Chiếc xe phi nhanh như vũ bão, Tử Quân ôm chặt thân thể lạnh lẽo, máu trên đầu Thanh Ca đang tuông tựa như dòng nước lũ, dù đã được anh quấn một vòng vải bịch lại, chúng vẫn ngấm đẫm qua từng lớp.
Tử Quân cúi đầu, kiềm nén những giọt nước mắt, chưa bao giờ anh sợ hãi đến tột độ như vậy, bàn tay và người anh lấm lem đầy máu, càng nhìn càng thêm khiếp sợ.
Anh cố gắng đánh thức cô từ trong tiềm thức.
" Thanh Ca, cầu xin chị...hãy nghị lực lên một chút
Tôi không buông tay, chị cũng không được phép buông tôi... "
" Đồ ngốc !
Nếu...nếu kiếp này chị không cần tôi nữa...
Tôi cũng chẳng cần kiếp này... " anh lí nhí giọng trầm thấp, chiếc xe rung lắc vì quá tốc độ, anh phải giữ cơ thể Thanh Ca nằm yên trong vòng tay, tránh cho vết thương nặng hơn.
Đến một bệnh viện gần đó, Tử Quân nhanh chóng bồng Thanh Ca vào cấp cứu, anh bị bác sĩ cản lại, bắt buộc chờ ở bên ngoài rất lâu, 30 phút, 1h, 1h hơn nữa, đi qua đi lại bên ngoài hành lang, ngó nghiêng liên hồi, sốt ruột đến mức kể cả Nghiên Nhi hay bất cứ ai đi ngang qua cũng nhìn rõ.
* Cạch * tiếng cửa mở tựa như chuông thông báo.
Lúc này, một vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra bên ngoài, ông gọi người thân của Thanh Ca.
Tử Quân sốt sắng chạy lại, nhận mình là chồng, lập tức nhận ngay ánh mắt ghét bỏ từ vị bác sĩ ấy, còn quan sát anh chằm chằm vì cho rằng chính anh là nguyên nhân khiến Thanh Ca trọng thương trầm trọng.
Vị bác sĩ hếch mặt, gắt gỏng thông báo tình trạng Thanh Ca cho Tử Quân biết.
Sức khỏe của Thanh Ca không tốt, cơ thể vừa phá thai không lâu, còn bị ép quan hệ dẫn đến kiệt quệ, cộng thêm cô đập đầu tự tử, trấn thương nặng càng đe dọa đến tính mạng của cô hơn.
Vẫn còn may, cô được đưa đến bệnh viện kịp lúc, giữ được mạng và cũng cứu được đời phụ nữ của cô, chỉ cần chậm trễ thêm một chút nữa, người mất mà ngay cả khả năng làm mẹ của Thanh Ca cũng sẽ mất.
Hiện tại, tinh thần của Thanh Ca chưa ổn định, trong tiềm thức của cô rất hoảng loạn, chưa thể tỉnh lại ngay, buộc lòng phải đưa cô vào phòng hồi sức, khi nào tỉnh lại người thân mới được vào thăm.
Kết thúc việc thông báo, vị bác sĩ ấy vẫn giữ nguyên thái độ ghét bỏ, không muốn náng lại, quay lưng rời đi ngay.
Tiêu Tử Quân nghe xong mà điêu đứng, lòng đau như cắt, từng thớ thịt như bị xát muối, vợ của anh chẳng những bị h.ãm hiếp, ngay đứa con chưa thành hình cũng bạc mệnh, bị kẻ xấu giết hại một cách tàn nhẫn. Thế mà, là một người chồng, người bố như anh lại không bảo vệ được họ khi ấy.
Chiếc xe đẩy giường bệnh từ trong phòng cấp cứu được kéo ra, anh lặng nhìn Thanh Ca đưa đến phòng hồi sức.
Phải rất lâu anh mới tĩnh tâm, rồi lập tức lệnh cho thuộc hạ truy tìm tung tích của Trương Thiếu Kiên, đồng thời thuê người điều tra rõ nguyên nhân vì sao Trương Thiếu Kiên lại đến được đây, bắt cóc Thanh Ca.
Mối nợ máu này, Tử Quân quyết bắt hắn trả lại gấp trăm ngàn lần !
.....
Bên ngoài không gian tĩnh mịch, Tử Quân vẫn tiếp tục ở bệnh viện trông chừng Thanh Ca, không một giây phút nào anh rời khỏi phòng bệnh.
Suốt nhiều giờ đồng hồ trôi qua, anh và Nghiên Nhi mòn mỏi ở bên ngoài, Thanh Ca bên trong chưa hề có động tĩnh gì, cứ như cô chẳng muốn tỉnh, chẳng muốn chấp nhận sự thật tàn khốc kia.
Nghiên Nhi đáu mắt, quan sát Tử Quân, nhiều giờ ở trong bệnh viện, anh gần như đã rất mệt, cô khe khẽ giọng mấp máy.
" Thiếu gia...trời cũng đã tối...ngài nên... "
Nghiên Nhi đang nói, Tử Quân không cho cô tiếp tục liền chen lời.
" Tôi không về ! " anh nhìn vào trong, đôi mắt thẫn thờ chẳng buồn quan tâm bất kể điều gì, một mình làu bàu trước khung cửa.
" Nghiên Nhi...tôi là một kẻ thất bại đúng không ?
Là một người chồng, người bố không tốt... "
"... " Nghiên Nhi sững sờ, hai mắt thương cảm dành cho Tử Quân.
Anh vẫn đang tựa đầu vào khung kính, gương mặt đó ửng, cười khổ một mình, nói cũng một mình, áp bàn tay lên đó, gồng gánh cảm xúc sắp dâng trào.
" Cô nhìn xem...Thanh Ca trách tôi rồi...chị ấy mãi không chịu tỉnh... "
" Chuyện này...
Thiếu phu nhân nhất định sẽ tỉnh lại...
Thiếu gia...lỗi đều tại tôi không trông coi cẩn thận...để... " Nghiên Nhi hạ thấp giọng, trách mình, cô đau khổ không nói hết tâm tư, chính bản thân cô cũng dằn vặt hệt như Tử Quân vì không bảo vệ người khác.
Lời cứ thế đọng trong cuốn họng, ngừng rồi hành động của cô cũng giống Tử Quân, gục đầu vào tấm kính, lặng thinh nhìn vào bên trong, cơ thể đằng sau khung kính trong suốt đầy vết bầm tím, không chỗ nào không in lại dấu của Trương Thiếu Kiên, càng nhìn khóe mắt Nghiên Nhi càng cay, căm phẫn tột độ.
Cô ước, ước ông trời có thể cho cô gặp tên cặn bã ấy, để cô thay họ băm vằm hắn ra !
Bất ngờ, lúc này những ngón tay thon nhỏ kia bỗng nhúc nhích, Thanh Ca bắt đầu có phản ứng, Nghiên Nhi trông thấy bèn la lên.
" Thiếu gia ! Nhìn kìa, thiếu phu nhân tỉnh rồi ! " cô chỉ tay từng cái giục giã vào tấm kính trước mặt, âm thanh * cộc cộc * vang nhẹ.
Tử Quân nhìn theo, lật đật mở cửa đi vào, đôi mắt ánh sao kia dần hé mở, đập vào mắt Thanh Ca là khuôn mặt quen thuộc, đang nhăn nhó cầm chặt tay cô.
" Thanh Ca, chị tỉnh rồi...
Cuối cùng chị cũng chịu tỉnh..." Tử Quân ĩ ôi, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay cô áp vào mặt mình, hai mắt nỏ có chút rưng rưng.
" Tử Quân... " Thanh Ca khẽ gọi tên anh.
Cứ tưởng cô sẽ òa khóc, ôm lấy Tử Quân, trút hết nỗi đau nhưng nào ngờ, cô bỗng nhiên im bặt, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào cánh tay đang truyền nước, bộ dạng như một người trầm cảm.
" Thanh Ca, chị thấy đau chỗ nào à ? Sao lại im lặng như thế ? " Tử Quân nhỏ tiếng, gặn hỏi, sợ những vết thương hành cô khó chịu.
Cô lại thờ ơ quay mặt đi, nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữa, sắc mặt của Tử Quân thêm phần bất an.
" Thanh Ca..." anh nói nhỏ, mím lấy môi, đưa tay chạm vào gò má trắng nhợt, một chút Thanh Ca cũng không phản ứng.
Anh thất vọng, tiếp tục nói.
" Được rồi...chị không khỏe thì không cần nói chuyện ngay đâu...tôi đợi chị...
Ở đây...tôi sẽ không đi đâu cả... "
Thấy Thanh Ca vẫn chẳng màng tới anh, bèn ngồi xuống cạnh cô, vuốt ve bàn tay lạnh lẽo, anh biết lúc này nếu như nhắc đến chuyện cũ Thanh Ca sẽ mất bình tĩnh, cho nên đành ngồi im lặng chờ đến khi cô chịu mở miệng.
Nghiên Nhi chứng kiến, đủ thông minh để hiểu cho hoàn cảnh lúc này, cô âm thầm rời khỏi đó, đi mua một chút thức ăn cho Tử Quân và Thanh Ca.
Ít phút sau, khi Nghiên Nhi trở lại phòng bệnh, tình cảnh vẫn không khá hơn, cô mạo muội mở cửa vào trong đánh tiếng.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã một ngày cả hai chưa ăn gì rồi...em mang ít thức ăn đến đây ạ ! "
Lời Nghiên Nhi vừa dứt, ngay lập tức Thanh Ca quay đầu sang, không nói lời nào mà chỉ đinh đinh dán thẳng cặp mắt vào số thức ăn Nghiên Nhi cầm trong tay.
" Nghiên Nhi, mau đem thức ăn qua đây ! " Tử Quân ngầm đoán, có lẽ Thanh Ca cũng đã rất đói, anh mau chóng ngoắt tay ra hiệu cho Nghiên Nhi.
" Vâng ạ, để em đút cho thiếu phu nhân ăn " Nghiên Nhi theo lệnh, nhanh chân lại gần, dọn ra hai phần thức ăn đặt trên bàn, một phần cho Tử Quân, một phần cô muốn tự tay hầu Thanh Ca ăn.
Ai dè, Tử Quân lại tranh giành, anh một hai muốn tự mình chăm Thanh Ca ăn, cũng may Thanh Ca chịu mở miệng, chẳng từ chối mà ăn từng muỗng lớn, dù cô không nói lời nào nhưng ít nhất cô vẫn còn muốn sống tiếp, như vậy đủ làm Tử Quân nhẹ lòng hơn một chút.
Đợi đến khi Thanh Ca ăn xong, Tử Quân vẫn còn loay hoay dùng khăn lau miệng cô, Nghiên Nhi lại đột ngột mở lời.
" Thiếu gia...ngài ăn chút gì đi...
Thiếu phu nhân cứ để em chăm sóc một lúc cho ạ... "
Đôi mắt nhỏ của Tử Quân nhanh chóng nheo lại, có chút khó chịu, đâu muốn giao Thanh Ca lần nữa cho Nghiên Nhi. Anh vốn không màng đến cái bao tử của mình, mặc cho Nghiên Nhi đứng trơ trơ ở đó, anh cẩn thận dùng khăn ấm, lau tiếp đến người Thanh Ca.
Khi phần khăn trượt đến chiếc cổ nhỏ, Thanh Ca liền giật nẩy, bắt lấy tay Tử Quân, móng tay nhọn găm thẳng vào da thịt anh, ửng đỏ, hai mắt cô rơm rớm lệ, như không muốn anh chạm vào những dấu vết nhơ nhuốc kia.
" Thiếu gia, hãy để em làm cho...thiếu phu nhân...
Tinh thần của thiếu phu nhân...vẫn chưa ổn đâu ạ...
Phụ nữ với nhau sẽ tiện hơn... " Nghiên Nhi hiểu chuyện, lên tiếng cản Tử Quân.
Trông thấy ánh mắt thống khổ dán vào mình, Tử Quân thở dài, bất lực giao việc chăm sóc Thanh Ca cho Nghiên Nhi, một mình anh ngồi bên chiếc bàn bên cạnh, vừa cố nuốt thức ăn, vừa dõi theo hai người phụ nữ.