Bầu Trời Sao Rơi

Chương 4: Nhưng ít ra dáng vẻ này của chị sẽ luôn thuộc về tôi mãi mãi




Hai mắt Thanh Ca đỏ hoe, sống mũi cay cay, tí nữa làm cô suýt khóc vì câu nói ấy, rất may tâm cô vững, vẫn đinh ninh Tử Quân chỉ hứng thú nhất thời, thẳng thắn tạt gáo nước lạnh vào mặt anh.

" Dù cậu đồng ý thì chắc gì gia đình cậu chịu cho cậu lấy tôi...

Không môn đăng hộ đối, thân thể dơ bẩn, hai con người hai đất nước khác nhau, còn lớn hơn cậu rất nhiều tuổi...

Tôi nói rồi đừng học thói trêu hoa ghẹo nguyệt ! "

Sắc mặt của Tử Quân lập tức tối sầm, những điều Thanh Ca nói trên chỉ do bản thân cô nghĩ một phía, anh vì cô bỏ ra rất nhiều thứ, không lấy được cô anh quyết không cam tâm.

" Tôi không học mấy cái thói chị nói

Mẹ của tôi chắc chắn đồng ý, tôi có thể lo liệu chuyện quốc tịch và...không ai dám chống lại ý tôi cả ! " anh dùng ngữ điệu rắn rỏi, nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó như ngầm nhắc với Thanh Ca, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của anh.

Thanh Ca lắc đầu, không cãi lại tên cứng đầu như Tử Quân, cô mạnh tay đẩy anh sang một bên. Nào ngờ, anh đứng vững như bức tường thành chắn trước cửa, với cái chiều cao 1m8, nặng tới tận 76kg thì Thanh Ca có dùng hết sức bình sinh cũng không làm lung lay nổi anh.

" Tránh ra " Thanh Ca tức giận quát lớn, trừng mắt.

Mà đôi mắt cô có trừng cỡ nào cũng không hiện lên được vẻ dữ tợn, nó toàn pha trộn những màu sắc u buồn, tựa hồ như nó đang khóc cho số phận bạt bẽo của cô.

Tử Quân đột ngột nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cường thế bóp lấy gương mặt cô, gằn giọng dọa cô sợ.

" Hoa Thanh Ca hãy nghĩ cho bố của chị...nếu gả cho tôi...tôi lo tất cả mọi chi phí điều trị cho ông ấy, sẽ không để cho hai bố con chị sống những ngày tháng túng thiếu...

Nghĩ cho kĩ đi, gả cho tôi là điều hời nhất trong cuộc đời chị "

" Buông ra..." Thanh Ca cau có, ứa nước mắt, tay Tử Quân bóp chặt quá làm cô đau lên, cô giằng co.

Tử Quân ý thức được hành động thái hóa vội buông tay, Thanh Ca nhanh chóng lùi ra xa, cô còn chưa kịp trả lời anh lại dùng lí lẽ áp đảo cô.

" Thanh Ca, gả cho tôi đi, tôi cho chị bất cứ thứ gì chị muốn...

Bố của chị...ông ấy đang chờ chị cứu lấy ông ấy đây ! "

" Chuyện cưới xin không phải chuyện đùa, phải được hai bên gia đình chấp thuận, ít nhất tôi cũng phải quay về hỏi ý bố của tôi chứ " Thanh Ca vội biện minh, muốn tìm cách thoát khỏi nơi đây.

Nào ngờ, Tử Quân đâu dễ dụ như cô tưởng, anh đoán bây giờ nếu anh để cô đi, chắc chắn sẽ không có ngày tìm ra cô. Vậy nên, anh dứt khoát tuyên bố với cô.



" Gia đình của tôi đồng ý, bố của chị thì không cần lo, tôi đã cho người đưa ông ấy sang đây rồi, chị không cần phải về nước "

" Sao cậu dám tự ý cho người bắt bố tôi chứ ? " Thanh Ca tức giận, vồ tới túm lấy cổ áo Tử Quân.

Cô không thể ngờ, người đàn ông trước mặt lại mưu mô đến thế, nhìn cô bất lực Tử Quân lại rất đắc ý, nhàn nhã kéo tay cô xuống, bồi thêm mấy câu nữa.

" Chưa có chuyện gì mà Tiêu Tử Quân này không dám làm...Hoa Thanh Ca...

Hoặc là chị gả cho tôi, hoặc là chị với bố của chị ra về tay trắng...

Nếu về rồi mà không có tiền cứu chữa ông ấy xảy ra mệnh hệ gì thì đó điều là lỗi của chị "

Lời của Tử Quân như mũi dao đâm vào tim, Thanh Ca uất nghẹn, ngồi bệch xuống nền nhà, đúng là ông trời bạc đãi cô, cái nghèo khiến cô cúi mình trước người khác. Bố của cô bệnh rất nặng nếu không được trị khỏi ông có thể sẽ rời xa cô vào lúc này, Thanh Ca vẫn do dự, cô thật lòng không muốn gả cho một người xa lạ.

" Cậu cho tôi thời gian suy nghĩ được không ? "

" Bao lâu ? " Tử Quân cất giọng đạm mạc hỏi.

Thanh Ca ngẩn cao đầu, vẻ mặt rầu rĩ, đưa ba ngón tay lên, khó khăn nói.

" Ba ngày... "

" Được, tôi cho chị ba ngày suy nghĩ

Bố của chị khi được đưa đến đây sẽ ở một nơi khác, đợi chị có câu trả lời tôi sẽ cho chị gặp ông ấy " Tử Quân khom người đỡ lấy Thanh Ca.

Cô đứng dậy, gạt phăng tay Tử Quân, cô ghét anh lắm, ghét cái cách anh bày mưu ép cưới, cô định là sẽ rời khỏi chỗ này, Tử Quân lại lên tiếng làm chân cô khựng bước.

" Chị muốn đi đâu ? "

" Tôi về khách sạn, chẳng lẽ ngồi lì ở đây sao ? " Thanh Ca quay đầu, chau mày tỏ vẻ khó chịu, dường như cô nhận ra câu nói tiếp theo là gì, không màng tới Tử Quân lật đật vặn nắm cửa.

Tiếng * cạch cạch * phát ra liên tục, cánh cửa dựng thẳng tắp không lung lay, Thanh Ca biết mình bị nhốt, sợ hãi nhìn về phía Tử Quân.

Anh bước tới chỗ cô với điệu bộ phóng khoáng, nhàn nhã vỗ * bộp * một cái lên vai cô.

" Không cần về khách sạn, tôi cho người chuyển hết đồ của chị tới đây rồi



Yên tâm, tôi không làm gì chị cả, cứ ở đây thoải mái mà suy nghĩ đi "

Dứt lời, không đợi Thanh Ca có đồng ý hay không, Tử Quân lớn giọng ra bên ngoài, gọi cho Nghiên Nhi vào đưa Thanh Ca đi.

Cô được đưa sang một ngôi nhà nhỏ nằm sau cùng của hoa viên, tách biệt với khu biệt thự, chỗ này rất yên tĩnh thích hợp cho người muốn bình yên đến đây nghỉ ngơi.

Nghiên Nhi giới thiệu sơ qua mọi thứ bên trong, rồi bỏ lại Thanh Ca một mình ở đó, cô cất bước nặng nề ngồi xuống chiếc ghế gỗ, chuyện vừa xảy ra quá bất ngờ, cô không tài nào tiếp nhận được.

Tưởng chừng nó chỉ là giấc mơ, Thanh Ca mệt mỏi tựa người vào thành ghế, cô thở thật não nề, mắt cô dần sụp mí, chìm vào giấc mộng trong chốc lát.

Khi cô giật mình tỉnh dậy, đã là 2h chiều, cái bụng của Thanh Ca kêu lên cồn cào, cô vội vàng tìm kiếm chiếc vali, may mắn lúc nào cô cũng mang theo một ít lương khô. Cô tạm lót dạ, không khí trong ngôi nhà ám muội làm tâm cô bứt rứt, cô lại cầm lấy dụng cụ vẽ ra ngoài tìm cảnh thư giãn.

Vừa hay ở gần đấy có một con suối nhỏ chảy róc rách, nối dài từ những bụi liễu sang chiếc hồ nhỏ, xung quanh đầy hoa cúc trắng xen kẽ vài mỏm đá nhỏ, đó cũng là loài hoa Thanh Ca thích nhất.

Nhìn cảnh đẹp, cô không ngần ngại đặt khung lên bãi cỏ, bắt đầu pha trộn màu, dùng cọ vẽ lại từng chi tiết cảnh vật. Dù đã 2h chiều, có nắng to, nhưng không chiếu rọi được tới chỗ Thanh Ca, xung quanh cô được bao phủ bởi những tán cây rộng lớn, mát mẻ vô cùng.

Ít lâu sau, Thanh Ca hoàn thiện bức vẽ, nhìn cảnh vật yên bình, làng nước trong vắt, óng ánh màu ánh nắng tuyệt dịu, pha thêm chút trầm lắng khiến cô không nhịn được sự tò mò.

Thanh Ca cởi bỏ đôi giày búp bê, chân trần bước từng bước thong dong, ở mặt hồ không có tán cây nhiều không tránh khỏi những tia nắng rọi tới, Thanh Ca ngồi xuống một mỏm đá, đưa đôi chân xuống làn nước mát đong đưa. Cô ngẩn cao đầu, dùng bàn tay phải chắn tạm ánh nắng, đôi mắt khép hờ, thở ra hơi thở chậm rãi, cảm nhận sự hòa mình với thiên nhiên.

Mà, những hành động của cô lúc này đang được Tiêu Tử Quân quan sát kĩ ở đằng xa từ rất lâu, anh không rời mắt được khỏi cô, cảnh cô say sưa dưới ánh nắng còn đẹp hơn cả một bức tranh triệu đô.

Khi cô cúi mặt xuống, bất giác mở to đôi mắt long lanh điểm chút ánh bạc của vì sao, đưa ánh nhìn qua từng nơi còn kèm theo nụ cười ngọt như đường mật khiến trái tim Tử Quân chết lặng.

Mỗi một ngày anh luôn nhớ tới đôi mắt ấy, luôn tưởng tượng ra Thanh Ca để cố gắng tập luyện từng bước nhảy, dù chỉ là một chút động lực nhỏ nhoi nhưng đã cho anh rất nhiều thành công. Hiện giờ, đôi mắt lẫn người anh yêu đang ở trước mặt, anh sắp có được cô rồi, anh tin rằng từ giây phút này cuộc đời của anh sẽ chuyển sang những ngày tháng tươi đẹp theo đúng những gì anh mong mỏi.

" Thanh Ca, chờ tôi...tôi nhất định khiến chị hạnh phúc...

Cho dù...

Chị không yêu tôi...nhưng ít ra dáng vẻ này của chị sẽ luôn thuộc về tôi mãi mãi " Tử Quân thều thào trong miệng.

Hai mắt chăm chú về phía Thanh Ca, nhìn đôi môi trái tim mềm mọng, Tử Quân không nhịn được sự thèm khát, 4 năm qua anh không gần nữ sắc, bước vào con đường cấm d.ục.

Ngoài những lúc ở cùng An Mộc Hàn, tập luyện, thi đấu, biểu diễn, bắt buộc phải chạm da thịt thì anh không hề có chút cảm xúc nào, ngay cả An Mộc Hàn là thanh mai trúc mã, dễ gần với nhau anh cũng không hứng thú, huống hồ chi là những người phụ nữ xa lạ khác.

Mọi thứ anh đều gìn giữ cho Thanh Ca, chờ một ngày chính thức rước cô về, thân xác lẫn trái tim anh đều dâng cho cô.