnh càng làm vẻ quỷ dị của khách sạn thêm nổi bật, phảng phất như mãnh thú ngủ đông.

Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh tựa vào một tấm gương, dưới ánh đèn hành lang dài mái tóc màu bạc càng thêm vẻ lãnh đạm. Một tay hắn đút túi, một tay nâng lên, bàn tay khớp xương rõ ràng kẹp nhẹ điếu thuốc.

Khói mờ mịt bốc lên bên cạnh khuôn mặt lạnh nhạt của hắn, đốm lửa chậm rãi lan ra đầu lọc thuốc lá bị Yến Minh Quang lưu loát dập tắt sạch sẽ.

Hắn rũ mắt xuống, cầm lấy sợi dây chuyền chim yến đeo trên cổ. Đôi mắt màu đen thẫm khẽ động.

Hắn không làm gì cả, cứ nhìn như vậy một hồi, sau đó nhét sợi dây chuyền trở lại cổ áo, quay đầu trở về phòng.

Yến Nguy ngồi trước bàn làm việc, Cao Minh đứng ở một bên nhìn. Trên bàn rải rác tất cả manh mối bọn họ có được trong hai ngày nay, bức chân dung họa sĩ cũng tùy tiện bày ra ở đó, nụ cười của người đàn ông trong bức tranh lộ ra vẻ âm u.

Yến Minh Quang vừa mới vào cửa thì giọng nói trong trẻo của Yến Nguy liền vang lên.

Thanh niên giơ tay lên, bắt lấy đồng xu không biết đã ném bao nhiêu lần, cười khẽ một tiếng, nói: "Tôi nghĩ thông suốt, tôi không tin chỉ có đơn giản như vậy."

Cao Minh sửng sốt: "Không phải là móc mắt điền tranh sao?"

"Là móc mắt điền tranh", Yến Nguy nói, "Nhưng đầu mối về cầu thang... Tôi nghĩ rằng nó không phải ở trong bức tranh, nó không nhất thiết phải liên quan đến bức tranh."

"Tại sao?"

"Người chơi ở bên cạnh phòng chúng tôi nói rằng khi vợ ông ta chết, người họa sĩ đã trèo ra khỏi bức tranh và giết người. Mà người họa sĩ kia —— hẳn đã là quỷ rồi nhưng hắn cũng bị móc mất hai mắt. Vấn đề rõ ràng nhất là người họa sĩ cũng đã chết, vậy thì ai đã giết? Ai đã móc mắt ông ta?"

Đồng hồ reo báo thức lúc 5 giờ 50 phút, sắp đến giờ ăn cơm.

Cao Minh suy tư một lát, do dự nói: "Chuyện này không phải là không có khả năng. Không phải các cậu đã tìm thấy bức chân dung tự họa này trong phòng vẽ hay sao? Vì vậy, ban đầu trong phòng tranh thực ra có hai bức tranh hoàn chỉnh. Một là nạn nhân đầu tiên – nữ bác sĩ, một là bản thân họa sĩ. Sau khi móc mắt nữ bác sĩ, ông ta đã hoàn thành bức chân dung của cô sau đó có thể ông ta đã bị điên? Ông ta cũng móc luôn con mắt của mình, cho nên chân dung tự họa của ông ta cũng hoàn chỉnh, nhưng cũng bởi vì bị móc mắt nên ông ta đã chết, như vậy thì có thể nói thông suốt rồi."

Đuôi lông mày Yến Nguy khẽ động, dùng ánh mắt không rõ ý tứ nhìn Cao Minh.

Cao Minh đẩy cặp kính gọng đen cũ kỹ của hắn, gãi gãi đầu: "Sao lại nhìn tôi như vậy, nếu tôi nói sai rồi thì đừng khinh bỉ tôi."

"..." Yến Nguy bất đắc dĩ cười khẽ, "Nếu ông ta đã xuống tay giết nữ bác sĩ, vậy thì vì sao người thứ hai ông ta ra tay lại là bản thân mình? Ông ta còn có nhiều bức tranh dang dở như vậy, còn sống đi ra ngoài tìm mục tiêu không tốt hơn sao? Ông ta quá khắt khe đối với việc vẽ một đôi mắt hoàn hảo, từ đó tạo ra một chướng ngại tâm lý, cũng không phải là do tình thần có vấn đề. Hơn nữa còn rất nhiều điểm đáng ngờ..."

Thời gian ăn tối sắp đến, ba người đều đứng dậy đi xuống dưới lầu, Yến Nguy vừa đi vừa nói rõ suy nghĩ của mình.

Nếu dựa theo ý tưởng móc mắt điền tranh cuối cùng tự mua giây buộc mình thì logic về phòng vẽ tranh và móc mắt coi như đã hoàn thành điền vào, nhưng có rất nhiều chi tiết không thể khảm nhập vào logic này.

Quỷ quái giết người cần có điều kiện kích hoạt tử vong, đêm đầu tiên người phụ nữ váy dài chết có đôi mắt rất đẹp, hôm đó sau khi Yến Nguy tránh thoát kích phát tử vong, có lẽ người phụ nữ váy dài cũng đã kích phát điều kiện tử vong nhưng không phá giải. Vậy chuyện gì đã xảy ra với hai con búp bê mà họ đã ném vào thùng rác? Nếu như hai con búp bê ở trong phòng bọn họ, có lẽ cậu và Yến Minh Quang cũng đã bị móc mắt, theo lý mà nói hai con búp bê kia cũng là một điều kiện kích hoạt tử vong, nhưng tình huống phát sinh trong phòng bọn họ cùng phòng số bốn không giống nhau.

Giống nhau đều là bị móc mắt, người phụ nữ váy dài chết vì người họa sĩ bò ra từ trong tranh, nhưng trong phòng bọn họ lại trải rộng dấu tay máu mà phòng số bốn không có, thứ kia tiến vào thậm chí còn không có bất kỳ động tĩnh mở cửa nào.

Quan trọng nhất là người họa sĩ trèo ra khỏi bức tranh.

Không có tranh trong phòng của họ.

Tình huống tối hôm qua của Yến Nguy và Yến Minh Quang căn bản không thể đưa vào logic trước mắt!

Thang máy lên đến tầng một, mấy người đi ra khỏi thang máy, đi về phía phòng ăn.

Ngay từ đầu Cao Minh còn có thể phát biểu một ít ý kiến, hiện tại đã hoàn toàn là Yến Nguy nói cái gì nghe cái nấy. Hắn vỗ trán: "May mắn thay, tôi đã lăn lộn với hai người. Phó bản này, tôi phỏng đoán cho dù tất cả mọi người đều là người chơi lâu năm trong tòa nhà thì có lẽ sẽ đều gặp khó khăn bên trong. Tôi không gặp khó khăn như vậy trong các phó bản đầu tiên và nếu đi một mình có thể tôi sẽ hoàn toàn đi nhầm đường. Aii... Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"

"Bây giờ không còn kịp nữa, trời sắp tối rồi. Ngày mai là ngày cuối cùng, chúng ta hãy xem nếu có thể lấy được thẻ từ thì đi đến tầng hầm và phòng số 1 để xem." Yến Nguy đi trên hành lang dài, cái loại cảm giác sau lưng có cái gì đang nhìn chằm chằm lại hiện ra, Yến Nguy không dấu vết nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Nhưng phỏng chừng đêm nay chúng ta sẽ gặp phải một ít chuyện..."

Lúc bọn họ đi tới phòng ăn, vừa vặn gặp được đám người Tôn Thạch từ triển lãm tranh trở về.

Tôn Thạch và ba người chơi mới còn lại hiển nhiên đã ở trong triển lãm tranh một ngày. Ngoại trừ tình huống của Tôn Thạch coi như tốt thì mấy người chơi khác thậm chí quần áo cũng rách một ít chỗ, thở hồng hộc, hiển nhiên đã gặp phải thứ gì đó trong triển lãm tranh, khó khăn lắm mới chạy về.

Nhưng nhóm người này lại không hề chán nản chút nào. Vẻ mặt Tôn Thạch tràn ngập vui mừng, vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn như hổ đói.

Nhìn thấy đám người Yến Nguy, Tôn Thạch cười nhạo một tiếng, ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, chỉ nói: "Các người lãng phí một ngày ở khách sạn nhỉ? Chúng tôi đã tìm thấy manh mối quan trọng trong triển lãm và có thể tìm thấy cầu thang vào ngày mai. Không bằng chúng ta thương lượng một chút, ngày mai các người giúp tôi xuống tay, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, về phần người này..."

Hắn chỉ chỉ Yến Nguy, "Người này tôi nhìn thấy ngứa mắt, coi như xong."

Trong lòng Tôn Thạch cũng có tính toán.

Sau khi phó bản kết thúc, tòa nhà sẽ kết toán phần thưởng và đánh giá trình độ của người chơi để chọn ra người chơi tốt nhất trong số những người chơi còn sống sót. Người chơi tốt nhất ít nhiều sẽ có thêm chỗ tốt, hắn có manh mối phá cục, đương nhiên không muốn bỏ qua chỗ tốt này. Nếu như đám người Yến Minh Quang nguyện ý nghe hắn, vậy thì cực kỳ tốt rồi.

Nhưng ba người trước mặt căn bản không mua sổ sách của Tôn Thạch.

Yến Nguy đầu cũng không ngẩng lên, chỉ rũ mắt, không tiếng động cười cười, làm như không thấy cắt bít tết trong tay, lười để ý tới hắn.

Yến Minh Quang lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Thạch một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói một lời.

Cao Minh vốn còn muốn đáp lời, mắt thấy hai vị đại lão này đều không thèm để ý tới Tôn Thạch, hắn biết rõ bọn họ là tiểu đội ba người tạm thời, hắn chính là một người thuận tiện, lại càng không dám nói chuyện, trực tiếp vùi đầu bắt đầu ăn.

Tôn Thạch nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, vẻ mặt càng thêm khó coi. Hắn âm trầm nhìn Yến Nguy, cũng không làm gì, chỉ cười lạnh một tiếng: "Cũng được. Vậy đến lúc đó cũng đừng trách tôi tìm được bậc thang tự mình rời đi trước."

Phó bản trong tòa nhà cũng không phải là cầu thang đi ra, cho dù tất cả mọi người qua cửa thành công. Nếu có người tìm được manh mối của cầu thang rồi rời đi trước, còn những người khác ở nơi khác không tìm được, mà tất cả BOSS đều bị chọc giận, vậy thì những người chơi còn lại cũng chưa chắc có mạng đi tới nơi cầu thang xuất hiện.

Căn cứ vào kinh nghiệm phó bản trước kia, Tôn Thạch tự chắc chắn hắn đoán được mấu chốt phá cuộc, lát nữa bọn họ lại đến cửa phòng tranh xác nhận khối lượng công việc đại khái, ngày mai thức dậy vẽ thêm mắt cho những bức chân dung kia thì phó bản đáng sợ này sẽ kết thúc.

Về phần đám người Yến Nguy, không biết tốt xấu gì cũng không cần phải mang theo, miễn cho ảnh hưởng đến đánh giá người chơi tốt nhất của hắn.

Tòa nhà quy định người chơi không thể tự giết lẫn nhau nhưng muốn để cho một người chết có rất nhiều cách.

Tôn Thạch nhìn ba người như nhìn người chết, vội vàng nhanh chóng ăn xong cơm, nói là muốn đến phòng tranh xem một chút sau đó dẫn theo ba người chơi mới đi, trong đó có người đàn ông trung niên.

Nhà ăn chỉ còn lại ba người Yến Nguy.

Lúc này Cao Minh mới thấp giọng nói: "Chúng ta thật sự không hỏi sao? Nhìn dáng vẻ của Tôn Thạch giống như đã tìm được manh mối quan trọng."

"Trước hết, tôi không cảm thấy triển lãm tranh sẽ có bất kỳ manh mối quan trọng nào. Tôn Thạch cảm thấy quan trọng cũng không có nghĩa là manh mối kia nhất định quan trọng. Bọn họ có khả năng bị lừa dối." Yến Nguy dựa vào chỗ ngồi: "Thứ hai, tại sao phải hỏi? Sớm muộn gì hắn cũng phải làm, xem hắn làm cái gì không phải là được sao?"

"Vậy nếu hắn ta sai..."

Thanh niên móc đồng xu trong túi ra, giơ tay lên, tiêu sái ném một lần, ngữ khí rất tùy ý: "Vậy vừa lúc có người thử sai."

Cao Minh ngẩn ra.

Hắn nhìn Yến Nguy, há miệng thở dốc nhưng lại nói không nên lời. Ngay từ khi mới vào phó bản này, hắn đã cảm thấy Yến Nguy là một người đẹp mắt nhưng tương đối hiền lành, cho dù lúc đó coi như xa lạ nhưng mỗi lần nói chuyện với Yến Nguy, Cao Minh đều cảm thấy rất thoải mái, cho nên Cao Minh mới nguyện ý giúp đỡ Yến Nguy nhiều hơn một chút.

Về sau, cho dù biết tính cách trước đó của Yến Nguy đều là giả vờ nhưng Cao Minh vẫn coi Yến Nguy là một thanh niên ấm áp như ánh mặt trời.

Nhưng bây giờ, thanh niên luôn cười ôn hòa mà linh động này lại thờ ơ ném đồng xu, nhẹ nhàng khéo léo nói ra từ "thử sai", coi mạng người như một công cụ suy luận.

Dường như hắn đã nhìn nhầm một lần rồi lại một lần nữa.

Yến Nguy... Không phải người mà hắn có thể nhìn thấu.

Vào lúc Cao Minh giật mình, Yến Nguy cũng ăn xong bữa tối.

Thanh niên chậm rãi đứng lên, bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng vỗ vỗ bả vai Cao Minh cùng Yến Minh Quang, nghiêm túc nói: "Đi thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, buổi tối trước khi xảy ra chuyện không thể hành động. Tôi cảm thấy như mình đã bị theo dõi, nhưng hôm nay hạn chế của ma quỷ đã giảm, hơn nữa ban ngày không có bất kỳ người nào gặp rắc rối, tôi rất nghi ngờ rằng không chỉ có một mình tôi bị theo dõi. Căn cứ vào kinh nghiệm tối hôm qua, Cao Minh, nếu anh nhận thấy trong phòng có động tĩnh gì thì ngàn vạn lần không nên mở mắt, không được nhúc nhích!"

Cao Minh vội vàng gật đầu.

Yến Nguy lại nhìn thoáng qua Yến Minh Quang.

Nói rằng không có áp lực là giả. Hiện tại chỉ cần cậu vừa đi ra ngoài phòng đã cảm thấy bức chân dung bên cạnh đều đang nhìn cậu, đôi mắt không có động tĩnh kia phảng phất như đặt ánh mắt tĩnh mịch dính trên người cậu.

Những nguy hiểm không rõ là nỗi sợ hãi lớn nhất. Lúc này không có người phục vụ, cậu cũng chỉ có thể loại trừ trước mắt hết thảy đồ vật có thể dẫn tới quỷ quái để giảm bớt khả năng kích phát tử vong.

Nhưng cậu cũng có sức mạnh nhất định —— đó chính là vẫn chưa hết thời gian trạng thái bất tử, còn có Yến Minh Quang thực lực sâu không lường được.

Yến Nguy đợi một lát, ánh mắt người đàn ông bên cạnh khẽ nhúc nhích, mở miệng nói: "Buổi tối xảy ra chuyện, gọi tôi."



Đêm đó, đầu tiên Yến Nguy cùng Yến Minh Quang đi đến phòng của Cao Minh, mấy người sửa sang lại manh mối lại một lần nữa, sau đó trở lại phòng số 5 trước khi trời hoàn toàn tối.

Sau khi trở lại phòng, giống như ngày hôm trước hai người ném hết tất cả những thứ có thể kích hoạt tử vong trong phòng ra bên ngoài, nhiều lần xác nhận không có bất kỳ bức chân dung nào ẩn giấu trong bóng tối, lúc này mới bắt đầu nghỉ ngơi.

Yến Nguy cho rằng đêm nay cậu sẽ giống như tối hôm qua, một lúc lâu sau cũng không ngủ được —— cậu luôn có tật xấu lạ giường, đối với điều kiện sống có yêu cầu gần như hà khắc, trong loại ảo cảnh này hoàn toàn đi vào giấc ngủ thật sự là quá khó khăn.

Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, không đợi được bất kỳ động tĩnh nào xảy ra, ngược lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Dường như cậu còn mơ thấy rất nhiều giấc mộng kỳ quái, trong mộng có rất nhiều người, hình như cậu còn thấy được Yến Minh Quang. Nhưng những thứ này đều không tính là giấc mộng đẹp, cậu lâm vào giấc mộng một hồi, một hồi sau lại bị cảnh tượng máu tanh trong mộng kéo ra, mơ mơ màng màng ngủ cũng không tính là tốt.

Lúc mở mắt lần nữa, chân trời tựa như đã tờ mờ sáng.

Bầu trời xám xịt xuyên qua khe hở rèm cửa sổ thoáng chiếu vào trong phòng. Cậu hoảng hốt mở mắt, nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Yến Minh Quang gọi mình một tiếng. Giọng nói rất thấp, còn thoáng có chút phiêu đãng.

Yến Nguy dụi dụi mắt: "Chào buổi sáng. Chỉ có hai chúng ta thì anh cũng đừng hạ thấp giọng để nói chuyện, đúng là người kỳ lạ."

Người nọ gật đầu.

Người này ngồi ở bên cạnh giường nhìn cậu, dưới ánh sáng mờ nhạt, Yến Nguy nhìn không thấy vẻ mặt của Yến Minh Quang. Ánh sáng yếu ớt như vậy nghiêng nghiêng chiếu vào, khiến hơn phân nửa mặt đối phương chôn ở trong bóng tối.

Yến Nguy không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh.

"Đã đến lúc dậy, trời sáng rồi."

Yến Nguy muốn trả lời hắn một tiếng "Sáng con quỷ". Nhưng đêm qua trời vốn đã âm u, ban đêm còn mưa, hôm nay sắc trời không sáng cũng bình thường. Họ chỉ còn ngày cuối cùng và thực sự cũng nên thức dậy sớm.

Cậu xoay người, đang chuẩn bị xốc chăn lên đứng dậy xuống giường, động tác rất nhỏ chợt đình trệ một chút.

Hô hấp Yến Nguy chậm lại, nhìn người ngồi bên giường đang cúi đầu nhìn cậu, chỉ cảm thấy máu cả người đều đông lại.

Ở dưới chăn, cậu đụng phải một bàn tay ấm áp bên cạnh. Ngón tay thon dài, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, đầu ngón tay xúc cảm hơi thô, đó là kết cấu do cầm binh khí lâu dài lưu lại.

Đó mới là... bàn tay của Yến Minh Quang ngủ bên cạnh cậu!